Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 30: Thật không thể nghĩ ra được nó còn có thể được dùng như thế này.




Chương 30: Thật không thể nghĩ ra được nó còn có thể được dùng như thế này.
Trong lúc thi triển Tơ Tuyến Ma Pháp, Nguyễn An Bình đã ném bớt được một vài ý tưởng trong đầu mình ra.
Nhưng hiện tại, trong đầu vị pháp sư nhỏ tuổi ấy vẫn còn lại vô số các kỳ tư diệu tưởng chất đống trong đầu và cần được nghiệm chứng.
Và giờ là lúc thử nghiệm khả năng thực chiến của ma pháp trụ cột Tâm Linh Đèn Cầy kia.
Phải, thí nghiệm khả năng thực chiến của một ma pháp chỉ có thể nói là phụ trợ của phụ trợ.
Ngay lập tức, trong lòng bàn tay Nguyễn An Bình lập tức xuất hiện một ngọn lửa trắng mang ánh sáng nhu hòa.
Ngay khi bắt được thứ ánh sáng từ ngọn lửa ấy, tất cả các sinh linh đều sẽ cảm nhận được một cảm giác vô cùng sảng khoái và thoải mái.
Đó là một cảm giác đầu óc thanh minh, như một người vừa thoát khỏi một đầm lầy của sự mông muội và vô tri.
Ánh mắt của Bram giờ không tự chủ được mà nhìn về phía ngọn lửa trắng ấy.
Trong đầu lão hắc ma pháp sư này giờ nổi lên vô số những suy nghĩ khác nhau.
Một trong số đó là liệu thằng nhóc trước mặt lão biết mình không phải là đối thủ của lão, nên nó mới nhận thua, đưa ra một bảo vật là ngọn lửa trắng đó để cầu xin sự thương xót từ lão hay không?
“Haha, tiểu tử, tốt.
Rất tốt a.
Ngươi đúng là một đứa trẻ ngoan a, biết mình không quản được bảo vật trong tay nên dâng ra cho kẻ mạnh.
Quả thực là một đứa trẻ rất thông minh.”
Bram giờ không kìm nổi mà lão lập tức nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng mình ra.
Nghe thấy những lời nói từ đối phương, Nguyễn An Bình giờ phải nheo mắt lại.
Cậu nhớ rằng ngọn lửa do Tâm Linh Đèn Cầy của mình phát ra có thể gia tăng ngộ tính, nó đâu có chức năng khiến cho đối thủ overthinking, tự động não bổ ra một kịch bản khác với thực tế tới vậy chứ?
Nhưng dưới ngọn lửa tâm linh này, ngộ tính của Nguyễn An Bình tăng lên giúp cậu lập tức tự lý giải những thắc mắc ở hiện tại.
“Ta hiểu rồi, trạng thái hiện tại ta cho rằng mình hiểu chẳng phải cũng là một thể loại não bổ hay sao?
Chỉ cần điều chỉnh lại ngọn lửa tâm linh này một chút, ta không những có thể tăng cường ngộ tính cho những người bị ánh sáng này chiếu phải, mà còn có thể khuếch đại một vài loại cảm xúc khác trong lòng họ.”
Nguyễn An Bình giờ nở một nụ cười vô cùng nham hiểm nhìn về phía Bram.

Một nụ cười khiến gã hắc ma pháp sư nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Vì đơn giản, nụ cười này giống y hệt với tên bá tước Nguyễn An Thành đó, cái nụ cười khiến người nhìn vào cũng phải sởn gai ốc và cảm thấy bất an.
Nhưng khi lão thất thần, Nguyễn An Bình đã lập tức ném ngọn lửa tâm linh ấy bay về phía lão.
Thấy q·uả c·ầu l·ửa trắng bay về phía mình, Bram không những không né tránh, trái lại, lão còn vui mừng mà lao thẳng về phía quả cầu ấy.
Trong mắt lão hiện tại, đây chính là một món bảo vật vô giá, ai có thể nghĩ ra một ngọn lửa có thể gia tăng ngộ tính đó lại là một đòn t·ấn c·ông chứ.
Đó là cho tới khi có người chạm vào ngọn lửa trắng ấy, họ mới cảm nhận được ngọn lửa này kinh khủng như thế nào.
“A aa, đau đau!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.”
Ngay khi lão hắc ma pháp sư chạm phải ngọn lửa từ Tâm Linh Đèn Cầy, ngọn lửa trắng ấy đã bám vào, và đốt thẳng vào linh hồn của kẻ chạm phải nó.
Một ngọn lửa là hình chiếu của tâm linh, không thể được dập tắt theo những cách thông thường.
Nguyễn An Bình có thể chạm vào ngọn lửa ấy là nhờ vào Chế Nến Thuật, ma pháp đã cấu tạo lên Tâm Linh Đèn Cầy, có tác dụng giống như một đống lửa giúp con người có thể dùng lửa mà không lo bị lửa đốt người.
Nhưng trên đời này, ai lại lựa chọn học tập một ma pháp chỉ có thể nói là phế từ đầu tới cuối như vậy bao giờ?
Nên trong mắt Bram, ngọn lửa trắng đang thiêu đốt tinh thần này chỉ có thể nói là vô giải.
Đương nhiên, là một ngọn lửa có thể tăng cường ngộ tính, những kẻ bị thiêu đốt bởi ngọn lửa ấy giờ ngộ tính trở nên thông minh hơn bao giờ hết.
Mặc dù cái giá của ngộ tính siêu phàm vào lúc này chính là linh hồn bị thiêu đốt qua từng phút, từng giây.
Với độ sống động của não bộ, cộng ngộ tính tăng mạnh như hiện tại.
Bram đã lập tức phân tích được tình hình, và lão cho rằng cách để chấm dứt ngọn lửa đang thiêu đốt linh hồn mình giờ chính là tiêu diệt Nguyễn An Bình.
Và để đánh với một pháp sư thiên tài như vậy, lão cần có ma pháp mạnh hơn, không thể dựa mãi được vào cái ma pháp chuyên dùng để đánh lén như giờ được.
Trong đầu Bram lập tức nảy ra vô số những cách vận dụng mới về ma pháp của mình.
Giờ này, Bóng Tối Lĩnh Vực của lão ta đã hoàn toàn biến đổi.
Thay vì khi sử dụng có thể biến cả một vùng xung quanh thành đêm đen, giờ lão lại tụ tập bóng tối vào trong lòng bàn tay mình, và bắn nó về phía trước như một viên đạn pháo.

Trước một đối thủ đang suy yếu đến độ nhắm cũng không chuẩn như vậy, Nguyễn An Bình cũng chỉ đơn giản là né sang một bên, để viên đạn pháo mang theo nguyên tố ma lực nồng đậm kia bay sượt qua người mình.
Oanh!
Một v·ụ n·ổ lập tức xuất hiện ngay sau lưng Nguyễn An Bình, do bóng tối không phải là một nguyên tố cuồng bạo như lửa, nên v·ụ n·ổ ấy cũng chẳng khác khi một ma pháp thủy cầu v·a c·hạm với mặt đất là bao.
Nhưng sát thương từ một v·ụ n·ổ không đáng nhắc tới như vậy chưa bao giờ là mục đích của Bram.
Vì ngay sau đó, bóng tối bùng nổ, tạo thành một lĩnh vực bao phủ hàng trăm mét, và Nguyễn An Bình đã nằm ngay trong lĩnh vực ấy.
“Nhóc con, giờ để ta xem ngươi còn có thể giở được trò gì nữa.”
Bram cắn răng chịu đựng ngọn lửa đang thiêu đốt linh hồn.
Lão vừa gằn giọng vừa nhanh chóng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình một cây nỏ thập tự, món v·ũ k·hí theo lão qua nhiều năm, giúp lão săn g·iết không biết bao nhiêu pháp sư cùng cảnh giới.
Tuy Bóng Tối Lĩnh Vực có thể che chắn tầm nhìn của tất cả những ai nhìn vào nó, nhưng nó chắc chắn sẽ không che mắt người thi triển pháp thuật đó.
Nên cây nỏ thập tự đã nhắm chuẩn, sẵn sằng kết liễu sinh mạng của con mồi tiếp theo.
Nhưng khi Bram vừa nhắm chuẩn mục tiêu.
Trong bóng tối vô vọng ấy, hình bóng của một ngọn nến bỗng dưng xuất hiện.
Đó là một ngọn nến như thể không tồn tại trên đời mà chỉ là một tạo vật của trí tưởng tượng.
Bram nhìn vào và ngây người trước ngọn lửa mà ngọn nến đang phát ra.
Lão nhận ra được, đó chẳng phải chính là đầu nguồn của ngọn lửa đang thiêu đốt lão hay sao?
Nhưng chỉ một giây phút thất thần, ánh sáng mà ngọn nến ấy tỏa ra giờ này trở nên chói lóa, khiến người có cảm giác như thể đang phải chính diện mà nhìn thẳng vào mặt trời trên cao.
Có thể nói, ma pháp Tâm Linh Đèn Cầy của Nguyễn An Bình đúng là khắc tinh cứng với hắc ma pháp sư Bram.
Bóng tối trở nên vô nghĩa trước ánh sáng cường độ cao, nỗi sợ hãi mà màn đêm này tạo ra chẳng thể nào làm lay chuyển được ý chí, và nó cũng vô vọng khi dọa sợ kẻ đang nắm trong tay ánh sáng.
Khi tăng cường độ sáng của ma pháp của mình lên cực đại, Nguyễn An Bình nheo mắt lại trước những gì ma pháp của cậu có thể làm được.
“Thật không thể nghĩ ra được, Tâm Linh Đèn Cầy còn có thể được dùng như thế này.”
Cả vùng không gian ngầm dưới mặt đất rực sáng như ban ngày.

Bất cứ nơi nào ánh sáng chói lóa ấy chiếu qua, ma lực lập tức bùng cháy, điên cuồng thiêu đốt và trở thành nhiên liệu duy trì cho ngọn lửa tâm linh.
Chẳng mấy chốc, cả vùng không gian đã gần như bị nhấn chìm trong biển lửa trắng, khi toàn bộ ma lực ở nơi đây đã được dùng thay cho sáp nến.
Đối diện với Nguyễn An Bình lúc này, Bram đang điên cuồng kêu gào trong đau đớn.
Ma lực, linh hồn của lão ta giờ đang điên cuồng bị thiêu đốt, khiến cho thời gian của hắc ma pháp sư này cũng chẳng còn lại bao lâu nữa rồi.
Nhưng việc để ngọn lửa trắng của mình phát tán vô tội vạ như vậy cũng có cái hại của nó.
Vì dưới ánh sáng trí tuệ của ngọn lửa khai sáng ấy.
Bram giờ đã hiểu rất rõ về ma pháp của mình, về những gì lão có thể làm với ma pháp của lão.
Chỉ thấy lão hắc ma pháp sư giờ không kêu rên nửa lời, ngưng tụ Bóng Tối Lĩnh Vực của mình tạo thành hình dạng một viên bi trên đầu ngón tay.
Ngay khi chứng kiến viên bi đen như màn đêm ấy, không hiểu sau Nguyễn An Bình lại có một cảm giác rợn cả tóc gáy.
Khí tức nguy hiểm tràn ngập lập tức khiến vị pháp sư trẻ tuổi vô thức dùng Tơ Tuyến Ma Pháp tạo thành những sợi tơ, sau đó bắn vào vách đá rồi tự kéo bản thân mình đi như người nhện.
Trong thoáng chốc, Nguyễn An Bình đã tránh thoát đòn t·ấn c·ông của Bram trong chớp mắt.
Ánh mắt cậu nhóc đầy hoang mang, không hiểu tại sao mình lại hoảng sợ khi nhìn vào một ma pháp nhìn qua không có mấy sát thương như vậy?
Nhưng ngay sau đó, cậu cũng đã hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra rồi.
Răng rắc!
Âm thanh nghe qua như thể thủy tinh vỡ, hoặc là tiếng sét đánh vang lên.
Ngay sau đó, quả cầu bóng tối kia đột ngột mở rộng.
Nó không hề giống như một ma thuật thuộc tính bóng tối thông thường, mà cái thứ đó như thể đã hóa thành một hố đen chân chính.
Khi mà cái thứ đó đang nhanh chóng tạo ra một hấp lực khủng kh·iếp, hấp thu tất cả mọi thứ xung quanh vào trong đó.
Đất đá, vật tư, lửa trắng và cả những thiết bị được lắp đặt trong khu vực này đều nhanh chóng bị quả cầu bóng tối cắn nuốt.
Dù không hiểu khi tiến vào màn đêm đen kia sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng Nguyễn An Bình cảm nhận được đang có những chấn động như thể một cái máy nghiền đang phát ra từ pháp thuật đang làm biến dạng cả không gian ấy.
Giờ này, vị pháp sư nhỏ tuổi đang dùng vô số những sợi tơ ma pháp, cố định chính bản thân mình, chống lại lực hút mạnh mẽ từ quả cầu bóng tối kia.
Nguyễn An Bình giờ không những không sợ hãi, thay vào đó, trên gương mặt của đứa trẻ này còn đang nở một nụ cười nhạt đầy đắc chí trên môi.
“Tê, ta không nghĩ pháp thuật của mình mạnh như vậy.
Biến được cả một pháp sư tầm thường thay đổi thành một kẻ hung ác, cái loại có thể tay không xoa lỗ đen luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.