Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 40: Truy lùng hoàn tất.




Chương 40: Truy lùng hoàn tất.
Đứng trước một đạo thủy đao khí như một cơn s·óng t·hần 50 mét đang ập xuống người mình.
Cái máy nghiền mà Mira đã tạo ra giống như thể đã dự đoán chính xác được quỹ tích t·ấn c·ông của đối phương, nó chuyển hướng vô cùng kịp thời đánh thẳng về phía đạo đao nước ấy.
Từng dòng xoáy mạnh mẽ giống như một máy hút bụi cỡ lớn, khiến cấu trúc pháp thuật của đạo thủy đao khí biến dạng.
Lượng thủy ma lực của đối phương quá lớn, nên chúng cũng bắt đầu v·a c·hạm thẳng vào những cơn gió nóng rực của vòi rồng lửa ẩn chứa bên trong cái máy nghiền kia.
Hai thứ ma pháp triệt tiêu lẫn nhau, một v·ụ n·ổ kèm theo sương mù lan tràn, nhanh chóng che đi hai mắt của tất cả mọi người đang có mặt.
Lần này, sương mù còn nồng nặc gấp đôi so với trước đó.
Trong cái bầu không khí nóng ẩm còn hơn cả phòng xông hơi này.
Ánh mắt của tên vệ binh bỗng dưng trở nên hung ác.
Trong khoảnh khắc này, hắn đã nhận ra được đây chính là khi lực cũ chưa dứt, lực mới chưa sinh của một pháp sư, là một cơ hội hoàn hảo nhất để có thể ra tay tiêu diệt đối thủ.
Nên nắm chặt cây thương trong tay, đồng thời trước mắt tên vệ binh ấy cũng xuất hiện thêm 4 vòng tròn ma pháp khác nhau.
Ma pháp trụ cột của hắn ta là Gai Nhọn Xung Kích, còn ma pháp thứ hai là Cổng Cường Hóa.
Một ma pháp có thể tạo ra những vòng tròn ma pháp, tăng cường sức mạnh của tất cả những loại ma pháp đi qua nó.
Nên chớp lấy thời cơ, tên vệ binh dồn toàn bộ ma lực còn lại vào cây thương trong tay, ném thẳng nó về phía 4 vòng tròn cường hóa, đồng thời cũng nhắm thẳng tới nơi cô hầu gái Mira kia vừa đứng không lâu.
Xuyên qua 4 vòng cường hóa, tốc độ, uy lực của cây thương được ném đi cùng với ma pháp Gai Nhọn Xung Kích có trên đó cũng đã được tăng cường gấp hơn mười lần.
Trong nháy mắt, tốc độ của cây thương đã nhanh gấp đôi tốc độ âm thanh.
Và trong màn sương mờ ảo này.
Đột ngột, một v·ụ n·ổ lớn xuất hiện, như thể vừa có một kho ga nào đó bạo tạc ngay nơi đây.
Một v·ụ n·ổ bất ngờ như vậy khiến cho ngoài tên vệ binh ra, không một người nào có chuẩn bị từ trước mà kịp thời phòng ngự.
Mọi người đều bị thổi bay về phía sau hàng chục mét, toàn bộ cơ quan nội tạng trong thân thể bị sóng xung kích vô tình đảo qua, khiến người người đều thổ huyết trọng thương.
Khói bụi tan đi, lúc này đám người mới chật vật bò dậy, nhìn về phía nơi trung tâm v·ụ n·ổ.

Vì đòn t·ấn c·ông vừa rồi, toàn bộ sương mù đã bị thổi tan, nhưng giờ này đến lượt đủ thứ tro bụi còn sót lại sau v·ụ n·ổ đang bay loạn trong không gian, khiến tầm mắt của mọi người giờ cũng chẳng tốt đi đâu được.
Nhưng với các pháp sư, ánh mắt của họ vẫn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua được lớp khói bụi dày đặc kia.
Và trong đó họ có thể loáng thoáng chứng kiến một bóng người ẩn hiện tại trung tâm v·ụ n·ổ.
Cả đám hồi hộp nhìn về phía bóng người ấy, nhưng ngay sau khi chứng kiến được một lỗ hổng to lớn gần như thổi bay cả phần ngực lẫn cánh tay trái, nơi những cành hoa hồng ký sinh trên người đối phương.
Mọi người giờ chỉ muốn òa khóc vì mừng rỡ.
“Haha, thắng, thắng rồi sao?”
“Cái chó má gì mà tăng cường ngộ tính chứ? Thì ra cũng chỉ chịu được một đòn là đi luôn thôi a!”
Nhưng cả đám người còn chưa giải phóng được cảm xúc của mình được mấy hơi.
Từng tiếng bước chân lạch cạch từ phía đối diện lập tức dọa sợ tất cả bọn họ.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của những pháp sư đào tẩu, bọn họ đang chứng kiến một bóng người đang từ từ đi về phía họ.
Với bộ thân thể đầy những v·ết t·hương chỉ có thể nói là chí mạng, nhưng cô hầu gái Mira vẫn bước đi như thể không chịu một chút thương thế nào.
Từ những khu vực bị trọng thương đó, từng sợi thực vật đang điên cuồng mọc lên, bổ tu cho những phần thân thể đã bị thổi bay trong v·ụ n·ổ khi nãy.
Nên khi bước ra khỏi làn khói bụi, ngoài trang phục nữ bộc đã trở nên rách nát ra, thì các phần thân thể của Mira đã hoàn toàn khôi phục y như trước.
Nhìn qua, người ta còn tưởng cô hầu gái này vừa đi chạy nạn xong nên quần áo mới rách nát như vậy.
Ai có thể nghĩ ra được cô ta vừa chịu trọng thương chứ?
Giờ này ai nấy trong đoàn pháp sư đào tẩu đều tuyệt vọng rồi.
Nhưng đó có lẽ vẫn chưa phải một khoảnh khắc mà họ cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Vì ngay lúc này, những tiếng động lạ từ mảng rừng ngay bên cạnh lập tức thu hút sự chú ý của đám người.
Đi ra từ đó giờ là một người mà bọn họ không thể tin vào mắt mình rằng cô ta có thể xuất hiện ở nơi đây.

Đó là lại một hầu gái Mira khác với bộ trang phục vẫn còn toàn vẹn nghiêm chỉnh.
Trên tay cô ta hiện tại là một sợi dây leo đầy gai ngược, thứ đang trói chặt và kéo lê một nhóm gồm 6 kẻ đào tẩu khác trở lại pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Không chỉ đám pháp sư đào tẩu cảm thấy ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô ta, mà cả chính nữ hầu gái này cũng phải ngạc nhiên khi thấy một “chính mình” khác với bộ dáng thê thảm như vậy.
“Oa, thật bất ngờ a, ta không nghĩ ra được một phân thân khác của mình lại bị mấy người các ngươi đánh cho thê thảm như vậy.”
Nghe giọng nói ôn nhu của Mira vang lên, đám người đang nằm dưới đất lúc này vừa sợ vừa giận.
Thì ra cái thứ mà họ liều sống liều c·hết mới có thể đánh cho rách quần rách áo kia cũng chỉ là phân thân của người ta thôi sao?
Nhưng có vẻ, không có thời gian để cho những người này có cơ hội nói gì nhiều hơn nữa.
Ánh mắt của Mira lúc này đã tập trung vào họ, khiến tất cả đều có cảm giác như thể đang bị một loài săn mồi nào đó để mắt tới.
“Được rồi, các vị giờ tự giác đi về pháo đài, hay mấy người thích như những tên t·ội p·hạm đang được ta kéo về đây?”
Tuy âm thanh ấy vẫn vô cùng trong trẻo và hiền hòa, nhưng ý uy h·iếp trong đó là thứ mà ai cũng có thể cảm nhận được.
Cả đám pháp sư đào tẩu lúc này nhìn nhau, đồng thời họ cũng nhìn luôn cả vào những kẻ với thân thể be bét máu, bị kéo lê trên mặt đất thảm không nỡ nhìn kia nữa.
Ai nấy giờ đều có cho mình đáp án của họ.
Trong khu rừng tăm tối, hai hầu gái Mira lúc này nhanh chân băng qua khu rừng.
Cô hầu gái đi trước lôi kéo theo những pháp sư bỏ trốn, còn phía sau là 10 pháp sư khác đang cúi đầu xuống sợ hãi đón chờ vận mệnh phía trước.
Và đi sau cùng đám người này cũng là một hầu gái Mira khác với bộ đồng phục đã b·ị đ·ánh rách tả tơi.
Đi ra ngoài bìa rừng, một lần nữa chứng kiến được bức tường vĩ đại của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Đám pháp sư đào tẩu lúc này mới nhận ra, ở nơi đây không biết từ lúc nào đã có một doanh trại tập trung được dựng lên.
Bên trong doanh trại ấy, đám người có thể chứng kiến một đoàn người ăn mặc rách rưới, trên người có đủ các thể loại v·ết t·hương giờ đang ngồi co ro cùng một chỗ.
Tiểu đội pháp sư đào tẩu có thể nhận ra được một vài gương mặt mà họ đã bắt gặp trên đường chạy trốn vào sáng ngày hôm nay, nhưng giờ ai nấy đều đã b·ị b·ắt lại chờ ngày phán xử.
Bỗng chợt, ánh mắt họ nhìn về một phương hướng khác.
Đứng trước đoàn người đào tẩu lúc này là một nữ hầu gái với gương mặt vô cùng quen thuộc, cô ta là Mira cũng chính là bản tôn của hai phân thân đang áp giải bọn họ tới nơi đây.

Chứng kiến đoàn người đang nhanh chóng bước tới, hầu gái Mira vẫn nở một nụ cười vô cùng hiền hòa nhìn về phía họ.
“Trò chơi trốn tìm tới nơi đây là kết thúc, mấy người đúng là làm rất tốt khi các ngươi là những kẻ cuối cùng b·ị b·ắt lại trong ngày hôm nay.
Tuy trò chơi này rất vui, nhưng thật tiếc quá, không có bất cứ phần thưởng nào cho người dành chiến thắng sau cùng cả.”
Ngay khi cô hầu gái nhìn qua có vẻ vô hại ấy nói xong, hai phân thân khác của cô ta lập tức hóa thành những sợi thực vật, chìm xuống dưới mặt đất và biến mất không một dấu vết.
Chỉ thấy trên tay của Mira giờ xuất hiện hai khối ma thạch kết tinh, với mỗi khối ma thạch đều được điêu khắc vô số phù văn trận pháp nhìn qua vô cùng huyền diệu.
Đây cũng chính là bí mật tại sao một người không sở hữu pháp thuật phân thân lại có thể tạo ra những phân thân mạnh mẽ tới như vậy.
“Chậc, ma lực giảm chỉ còn một nửa thôi sao? Đã vậy các mạch ma thuật cũng bị hư hại khá nhiều nữa.
Chắc ngày mai ta cũng cần phải tìm thiếu chủ để xin thay mới mấy khối ma thạch này vậy.”
Cất giữ hai khối ma thạch ấy trong nhẫn trữ vật của mình, giờ gương mặt của Mira nào còn lại cái vẻ hiền từ nữa.
Giọng nói đầy vẻ lạnh lùng lúc này vang lên.
“Các vị, đêm đã khuya, cũng đã đến giờ đi ngủ rồi…”
Sáng ngày hôm sau, trong phòng khách phủ đệ riêng của Nguyễn An Bình.
Nữ hầu gái Mira bước những bước chân đầy ưu nhã tiến vào trong căn phòng khách ngập tràn ánh sáng.
Đối mặt với cô ngay lúc này chính là thiếu chủ Nguyễn An Bình, người hiện tại đã bắt đầu ăn mặc bí ẩn giống như thể một hắc ma pháp sư.
Cậu hiện đang vô cùng thoải mái mà ngồi trên ghế sofa, chờ đợi báo cáo từ cấp dưới của mình.
“Thiếu chủ, đây chính là danh sách tất cả những kẻ đã cố gắng bỏ trốn trong ngày hôm qua, tất cả bọ chúng đều đã được chúng ta truy lùng và bắt gọn.”
Đặt danh sách nhân viên lên trên bàn trà, mọi động tác của cô hầu gái này giờ đầy vẻ ưu nhã, nhưng đồng thời, những động tác ấy cũng tôn lên thân thể đầy vẻ dụ hoặc của cô nàng.
Nhưng nụ cười trên gương mặt của Mira cũng rất nhanh chóng hóa thành một vẻ thất vọng, khi mà vị thiếu chủ nhỏ tuổi kia giống như không hề có một chút cảm xúc nào khi đối mặt cô.
Ngay khi bản danh sách được đặt xuống một khắc này, Nguyễn An Bình cũng ngẩng đầu lên, để lộ ra đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc, nói trắng ra là mắt cá c·hết của cậu.
“Được rồi Mira, ta đã biết.
Cô giờ có thể rời đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.