Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 45: Giáo hoàng.




Chương 45: Giáo hoàng.
Một tháng sóng yên biển lặng cứ như vậy mà trôi qua.
Cả lãnh địa Ngọc Lục Bảo vẫn bình yên như một mặt hồ tĩnh lặng, mặc kệ bên ngoài có đang dậy sóng bởi vô số thông tin và đủ loại lời đồn khác nhau.
Trong khoảng thời gian này, đến cả những loài hung thú hung dữ nhất cũng đang trở nên ngoan ngoãn hơn, không dám đi ra bên ngoài khu rừng để gây náo loạn nữa.
Vì đơn giản, số ma thú trong khu rừng giờ đã giảm sút đến mức gần như tuyệt chủng.
Tất cả chúng đều bị các pháp sư trong pháo đài Ngọc Lục Bảo săn bắt đến gần như tận diệt.
Những con non được ưu tiên, giữ lại, nhân giống và bảo tồn.
Còn những con trưởng thành thì được đưa vào một phân xưởng đặc biệt.
Khi đi vào chúng còn là những con thú với đủ mọi loại hình dạng, có máu có thịt.
Nhưng khi đi ra, chúng là những pho tượng đá hình người dáng người, chỉ khác là có cái đầu thú.
Hiện giờ, đi tới bất cứ nơi đâu trong pháo đài, người ta đều có thể cảm nhận được sự hiện diện của những pho tượng đá đó.
Nếu có kẻ nào đó không may đột nhập vào pháo đài này.
Mỗi bước chân của hắn khi bước trên nền gạch ở nơi đây đều kèm theo áp lực tâm lý vô cùng to lớn.
Vì kẻ đó sẽ luôn cảm nhận được hành động của mình như đang bị cả ngàn con mắt dõi theo dù cho xung quanh chỉ là những bức tượng.
Và ngày hôm nay, có hai tên sát thủ bịt mặt đã được trải nghiệm cảm giác ấy.
“Khụ, Nidan, ông có cảm thấy bầu không khí bên trong tòa thành này có gì đó sai sai hay không?
Rõ ràng chúng ta giờ đang đi tại một cái hành lang không người, nhưng thế quái nào ta lại có cảm giác như đang bị người theo dõi như thế này?”
“Im cái miệng lại đi, Neon, pháp thuật cảnh báo của ta nói rằng không có ai quanh đây thì chắc chắn nơi đây không có ai, đừng có mà suy nghĩ nhiều nữa.”
Ánh mắt của hai kẻ đột nhập lúc này không nhịn được mà nhìn qua ngó lại vào những bức tượng hai bên đường.
“Cái pháo đài Ngọc Lục Bảo này cũng thật là tà môn a, làm ta có cảm giác như là mấy cái bức tượng đó đang nhìn mình vậy…”
Đi qua một hành lang dài và u tối, hai kẻ đột nhập lập tức phải bất ngờ trước những gì chào đón chúng tại đây.
Đó là một căn phòng với ngọn nến trắng đã được thắp sáng.
Bên cạnh đó là một hầu gái giống như thể đã chờ đợi bọn họ từ rất lâu.
“Hai vị khách quan di chuyển đúng là chậm quá đó, hại ta phải chờ hai vị ở đây tận ba phút liền.”

Chứng kiến có người chờ mình từ trước, hai kẻ đột nhập giờ đã nhận thức được, cái cảm giác bị người để mắt vừa rồi không phải ảo giác.
Chúng đã bị bại lộ và bị người theo dõi từ đầu tới giờ rồi!
Còn về người đang chờ chúng ở đây?
Nhìn qua cô ta chỉ là một hầu gái yếu đuối, chỉ cần lao lên là có thể dễ dàng khống chế?
Đừng nói đùa!
Ai mà chẳng biết để hoạt động được trong pháo đài Ngọc Lục Bảo này, tất cả người hầu đều phải là các pháp sư từ cấp độ 1 trở lên.
Nên đối mặt với hai người họ chắc chắn là một pháp sư.
Dựa vào những thông tin đã được thăm dò từ trước đó, rất có thể toàn bộ pháp sư trong pháo đài đều đã là những pháp sư cấp độ 2.
Dù người ta hay nói thân thể của các pháp sư vô cùng yếu đuối, chỉ cần một pháp sư cấp độ 1 cũng có thể tiêu diệt pháp sư cấp độ 3.
Nhưng chuyện đó không hề đáng tin, giống như chuyện một đứa trẻ cầm trong tay khẩu súng cũng có thể b·ắn c·hết một binh sĩ được trang bị những thứ v·ũ k·hí tối tân nhất vậy.
Hiện tại hai bên đã ở trong tình huống mặt đối mặt như thế này, thì đánh đấm gì ở đây nữa.
Khi ý niệm muốn bỏ chạy vừa hiện lên trong đầu hai kẻ đột nhập, những ý niệm ấy lập tức bị ánh sáng tới từ ngọn nến trắng kia đốt cháy, hóa thành vô số những cảm ngộ khác nhau.
“Khoan đã, dù ta không hiểu tại sao, nhưng ta cảm thấy việc dùng ma lực tạo ra một lớp đệm không khí dưới bàn chân mình vừa có thể tăng tốc độ, đồng thời nó cũng có thể khiến ta di chuyển mà không để lại tiếng vang.”
“Ta cũng vậy á, Neon, ta tự dưng nghĩ tới việc có thể sử dụng thêm một lớp ma lực bóng tối bao quanh thân thể, như vậy có thể khiến việc ẩn mình của ta phát ra ít sóng ma lực nhất.”
Hai kẻ đột nhập giờ giống như trở nên si ngốc, chúng vừa nhìn về phía ngọn nến trắng vừa lẩm bẩm những tri thức mà chúng vừa nghĩ ra.
Sau vài phút qua đi, lãnh địa Ngọc Lục Bảo lại đón thêm hai thành viên mới gia nhập vào lực lượng quân sự của pháo đài.
Vẫy tay chào tạm biệt hai thành viên mới kia, hầu gái Mira lúc này quay ra, bắt đầu sử dụng một ma pháp liên lạc với lại chủ nhân mình.
Một ma pháp trận đặc biệt bắt đầu phát sáng ngay trong lòng bàn tay cô.
“Thiếu chủ, lại có thêm hai kẻ đột nhập nữa đã thần phục và nguyện đi theo ngài.
Còn việc chúng ta cứ liên tục chiêu mộ gián điệp của đối phương về để bổ sung lực lượng như thế này liệu có ổn không đây?”
Ngay sau câu hỏi đó, một đáp án lập tức vang vọng lại từ trong ma pháp trận ấy.
“Cái đó cô không cần phải lo làm gì.

Những kẻ đối đầu với chúng ta rất đa dạng.
Nhỏ là mấy công hội pháp sư và đám lính đánh thuê.
Lớn là các gia tộc đối địch, và vài tổ chức ẩn mình nhiều năm trong lịch sử.
Trong đó thì gián điệp tới từ mấy cái thế lực nhỏ chẳng có gì để nói ở đây.
Nhưng dù có bị lộ bằng chứng chăng nữa, chúng cũng rất biết địa vị của mình nhỏ bé như thế nào, nên đám người đó sẽ không dám ho he nửa lời.
Còn về các gia tộc đối nghịch với chúng ta, đám người đó cần bảo trụ danh tiếng của mình nên chúng chắc chắn sẽ từ bỏ, cắt đứt mọi quan hệ với những gián điệp đã b·ị b·ắt.
Cuối cùng là các thế lực ngầm tại đại lục Alrat này.
Tuy là những kẻ ẩn núp sau bóng tối, có thực lực và không ngại danh tiếng, nhưng đám người đó lại hành xử nhát như chuột vậy.
Chỉ cần ngửi thấy mùi không đúng là chúng lại án binh bất động, sau đó dùng những thủ đoạn khác để kích động, đem các thế lực khác ra làm cục đá dò đường.
Nói chung dù người cử đám đột nhập là ai chăng nữa, người ta cũng sẽ từ bỏ đám gián điệp ngay khi chúng b·ị b·ắt mà thôi.”
Giọng nói của Nguyễn An Bình vọng lại một cách vô cùng thản nhiên, khiến bất cứ ai nghe được cũng không tự chủ tin tưởng lời cậu nói.
Còn thực tế, trong phòng riêng của mình, Nguyễn An Bình giờ đang nằm gác chân vô cùng thoải mái.
Trước mặt cậu nhóc hiện tại là vô số những màn hình khác nhau ẩn hiện trong gió.
Chỉ cần nhìn vào những màn hình ấy, Nguyễn An Bình có thể biết được toàn bộ những thông tin, những âm mưu đang nhắm vào lãnh địa của mình.
Vì vậy, vừa rồi Nguyễn An Bình không hề đưa ra bất cứ phân tích nào về tình hình hiện tại cả, cậu chỉ đọc đáp án ra mà thôi.
Còn động thái thực sự của những thế lực kia không hề nằm im chịu trận như cậu đã nói.
Chúng hiện tại đang liên hợp với nhiều thế lực hơn, chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn nhắm vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo…
Tại Thánh Đô, trụ sở của Kim Quang Giáo, giáo phái lớn nhất tại lục địa Alrat này.
Một cuộc họp trong âm thầm đang được diễn ra.
Và đối tượng được nhiều thế lực đưa lên trên bàn họp ngày hôm nay không phải ai khác ngoài Nguyễn An Bình và cả lãnh địa Ngọc Lục Bảo của cậu.
“Các vị, ta đoán giờ này mấy người cũng đã nhận được tất cả những tin tình báo được gửi về từ lãnh địa Ngọc Lục Bảo rồi đi.”
“Đúng vậy, ta cũng nghe qua về những hành động gần đây của thế lực đó.
Thân là một gia tộc pháp sư lâu năm, thế mà các quý tộc trong cái lãnh địa đó lại táng tận lương tâm, sử dụng con người làm thí nghiệm để có thể nghiên cứu ra trường sinh ma pháp.
Hành động này, nếu ta nhớ không lầm, nó đã bị cấm bởi hội đồng pháp sư từ hàng ngàn năm nay đi.”

“Hừm, đây rõ ràng chính là hành động của đám hắc pháp sư, là những kẻ cần bị loại bỏ khỏi thế giới này!”
Vô số những âm thanh ồn ào, những cuộc tranh luận vang lên.
Tất cả đều có một điểm chung, đó chính là nhắm đầu mâu vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nhưng khi mọi người đang lên kế hoạch, chuẩn bị cho một cuộc thảo phạt cái lãnh địa ấy.
Thì ngay luc này, một tiếng nói ngược chiều bất ngờ vang lên.
“Các vị, theo ta thấy chuyện thảo phạt cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo đó chúng ta có thể để sau cũng được.
Vì giờ này, trên lục địa Alrat vẫn còn một vấn đề vô cùng nghiêm trọng cần được giải quyết.”
Giọng nói ấy khiến cho mọi âm thanh trong hội trường trở nên tĩnh lặng.
Đám người giờ đều quay mặt lại nhìn, muốn xem thử là kẻ nào lại dám phát ngôn, làm phật lòng nhiều thế lực lớn trên lục địa tới như vậy.
Nhưng rất nhanh chóng, mọi người để ý tới người vừa phát ngôn ấy lại tới từ vị trí của Kim Quang Giáo, chủ nhà của cuộc họp lần này.
Và quan trọng hơn nữa, giọng nói ấy tới từ phía chủ tọa, vị trí chuyên dành cho các đời giáo hoàng.
Nhìn vào người đàn ông trong bộ trang phục trắng đầy hoa lệ của các đời giáo hoàng.
Nhìn vào kẻ đang ngồi trên một trong những chiếc ghế quyền lực nhất tại thế giới của các pháp sư.
Tất cả mọi người giờ này đều trở nên yên lặng.
Những ánh mắt đầy tò mò không ngừng đảo qua đảo lại, muốn biết tại sao một người mới bước vào tuổi trung niên như vậy lại có thể ngồi lên vị trí giáo hoàng.
Tuy đã nghe nói rằng vài ngày trước đó, vị trí giáo hoàng của Kim Quang Giáo đột ngột đổi người.
Nhưng có gì đó rất không đúng ở đây.
Chẳng phải vị trí này chuyên dành cho những nhân vật có số có má, có thâm niên ngồi cao vị lâu năm trong giáo hội thôi sao?
Không kể tới tuổi trẻ quá mức, thì nhìn kiểu gì gương mặt của tên Luci L.Boris kia đúng là quá lạ, gần như chưa bao giờ xuất hiện trong các sự kiện quan trọng của Kim Quang Giáo.
Nhìn kiểu gì đi nữa, không ai sẽ cho rằng một kẻ như vậy đủ tiêu chuẩn để trở thành giáo hoàng đời tiếp theo.
Bỗng dưng, tất cả mọi người ở nơi đây đều phải yên lặng lại, khi một ánh mắt đầy nghiền ngẫm đảo qua người tất cả bọn họ.
Ngay sau đó, một ánh hào quang hoàng kim chiếu sáng cả căn phòng họp.
Nhưng mặc kệ ánh sáng ấy có sáng chói tới như thế nào chăng nữa, tất cả những pháp sư đang có mặt tại nơi đây đều sững lại.
Họ không muốn rời mắt khi chứng kiến những gì đang diễn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.