Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 48: Đột phá, Ma Vương bại lộ vị trí?




Chương 48: Đột phá, Ma Vương bại lộ vị trí?
Nhìn vào tòa thành hiện đại với đủ các thể loại ma đạo cụ khác nhau đang chạy bon bon trên đường như thế kia, họ cảm thấy mình là lạc lõng tới như vậy.
Lúc này, kỵ sĩ Findol vỗ đầu mình, nói ra tất cả những chuyện hắn từng nghe qua.
“Ta nhớ ra rồi, nơi đây giống như được gọi là lãnh địa Ngọc Lục Bảo, một thế lực mà vài năm trước nhiều quan trên đã muốn thảo phạt nó.”
Được đồng đội của mình nhắc nhở như vậy, Aru cũng nhớ lại thông tin về lãnh địa mình đang đặt chân lên, và hắn cũng nhanh chóng phân tích tình hình.
“Vậy sao?
Kể ra thì nếu như có một lãnh địa giàu có, người người đều là pháp sư như thế này.
Ai cũng sẽ nghĩ có kẻ đang chạy đua vũ trang, chuẩn bị cho một cuộc chinh phạt nhằm vào tất cả những thế lực xung quanh.
Nên đặt mình vào vị trí của các quan trên, ta cũng muốn trừ diệt vùng lãnh thổ ấy.”
Sau một hồi tiến vào thành Beiruin.
Trên đường xá với xe cộ đủ loại hình dáng và mẫu mã đi ngang qua, hai kỵ sĩ cưỡi trên lưng ngựa giờ nhìn qua lại không hợp với nơi đây tới vậy.
Giờ này, tên kỵ sĩ to béo Findol đang vô cùng cay cú và càu nhàu.
“C·hết tiệt, vừa rồi ngựa của ta mới chỉ làm một bãi ngay trên đường mà thôi, ấy vậy mà không biết từ đâu lại có người đi ra ép ta phải nộp phạt 50 đồng Ra.
Đã vậy chúng lại còn ép ta phải sử dụng ma pháp để dọn dẹp đống phân ngựa ấy nữa chứ!
A! Tiền của ta có phải gió lớn thổi tới đâu a!
50 đồng Ra cũng đủ để nuôi sống một nhà mười miệng ăn cả tháng trời đấy!”
Người còn lại thì trái ngược, khi Aru vô cùng bình tĩnh, tay lật qua lật lại từng trang sách trong lòng bàn tay mình.
Khi cả hai tới một ngã tư, tên kỵ sĩ đang đọc sách luật đã phải kéo đồng bạn của mình lại.
Còn chưa đợi Findol kịp cằn nhằn, Aru đã mở ra một trang sách luật khác và đưa ngay trước mặt đồng đội mình.
Bên trên đó có ghi rất rõ ràng, vượt đèn đỏ bị phạt 50 đồng Ra.
Nhìn thấy quy định này, tên kỵ sĩ Findol lập tức cảm thấy đau ví, nên hắn lập tức cắn răng mà nghiêm chỉnh chấp hành cái quy định ấy.
Sau khi đi một vòng quanh tòa thành Beiruin này.
Hai tên kỵ sĩ đã tìm tới một quán nước ven đường nào đó, tổng hợp lại toàn bộ thông tin mà bọn họ chứng kiến được.
Vừa ngồi xuống ghế, Findol đã nhịn không được mà uống cạn một ly nước trà để giải khát.
Đặt ly trà đã cạn sạch xuống bàn, tên kỵ sĩ to béo giờ không nhịn được mà than thở.

“Đến giờ ta vẫn không thể tin nổi, ngoài các tòa thành dành cho những quý tộc ra, lại có nơi hiếm hoi sạch sẽ được như thế này.”
Thấy đồng đội của mình biểu hiện như vậy, kỵ sĩ Aru vừa rung đùi lật sách vừa cười nhạt.
“Haha, chuyện này kể ra cũng chẳng có gì khó hiểu cho lắm.
Chỉ cần người chỉ cho đám dân đen kia biết được chúng đã ở bẩn như thế nào, thì chúng cũng sẽ tự giác mà dọn dẹp sao cho sạch sẽ mà thôi.”
Tên kỵ sĩ vừa nhìn sách luật vừa cười vừa nói.
Nhưng rồi, ánh mắt của hắn đã lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Nói vui vậy thôi, nguyên do chủ yếu có lẽ toàn bộ dân chúng đã trở thành những pháp sư đi.
Và với giác quan của những pháp sư, chúng sẽ không chịu nổi mùi cơ thể trên người mình trong một lần hít thở đầu tiên.
Như vậy thì đám người đó dù có muốn hay không cũng phải tự mình dọn dẹp môi trường xung quanh.”
Nhắc tới hai chữ “pháp sư” kỵ sĩ Aru đều nhấn rất mạnh, lập tức khiến một người không thường xuyên để tâm vào công việc như Findol cũng đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Dù chỉ là những sĩ quan trinh sát không đáng nhắc tới từ giáo hội chăng nữa, hai kỵ sĩ này vẫn có những hiểu biết nhất định về đủ loại ma pháp trên thế giới này.
Và bọn họ chưa bao giờ thấy nơi nào kỳ lạ như lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Tại nơi đây các pháp sư có vẻ nhiều, nhưng thực tế, tất cả bọn họ đều trong trạng thái ma lực trống rỗng.
Vì Nguồn ma lực vốn phải nằm trong cơ thể họ, giờ lại phân tán khắp không khí, tạo nên mật độ năng lượng dày đặc tới bất thường.
Nhưng đừng vì việc trong người các pháp sư này không có ma lực mà coi thường họ.
Trong một thành phố rộng lớn như Beiruin, số lượng những người đang sử dụng ma lực chỉ có thể nói là chiếm một phần nhỏ.
Nhưng lúc cần thiết, toàn bộ dân chúng trong thành đều có thể hóa thân thành những pháp sư.
Còn nguyên do tại sao lãnh địa Ngọc Lục Bảo này lại có nhiều pháp sư tới vậy?
Hai kỵ sĩ cũng đã đi ngang qua những học viện ma pháp của thành phố này, và họ đã không thể tin nổi vào mắt mình khi việc giảng dạy ma pháp hoàn toàn mở ra cho tất cả mọi người.
Kể cả với những tầng lớp thấp nhất là nông nô bên trong lãnh địa nữa.
Mặc kệ là trẻ con, người lớn, hay là các ông bà già,… tất cả mọi người đều được bình đẳng đón tiếp tại những học viện ma pháp của lãnh địa.
Với người tới từ những vùng lãnh thổ khác, đây chắc chắn là một hành động vô cùng điên rồ.
Phải biết một lãnh địa có thể ổn định, duy trì được trật tự của nó suốt cả ngàn năm không phải là không có lý do.
Khi mà khả năng tiếp xúc với ma thuật, tri thức của dân chúng chỉ có thể nói là số không tròn trĩnh.

Đến cả tư tưởng muốn phản kháng đám người này còn không thể nổi lên được, đừng nói gì tới tổ chức những cuộc phản loạn.
Nếu như một quý tộc giao ma pháp vào trong tay dân cày, đây sẽ là một mầm mống phản loạn khiến cả một lãnh địa sụp đổ.
Nhưng khi hai tên kỵ sĩ ấy nghĩ tới việc học viện ma pháp của lãnh địa Ngọc Lục Bảo này giống như không thu tiền học phí.
Nhìn vào những chính sách của quý tộc đã cai quản, và biến lãnh địa Ngọc Lục Bảo này thành một thiên đường.
Chợt hai kỵ sĩ Aru và Findol lại cảm thấy khả năng phản loạn tại nơi đây là vô cùng thấp.
Hiện tại, hai người họ có thể nghe được đủ loại ngôn luận ca ngợi dòng dõi quý tộc đã cai quản vùng đất này, đủ để thấy uy vọng của tầng lớp quý tộc cao như thế nào.
Và với uy vọng trong dân chúng.
Không đúng, phải là uy vọng trong một đám pháp sư như vậy.
Thì một khi lãnh địa này bị xâm lấn.
Hai tên kỵ sĩ cũng có thể tưởng tượng được khung cảnh cuộc chiến đó sẽ kinh khủng tới cỡ nào.
Khi khung cảnh cả trăm ngàn, thậm chí là hàng triệu pháp sư cùng thi pháp, hủy diệt kẻ thù.
Theo những gì hai người Aru và Findol tìm hiểu được, thậm chí vào những lúc cần thiết, tất cả ma lực trong thành có thể được dồn lại một chỗ, giao cho một pháp sư sử dụng.
Khi đó, sức mạnh của pháp sư được cả thành phố duy trì này sẽ lập tức sánh vai được vài pháp sư cấp độ 5 cộng lại.
Nghĩ tới đây, cả hai tên kỵ sĩ đều không tự chủ được mà hút khí lạnh.
Dù cho chuyện này không liên quan gì tới việc tìm kiếm tung tích của Ma Vương chăng nữa, hai người họ cũng phải báo lại cho tổng bộ của liên minh.
Không thể để lãnh địa Ngọc Lục Bảo trên đà bành trướng như thế này cho được.
Tuy trong đầu nghĩ như vậy, nhưng hai người vẫn vô cùng cần thận, ngó trước ngó sau, đảm bảo không có tai mắt nào của lãnh chúa khu vực ở quanh nơi đây.
Họ muốn tìm một chỗ thật vắng người để có thể báo tin cho tổng bộ.
Nhưng ngay sau đó, một sự kiện đã xảy ra khiến họ từ bỏ cái kế hoạch ấy.
Ép họ phải lập tức báo tin cho cấp trên, dù cho đang ở ngay trên phố chăng nữa.
Vì ngay lúc này, từ sâu trong khu rừng ma thú, nơi trung tâm của cả lãnh địa.
Một cột sáng khổng lồ bắn thẳng như muốn xuyên phá cả trời cao.
Ánh sáng chói lóa lấn áp ánh mặt trời, khiến người khó lòng nhìn thẳng.
Cùng lúc, trong cảm nhận của tất cả mọi người.

Tứ đại nguyên tố ma pháp địa, thủy, hỏa, phong giờ đang sôi trào dữ dội.
Chúng nô nức tiến về phương hướng của cột sáng ấy.
Dù cho không biết được đang có chuyện gì đang xảy ra, nhưng hai tên kỵ sĩ Aru và Findol đều có thể cảm nhận được, lượng ma lực đang bay qua đầu họ giờ dồi dào hơn bất cứ một pháp sư cấp độ 5 nào họ từng gặp.
Mà một trong những tiêu chí nổi bật của Ma Vương là gì chứ?
Đó chính là lượng ma lực kinh người, vượt xa những pháp sư cấp độ 5.
Thậm chí, theo các thông tin được truyền ra từ Kim Quang Giáo, Ma Vương của thời đại này là một quái vật với mức năng lượng vượt quá tầm hiểu biết.
Rất có thể đã đạt tới tầng thứ mà chưa pháp sư nào từng chạm vào, đó là cấp độ 6 hoặc cao hơn.
Nhìn kiểu gì đi nữa, thực thể đang gây ra động tĩnh như thế này đều rất giống với những gì trong mô tả.
“Người anh em, xem ra chúng ta đã tìm được tung tích của Ma Vương rồi!
Mau báo lại với tổng bộ! Nhanh!”
Dưới sự thúc dục của Findol, Aru ném bộ luật của lãnh địa Ngọc Lục Bảo sang một bên, hắn lấy ra một cuốn da dê liên lạc, ghi chép lại tất cả những gì mình chứng kiến.
Đáng lý ra hành động công khai truyền lại tin tức như vậy phải bị thủ thành quân, hoặc các lực lượng chấp pháp của lãnh địa đi ra ngăn cản.
Nhưng hiện tại, khi mà đất trời rung chuyển, ánh sáng từ trụ ma lực khổng lồ kia chiếu rọi làm người đau cả mắt.
Dưới bầu không khí hỗn loạn tới như vậy, ai còn có thể chú ý tới người bên cạnh đang làm gì chứ?
Và không chỉ có riêng hai tên kỵ sĩ từ giáo hội là gửi thông tin về cho tổng bộ.
Mà những gián điệp đã bị bỏ quên từ bấy lâu nay bởi đủ loại tổ chức khác nhau cũng đã gửi tin nhắn về, nhắc nhở thế lực sau lưng chúng rằng lãnh địa Ngọc Lục Bảo đã có những biến đổi to lớn.
Trung tâm của cột sáng.
Pháo đài Ngọc Lục Bảo, cũng là nơi Nguyễn An Bình đang bế quan.
Khoảng vài phút trước đó.
Trong căn phòng minh tưởng chuyên dành cho các pháp sư quý tộc của pháo đài.
Một thiếu niên quý tộc cao gầy, làn da xám trắng, khoác bên ngoài một bộ áo choàng đen đầy vẻ thần bí đang ngồi tại trung tâm căn phòng.
Cấu trúc ma pháp trận của cậu ta ẩn hiện trên đỉnh đầu, không ngừng cắn nuốt, không ngừng hấp thu nguồn ma lực khổng lồ xung quanh mình.
Lúc này, thiếu niên giống như không thể kiềm lại được tâm tình của mình mà gào thét.
“Đột phá a!
Cuối cùng sau 6 năm, ta cũng đã đột phá rồi a!”
Người thiếu niên ấy chính là Nguyễn An Bình, kẻ mà sau 6 năm qua đi vẫn là một pháp sư mắc kẹt tại cấp độ 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.