Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 75: Thần Giới hoang ngôn, Thiên Đường giả dối.




Chương 75: Thần Giới hoang ngôn, Thiên Đường giả dối.
Nghe được từng lời nói lạnh lùng tới từ Nguyễn An Bình.
Cộng thêm đó là những sợi tơ ma pháp đã kết nối thẳng với đầu óc của từng kẻ đang ngồi sau song sắt.
Lúc này, tất cả các pháp sư đang bị nhốt nơi ngục tối đều nhận ra một sự thật đáng sợ.
Đó là tất cả những gì họ từng biết, họ tìm hiểu, họ đốn ngộ còn tồn tại được hay không cũng chỉ là trong một ý niệm của thiếu niên trước mắt.
Nhận thức được sự thật đáng sợ đó.
Lúc này, nhiều pháp sư sợ hãi mất đi tất cả những tri thức vừa có được.
Nhiều người bắt đầu quỳ rạp xuống, cầu xin với một giọng đầy khẩn thiết.
“Cầu xin ngài, lãnh chúa tối cao… tôi cầu xin ngài có thể trừng phạt tôi như thế nào cũng được, nhưng đừng lấy đi tri thức của tôi…”
“Ta sai, ta sai rồi thưa lãnh chúa! Ta nguyện đánh đổi tất cả quyền lực, tiền tài hay danh tiếng, bất cứ thứ gì đều được!
Chỉ hi vọng ngài đừng lấy đi tri thức của ta!”
Nhưng mặc kệ cho đám pháp sư có đang kêu gào thảm thiết như thế nào chăng nữa.
Nguyễn An Bình vẫn nhìn chúng với ánh mắt như nhìn rau củ cần thu hoạch.
Giờ này, từng sợi tơ kết nối với đầu não chúng chẳng khác nào một lưỡi liêm đao sắc bén.
Chỉ trong một giây, từng chùm sáng đại diện cho tri thức của họ được truyền vào nội thế giới của Nguyễn An Bình vô cùng nhẹ nhàng, với không một chút phản kháng.
Ngay lập tức, ký ức về tri thức họ thu hoạch được tại lãnh địa Ngọc Lục Bảo trở nên mơ hồ.
Họ chỉ nhớ rằng mình từng sở hữu những tri thức cao thâm ra sao, những ma pháp mạnh mẽ tới như thế nào.
Thậm chí, nhiều người họ cũng đã lần ra được con đường phía trước của mình, con đường trở thành một pháp sư cấp độ 6.
Nhưng giờ, mọi thứ tan biến tựa giấc chiêm bao không có thật.
Nhiều người muốn khóc giờ cũng chẳng biết khóc như thế nào nữa.
Một số người không tin vào thực tại.
Họ chợt nhớ ra được, mình có linh cảm sáng tạo ra những tri thức quý giá kia từ đâu ra.
Đó chính là từ chỗ sách giáo khoa mà Nguyễn An Bình đã cho họ đọc trong thời gian ngồi nhà đá.

Giờ chỉ cần ghi nhớ những tri thức ấy một lần nữa, rất có thể họ sẽ lần lại được mạch suy nghĩ, qua đó nhớ lại được cách mà mình đã sáng tạo ra những tri thức bá đạo ấy.
Ánh mắt họ nhanh chóng nhìn lại vào góc phòng, nơi mà từng chồng sách còn tồn tại vài phút trước đó.
Nhưng giờ, tất cả mọi thứ chỉ còn lại là tro xám.
Có người than thở, trầm mặc trước thực tại này.
Cũng có kẻ điên cuồng, đào bới trong đống tro tàn, hi vọng có thể tìm được một vài mảnh thông tin còn sót lại.
Chỉ cần một vài mảnh vụn thôi,…một mảnh thôi cũng đã là quá đủ rồi.
Nhưng mặc kệ cho họ có điên cuồng đào bới như thế nào đi nữa, ngoài dính một thân tro và tinh thần gần như hỏng mất ra, họ chẳng còn lại gì ở đây cả.
Ngoài kẻ đã bỏ cuộc, người hóa điên cuồng ra.
Vẫn còn những người tỉnh táo nhận ra được lý do bọn họ còn sống là gì?
Tại sao thiếu niên kia lại để đám người mình tiếp cận tri thức quý giá tới như vậy?
Đơn giản là vì thằng nhóc đó coi họ là rau hẹ, là những loại nông sản tri thức có thể được thu hoạch bất cứ lúc nào.
Đồng thời, đây cũng là sự trừng phạt mà lãnh chúa Nguyễn An Bình dành cho họ, trừng phạt những kẻ đã dám t·ấn c·ông vào lãnh địa của một pháp sư… không, phải là một vị thần của thời đại mới.
Tất cả những pháp sư đang có mặt tại nơi đây, trong quá khứ, ai nấy cũng đã từng có hoài bão, có trong lòng vô số những ước mơ.
Trên thế giới này, một pháp sư không theo đuổi tri thức không phải là một pháp sư tốt.
Nên dù cho có xuất thân bình dân hay quý tộc, tất cả pháp sư đều lấy chuyện thu thập tri thức làm đầu, sáng tạo ma pháp là vinh quang.
Nhưng tài năng không đủ giống như một bức tường cao chặn đứng mọi giấc mơ, tuổi thọ giống như một lời nguyền đeo bám, khiến những kẻ từng nhiệt huyết năm nào giờ phải chạy theo ảo mộng của trường sinh bất tử.
Đáng lẽ ra, giấc mơ của họ đã phải tàn lụi rồi mới đúng.
Và rồi, họ quyết định phát động trận chiến tại lãnh địa Ngọc Lục Bảo, muốn tìm kiếm trường sinh.
Để rồi, họ đã thất bại, tất cả những pháp sư già b·ị b·ắt tại nơi đây, bị giam dưới một cái hang động ngầm tăm tối này.
Nhưng chuyện không ngờ đã xảy ra, khi vị lãnh chúa trẻ tuổi trao cho họ vô số tri thức, tiếp theo đó, ban tặng họ một ngọn lửa trắng, lần nữa thắp lên đủ thứ ước mơ.
Khiến những pháp sư lần đầu tiên có thể vượt qua được bức tường tên là tài năng ấy, thấy được những viễn cảnh xa xôi hơn, gieo vào trong lòng mọi người vô số hi vọng.
Cuối cùng, khi tất cả những pháp sư đã đạt được thành tựu tối thượng của đời mình.

Kẻ đã gieo cho bọn họ hi vọng giờ lại trở thành ác ma, tước đoạt tất cả tri thức, tất cả ước mơ.
Điều này chẳng khác nào cho người mù lần nữa thấy được ánh sáng, và rồi tàn nhẫn phá hủy đi đôi mắt họ.
Nhiều pháp sư trong ngục giam lúc này không thể giấu nổi sự phẫn nộ của mình.
Dù cho thân thể đã thân tàn ma dại sau đủ loại t·ra t·ấn, đầu óc đã trở nên mơ màng vì tinh thần lực tiêu hao quá độ.
Nhưng cơn phẫn nộ giờ vẫn chèo chống, giúp họ có thể làm điều duy nhất là giơ ngón trỏ thẳng về phía Nguyễn An Bình trong vô vọng.
Rồi bỗng chợt, họ ỉu xìu khi nhận ra, họ và thiếu niên kia không phải đồng bạn, không phải những pháp sư cùng chí hướng.
Mối quan hệ của họ ngay từ đầu đã là kẻ thù rồi.
Và vì là kẻ thù, nên Nguyễn An Bình muốn t·ra t·ấn họ không chỉ về thể xác, mà còn là về tinh thần cũng rất bình thường.
Đồng thời, vị bá tước trẻ tuổi ấy cũng ép khô từng giá trị cuối cùng trên thân những kẻ thù của mình.
Mặc kệ đối phương có đang kêu khóc như thế nào, Nguyễn An Bình sắc mặt cũng không hề đổi sắc.
Tất cả những tri thức mà hàng vạn những pháp sư cung cấp dần tích lũy, tạo thành một ngọn núi nhỏ những tinh thể truyền thừa bên trong nội thế giới của Nguyễn An Bình.
Chứng kiến được đủ thứ tri thức mà mình đã thu thập được nay bị tùy ý ném bỏ, nằm lăn lốc trên hoang mạc trong nội thế giới.
Thiếu niên cũng chỉ có thể thở dài mà không biết nên nói gì hơn.
Đúng là Nguyễn An Bình có khả năng đọc được toàn bộ những thông tin đã được lưu trữ ấy chỉ với một ý niệm.
Nhưng việc nhục thân tiến vào nội thế giới, trực tiếp can thiệp, sắp xếp lại mọi thứ với cậu lại là chuyện không tưởng.
Điều này giống như thể một người đang cố chui vào chính thân thể mình, nên thất bại là chuyện bình thường, còn nếu thành công, đây sẽ là một t·hảm h·ọa.
Nghĩ tới đây, Nguyễn An Bình chợt nảy ra một ý tưởng.
Đó chính là thử mở cửa nội thế giới, để cho đám thuộc hạ của mình đi vào, quản lý cái thế giới ấy.
Sau một hồi tính toán độ khả thi, Nguyễn An Bình cũng chỉ đành thất vọng mà tạm thời từ bỏ ý tưởng ấy.
Vì thế giới của cậu là một thế giới thuần ma lực và tinh thần lực, nên nếu các pháp sư muốn tiến vào nơi đây, họ phải từ bỏ thân thể vật lý của mình.
Mà điều đó khác nào khuyên họ nên t·ự s·át chứ?
Nhưng không hiểu sao, trong đầu cậu chợt nổi lên một ý tưởng mới.

Đó chính là sáng tạo, bịa đặt ra một cảnh giới riêng biệt.
Khi các pháp sư tu luyện tới cảnh giới này, linh hồn của họ sẽ trở nên mạnh mẽ tới nỗi mà nhục thân sẽ không chịu nổi mà lập tức đổ vỡ.
Tuy vậy, tại cảnh giới “pháp sư cấp độ 6” này, linh hồn, ý thức của một người sẽ tồn tại được mà không cần nhờ vào nhục thân yếu đuối của họ nữa.
Nhưng tồn tại mà chỉ dựa vào linh hồn cũng có một điểm yếu riêng của nó.
Đó là nếu như cấu trúc linh hồn không đủ mạnh để chống lại môi trường thế giới bên ngoài, những linh hồn và cả lượng ma lực khổng lồ có trong đó sẽ dần tan biến, trở lại làm một phần của tự nhiên.
Khi này, tất cả các pháp sư đều sẽ cần một chốn để trở về.
Ánh mắt Nguyễn An Bình liếc nhìn vào hình bóng nội thế giới, thứ đang ẩn hiện sau lưng mình.
Đồng thời, trong đầu cậu chợt nhớ tới những bộ tiểu thuyết mà cha mình đã viết, rằng: Tiên Giới không phải một nơi tốt đẹp, phi thăng cũng chỉ là một hồi âm mưu…
Thiếu niên nghĩ tới mà vô thức lẩm bẩm về những ý tưởng của mình.
“Như vậy, để cho đám pháp sư đó phi thăng, ta có nên chế tạo thế giới của mình thành Tiên Giới không nhỉ?
Khoan đã, với bối cảnh thế giới hiện tại, nên gọi nó là Thần Giới, hoặc là Thiên Đàng thì phù hợp hơn a.”
Nhưng rất nhanh chóng, Nguyễn An Bình lại cảm thấy có một lỗ hổng trong kế hoạch này.
“Không đúng, ta cần phải cho đám pháp sư đó chút ngon ngọt, để chúng trải nghiệm cái cảm giác khi nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối, như thể thần linh hành tẩu trên mặt đất.”
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Nguyễn An Bình lập tức để ý tới di hài của các vị thần thượng cổ.
Sau nhiều ngày tự mình phân tích, đồng thời, cậu cũng lén đặt tri thức về những vị thần linh ấy cho đám pháp sư bị giam giữ, để chúng không tự chủ mà giúp cậu nghiên cứu một tay.
Nên giờ, tri thức của thiếu niên về các vị thần thượng cổ cũng đã đủ sâu rộng.
Cũng vừa vặn để cậu sáng tạo một cảnh giới mới, có thể bắt chước những sinh mạng được cấu tạo từ năng lượng và pháp tắc ấy.
Dựa theo cái cách đặt tên truyền thống của lục địa Alrat này, cậu sẽ gọi nó là “pháp sư cấp độ 6”.
Và khi đám pháp sư đã nếm được ngon ngọt vì sức mạnh đề thăng, chúng sẽ muốn truy cầu thêm nhiều sức mạnh, thêm nhiều tuổi thọ hơn nữa.
Khi đó, dù không biết nơi mình sắp đi tới là đâu, nhiều kẻ cũng sẽ đánh cược, liều mình vì có thể vĩnh sinh.
Cảnh giới tiếp theo là Phi Thăng, khi đám pháp sư được tiếp dẫn, tiến vào trong nội thế giới của Nguyễn An Bình, trở thành những công nhân xây dựng, quản lý thế giới ấy.
Nhưng ngay khi Nguyễn An Bình còn đang tính toán, muốn tìm cách để biến kế hoạch ảo tưởng này trở nên khả thi.
Bỗng chợt, tiếng của hầu gái trưởng Mira lúc này vang vọng bên tai cậu.
“Thưa lãnh chúa tối cao, hệ thống ma pháp dự cảnh của chúng ta phát hiện ra đang có một đoàn những pháp sư cấp độ 4, đi kèm với đó là một vài kẻ cấp độ 5 đang áp sát lãnh địa.
Dự đoán, đối phương có thể là đoàn đàm phán tới từ Thánh Đô, đang tới để đàm phán chuộc người về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.