Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 77: Thỏa hiệp.




Chương 77: Thỏa hiệp.
Lúc này, ánh mắt của tất cả các pháp sư trong hội trường đều nhìn về một phương hướng.
Họ nhìn chằm chằm vào hầu gái trưởng Mira, chờ đợi một đáp án xác thực tới từ cô ta.
Và cũng không đợi mọi người phải chờ đợi lâu, Mira vừa nở một nụ cười tươi vừa giải thích.
“Đây chính là cái giá mà lãnh chúa tối cao đã muốn các vị phải trả.
Đó chính là lan truyền những tri thức của ngài tới tất cả những vùng đất mà các ngươi ảnh hưởng.
Một cái giá vô cùng rẻ, các ngươi có thể kiếm lời, nhưng chúng ta cũng sẽ không thua thiệt.”
Nhiều người lúc này đã nhận ra được những tri thức truyền thừa đó sẽ có ảnh hưởng to lớn như thế nào, một khi tất cả mọi người trong phạm vi thế lực của họ tiếp nhận tri thức ấy.
Đây có thể chính là một đợt giếng phun với sự tăng vọt của những pháp sư trong thế lực của họ.
Đồng thời, nó cũng khiến rất nhiều thế lực mới nổi quật khởi, thách thức những tổ chức cổ lão đã nắm trong tay quyền lực suất hàng ngàn năm.
Với một vài người, khi nghe tới lãnh địa Ngọc Lục Bảo muốn họ tuyên truyền thứ tri thức ấy trong lãnh địa của mình.
Điều đầu tiên họ nghĩ tới chính là từ chối ý tưởng ấy.
Ai lại muốn để lãnh địa của mình loạn lên bao giờ?
Nhưng khi họ nhìn về những thế lực còn lại trong liên minh thảo phạt Ma Vương.
Đám người giờ cũng chỉ có thể thở dài, đồng ý với những thỏa thuận này.
Vì chỉ cần có một thế lực đồng ý ký vào thỏa thuận đó, thì sớm muộn gì, những tri thức kia cũng sẽ lan truyền khắp muôn nơi.
Giờ, ai cũng có thể nhìn ra được guồng quay của lịch sử đang áp sát họ và thế lực sau lưng gần hơn bao giờ hết.
Nếu ngoan cố, không chịu thay đổi, không chịu ứng biến trong thời đại đầy biến động này.
Rất có thể, chúng sẽ bị những cơn sóng của thời đại nhấn chìm, trở thành những món đồ cổ bị vùi sâu trong lòng đất.
Vì vậy, vòng đàm phán thứ hai đã nhanh chóng kết thúc.
Để đổi lấy tự do cho tất cả những pháp sư còn lại, các thế lực buộc phải đồng ý tuyên truyền, phổ cập tri thức ma pháp của lãnh chúa Nguyễn An Bình trong phạm vi ảnh hưởng của chúng.
Khi thỏa thuận đã được ký kết.
Có người sắc mặt âm trầm vì lo nghĩ tương lai.

Kẻ lại vui vẻ khi những tri thức được ghi chép giống như mở ra một con đường bằng phẳng trước mắt họ.
Nhưng tại hội nghị này, rõ ràng có một người không mấy vui vẻ chút nào.
Ở cuối góc của căn phòng họp, cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor giờ đang nắm chặt cuộn giấy da dê, như thể lão ta muốn bóp nát cái Thần Khí Ác Ma Khế Ước ấy.
Lão đã nghĩ rằng một sự kiện quan trọng như trao trả tù nhân, chắc chắn Nguyễn An Bình dù không trực tiếp tham gia cũng phải có mặt để chứng kiến.
Khi đó lão có thể có cơ hội, dụ dỗ tên nhóc đó ký tên, hoặc là lấy một vài phần da c·hết, lông tóc từ trên người thiếu niên ấy để khởi động Ác Ma Khế Ước.
Nhưng giờ, việc vị lãnh chúa trẻ tuổi của lãnh địa Ngọc Lục Bảo không có ở đây khiến những chuẩn bị của lão giống như đổ xuống sông xuống bể.
Hít sâu một hơi, vị cựu giáo hoàng này bình tĩnh hết mức có thể.
Ngay sau đó, ông ta tiến nhanh về phía trước, chạm mặt hầu gái trưởng Mira trước khi cô ta rời khỏi căn phòng này.
Thấy được có người đang tiếp cận mình, Mira cũng không thấy bất ngờ cho lắm.
Vì trong suốt hai vòng đàm phán vừa rồi, luôn có một ánh mắt vô cùng sốt ruột lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Nở một nụ cười nhìn vào vị cựu giáo hoàng đang tiếp cận mình, Mira cúi người đầy thanh lịch.
“Xin hỏi, tôi có thể giúp được gì cho quý ngài đây sao?”
Cảm nhận được phía sau nụ cười kia là một con quái vật.
Cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor tuy trong lòng cực kỳ đề phòng cô hầu gái, nhưng bề ngoài ông ta vẫn tỏ ra bình tĩnh mà mỉm cười.
Sau một cái bắt tay, Mira cảm nhận được người trước mắt có vẻ là một nhân vật quan trọng nào đó thuộc Kim Quang Giáo.
Vì cái thứ ma lực tràn đầy ánh sáng và sinh mệnh kia, nó khiến thực vật trong người cô phản hồi một cảm giác thoải mái.
Ở phía ngược lại, cảm nhận được lượng ma lực sâu không lường được của nữ hầu.
Orphelios Aethenor chợt nổi lên một ý nghĩ, cô gái trước mặt lão mới là Ma Vương, còn mấy thứ vớ vẩn đang tàn phá ở bờ biển phương đông cũng chỉ là hàng giả.
Sau một hồi giới thiệu, Mira cũng đã biết được lão pháp sư nhìn qua thần bí này là giáo hoàng tiền nhiệm của Kim Quang Giáo.
“ Rất xin lỗi thưa cựu giáo hoàng, ngài có mặt ở đây không thuộc về phạm vi của cuộc đàm phán trao đổi tù binh, nên lãnh địa của chúng tôi không tiếp đón chu đáo, xin vạn phần thứ lỗi.”
Mira cũng đã nghe qua về chính giáo của lục địa, dù cho có thuộc liên minh thảo phạt Ma Vương chăng nữa, Kim Quang Giáo vẫn là một tổ chức trung lập, không liên quan gì tới trận chiến trước đó.
Nên hầu gái trưởng của lãnh địa Ngọc Lục Bảo vẫn lễ phép, dành sự tôn trọng nhất định cho sứ giả của Kim Quang Giáo.

“Haha, quý cô Mira, đây là lỗi của lão già ta khi đột ngột ghé thăm, không liên quan gì tới lãnh địa Ngọc Lục Bảo.”
Bầu không khí giữa hai bên lúc này nhìn qua vô cùng hoà hợp, thật khó có thể nhìn ra được đang có sóng ngầm nào cuộn trào dưới những nụ cười ấm áp.
“Tuy có hơi đường đột, nhưng quý cô Mira, liệu lão già ta có thể gặp mặt được ngài bá tước Nguyễn An Bình của lãnh địa Ngọc Lục Bảo hay không đây.
Vì ngày hôm nay, ta ở đây để đại diện cho Kim Quang Giáo, muốn bàn một vài thoả thuận hợp tác với ngài lãnh chúa.
Dù sao lãnh địa Ngọc Lục Bảo giờ đã trở thành một thế lực lớn, có sức ảnh hưởng sâu rộng với toàn bộ lục địa Alrat, nên trong tương lai, việc v·a c·hạm lợi ích của quý lãnh địa với những thế lực khác sẽ là không thể tránh khỏi.
Và để tránh những cuộc đụng độ ngoài ý muốn, những kết quả thảm khốc có thể xảy ra, chúng ta vẫn cần có một bộ quy tắc ứng xử chung giữa lãnh địa Ngọc Lục Bảo với những thế lực còn lại…”
Nghe vị cựu giáo hoàng giảng thuật vậy, hầu gái Mira nghe qua cũng gật đầu hiểu ý.
Do đó, cô thử liên lạc với chủ nhân Nguyễn An Bình của mình.
Và ngay lập tức, cô cũng đã nhận được tin phản hồi tự cậu.
“Thưa ngài cựu giáo hoàng, lãnh chúa của chúng ta đã đồng ý gặp mặt ngài một mặt.
Giờ thì, xin mời ngài đi theo ta.”
Theo chân Mira đi khỏi toà cung điện nơi những cuộc đàm phán vừa kết thúc.
Cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor ngẩng đầu, bất ngờ khi chứng kiến tạo vật ma pháp trước mặt mình.
Đó là một Cổng Dịch Chuyển, một loại ma pháp đạo cụ đã thất truyền hàng ngàn năm.
Dù Kim Quang Giáo có sở hữu một vài cánh cổng không gian tương tự, nhưng họ lúc nào cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Chỉ sợ những cổ vật này hư hao không thể nào khôi phục lại.
Còn lý do lãnh địa Ngọc Lục Bảo vẫn còn lại truyền thừa bí ẩn này cũng rất đơn giản.
Trong khoảnh khắc Nguyễn An Bình sao chép, dùng quy tắc của lục địa Alrat để bổ sung cho nội thế giới của mình.
Nguyễn An Bình cũng đã sao chép gần như toàn bộ tri thức từ cổ chí kim, từ cuối thời đại thần linh cho tới kỷ nguyên ma pháp.
Nên cậu ta có trong tay công nghệ chế tạo cánh cổng không gian này cũng chẳng phải là chuyện gì lạ.
Khi cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor còn chưa hết ngạc nhiên vì thấy được thứ công nghệ ma pháp thất truyền, ông ta đã vô thức bước qua cánh cổng ấy mà tới pháo đài Ngọc Lục Bảo, trung tâm của cả lãnh địa.
Chứng kiến toà tháp như thể một cây quyền trượng làm từ ngọc bích và cao tới tận mây xanh, ông ta biết mình đã tới nơi cần phải tới rồi.

Sau cuộc chiến vài ngày trước tại pháo đài này, có thể thấy rõ các quân đoàn ma thú đã hoạt động nhộn nhịp hơn hẳn thay vì làm tượng đá.
Dù sao cũng là sức lao động của lãnh địa, cứ để chúng làm trang trí là một sự phí phạm.
Vì vậy Nguyễn An Bình cũng đã điều động đám ma thú hình người này tham gia vào đủ loại công tác của lãnh địa, như xây dựng, làm đường…
Dù cho có được che mắt, ẩn giấu gương mặt thật sau những chiếc mũ sắt hình đầu ma thú chăng nữa.
Với một pháp sư cấp độ 5 như Orphelios Aethenor, ông ta vẫn có thể nhận ra được đám ma thú hình người này từ cái nhìn đầu tiên.
Không những vậy, do là một pháp sư hệ ánh sáng, sinh mệnh.
Ông ta cực kỳ n·hạy c·ảm và nhận ra đám ma thú này là những sinh vật tử linh, những tạo vật báng bổ coi thường sinh mệnh, một sự xúc phạm không nên tồn tại trên đời này.
Ban đầu, khi thấy được sự vô tư chia sẻ kiến thức tới từ Nguyễn An Bình, ông ta đã xoắn xuýt, thậm chí là đã nảy ra ý muốn từ bỏ việc sử dụng Ác Ma Khế Ước để khống chế thiếu niên ấy.
Nhưng giờ, khi nhìn thấy đám ma thú hình người, ông ta nắm chặt cuốn da dê trong tay, quyết tâm thuyết phục pháp sư trẻ tuổi kia phải ký cho bằng được vào khế ước này.
Rất nhanh chóng, Orphelios Aethenor đã được đưa tới thư phòng của Nguyễn An Bình, nơi lưu trữ rất nhiều những loại sách vở và các loại tri thức khác nhau.
Ở giữa thư phòng ấy, một bàn trà đã được bày sẵn.
Một thiếu niên với là da xám nhợt nhạt, thân thể gầy gò đã chờ ở nơi đây từ trước, trên tay vẫn đang cầm một ly trà còn đang toả nhiệt.
“Ồ, khách quý đã tới nơi rồi sao?
Mời ngồi.”
Khác với thái độ niềm nở của Mira khi đón khách, Nguyễn An Bình lại lạnh nhạt hơn nhiều khi chào đón vị cựu giáo hoàng.
Dù sao cậu hiện tại đã là một kẻ nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, có thể áp đảo toàn bộ lục địa Alrat.
Đồng thời, cậu cũng có ý định muốn bành trướng thế lực của mình ra xung quanh.
Nên nhìn kiểu gì đi nữa, cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor có mặt ở nơi đây cũng giống như muốn cản đường cậu.
Thấy được thái độ lạnh nhạt của thiếu niên trước mặt, vị giáo hoàng già giờ nhớ lại những gì Mira thường hay nói trong cuộc đàm phán vừa rồi.
Quả nhiên, thiếu niên này tuổi vẫn quá trẻ, luôn thích làm mọi thứ vội vàng nhanh nhanh chóng chóng.
Nên chơi theo luật của Nguyễn An Bình, giáo hoàng Orphelios Aethenor cũng không giải thích quá nhiều.
Ông ta chỉ lấy ra một cuộn giấy da dê nhìn qua khá đẹp mắt, với những đường vân bằng vàng ròng trang trí trên mảnh da trắng mịn.
Một khế ước đã được mở ra ngay trước mắt Nguyễn An Bình.
Ngay lập tức, tâm linh của cậu thiếu niên lập tức rung động nhẹ khi Ác Ma Khế Ước được bày ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.