Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương

Chương 120: Chương 120




Ba ngày sau, tại Tô trạch trong Tu Nghiệp Phường, đèn kết hoa rực rỡ, khắp nơi ngập tràn không khí hân hoan. Cửa lớn giăng liễn đỏ, người người tươi cười vây quanh đón Tô Diệu Y vừa được thả ra từ đại lao Hình Bộ, trở về an toàn.

“Mau, mau bước qua than!”

Mục Lan dù đang mang thai, nhưng vẫn là người hào hứng nhất. Cô quen tay sắp xếp mọi việc, một chậu than đỏ rực được đặt ngay dưới chân Tô Diệu Y.

Dung Giới đứng kề bên, dìu nàng từng bước, không rời nửa tấc.

“Qua đi.”

Tô Diệu Y bước qua chậu than, liền bị Ngu Đinh Lan cầm cành liễu phất lên người mấy lượt.

Lá liễu nhẹ lướt qua mặt, vài giọt sương rơi vãi trên áo, ngứa ngáy khiến nàng không nhịn được bật cười:

“Đủ rồi, đen đủi cũng trôi sạch rồi.”

“Đủ chỗ nào mà đủ?”

Mục Lan trợn mắt, tranh nói:

“Ngươi ở trong đại lao lâu như thế, còn lên tận pháp trường, không quét kỹ vài lượt, đen đủi theo ngươi về nhà mất!”

Tô Tích Ngọc cũng không nói lời nào, trực tiếp cầm thêm cành liễu, cùng Ngu Đinh Lan mỗi bên một nhịp, đuổi quét trên người Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y vừa né tránh vừa cười, lùi thẳng vào lòng Dung Giới, kéo theo hắn cũng bị quét trúng, đầu và cổ toàn là nước.

Vậy mà Dung Giới chẳng nói lấy một lời oán trách, chỉ để mặc lá liễu vờn qua mặt.

Đến khi Tô Diệu Y rùng mình vì gió lạnh, mới có người lên tiếng nhắc:

“Đủ rồi, đen đủi quét sạch rồi, để Diệu Y vào tắm rửa thay y phục đi đã.”

Lời vừa dứt, Ngu Đinh Lan liền tiếp lời:

“Nước tắm đã chuẩn bị xong từ sớm!”

Trong phòng tắm, hơi nước bốc mù mịt.

Tô Diệu Y nhắm mắt dựa vào thành thùng tắm, chỉ cảm thấy mấy ngày qua bao nhiêu kinh hoảng, mỏi mệt như đang theo làn hơi nóng tan dần, chậm rãi thoát ra khỏi thân thể.

Nàng ngâm mình hồi lâu, thậm chí chợp mắt một lúc. Khi mở mắt ra, đã là Tô Diệu Y tinh thần rạng rỡ như xưa.

Tắm rửa thay y phục, chải đầu gọn gàng, vừa bước ra khỏi phòng, nàng đã nghe tiếng ồn ào vui vẻ vọng từ sân viện truyền đến.

“Lần này cứu được Diệu Y, công đầu vẫn phải kể đến Ngọc Ánh!”

Đó là giọng Mục Lan.

“Ngọc Ánh thuyết phục được Tạ lão thái sư, lại còn gom đủ sĩ tử cùng dâng sớ!”

“Ta không dám nhận công đầu đâu." Ngọc Ánh khiêm tốn: "Lăng tướng quân với Thiệu tướng quân mới là then chốt, họ dẫn công thần Tương Dương vào cung cầu tình, lay động cả Thánh Thượng.”

Lăng Trường Phong hơi có chút đắc ý, khẽ ho hai tiếng chuẩn bị nhận lời, ai ngờ lại bị ánh mắt lãnh đạm của Lý Trưng liếc sang một cái, đành phải vội đổi lời:

“Nhưng lợi hại nhất vẫn là Lý phu nhân! Mặc giáp ra trận, nói năng sắc sảo, một câu ba tấc lưỡi mà lừa được cả trăm dân quỳ trước cổng hoàng cung…”

Thế là công lao lại vòng về tay Mục Lan.

Mục Lan đang định nói thêm thì phát hiện Giang Miểu từ nãy đến giờ vẫn im lặng, còn trầm mặc hơn thường ngày. Cô bèn huých nhẹ Giang Miểu một cái:

“Ngươi hôm ấy làm trận pháp hù người thật đấy. Ta cứ tưởng ngươi chỉ là mèo ba chân múa may cho có, ai dè ngươi đúng là Giang bán tiên.”

Giang Miểu khẽ cười, ung dung rót cho mình một chén rượu:

“Cũng đến lúc cho các ngươi thấy bản lĩnh thật của ta.”

“Nghe nói hôm đó ngươi còn vào cung, rốt cuộc là đi làm gì?”

Giang Miểu khựng tay một chút, thản nhiên nói:

“Không làm gì cả. Muốn gặp Tống Diễm, nhưng không gặp được.”

Vừa nhắc đến Đoan Vương, không khí bỗng chốc trở nên ngưng đọng.

Phù Dương huyện chúa vội chuyển chủ đề:

“Thật ra hôm ấy, ta vốn định dùng cơ quan trên pháp trường, đổi người thế thân cho Diệu Y…”

Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt quay nhìn bà.

Dung Giới chau mày, nghiêm giọng hỏi:

“Mẫu thân, sao người có thể…”

“Không phải như các con nghĩ đâu!”

Phù Dương huyện chúa vội vàng giải thích:

“Chuyện này phải nói là thiện hữu thiện báo. Là một cô nương tìm đến ta, bảo rằng bản thân mang bệnh hiểm nghèo, không còn sống được bao lâu. Nàng từng được Tri Vi Đường giúp đỡ, nay cam tâm tình nguyện thay Diệu Y.”

Mọi người nghe xong đều lặng người, không biết nói gì.

“Năm đó vụ án bạch vịt, Vĩnh Phúc phường cũng từng có người cam tâm tình nguyện như thế…”

Dung Giới hơi nhíu mày rồi buông lỏng, giọng trầm thấp nói:

“Cũng may là cuối cùng không đi đến bước đó… Bằng không, dù người kia có tình nguyện, thì trong lòng Diệu Y cũng khó mà vượt qua nổi rào cản này.”

Phù Dương huyện chúa nghe vậy, sắc mặt thoáng lúng túng, chỉ im lặng không đáp.

Giang Miểu bỗng hỏi:

“Cô nương ấy hiện ở đâu?”

“Diệu Y đã bình an, nàng cũng rời đi rồi. Sao vậy?”

Giang Miểu mỉm cười:

“Không có gì, chỉ là muốn gặp mặt nữ trung hào kiệt nguyện c.h.ế.t thay kia một lần.”

Phía bên kia, Lăng Trường Phong nhìn chằm chằm Dung Giới:

“Vậy nói đi nói lại, chỉ có mình ngươi là ngày ấy lén tránh đi?”

Dung Giới không trả lời.

Lý Trưng liếc Lăng Trường Phong một cái, cất giọng:

“Kế hoạch của hắn mà lộ ra, e rằng không ít người phải bỏ mạng, kể cả các ngươi.”

Nghe đến đó, mọi người trong sân biến sắc, vội vàng bịt tai lại.

“Chúng ta không nghe! Không nghe gì hết!”

Trong sân ồn ào như chợ, Tô Diệu Y không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đến lúc này, nàng mới thật sự cảm nhận được cảm giác sống sót sau tai kiếp.

Dung Giới nghe được tiếng nàng cười, liền quay đầu nhìn sang, là người đầu tiên đứng dậy đi đến bên nàng. Hắn cúi mắt nhìn nàng, khẽ hỏi:

“Thế nào? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”

Tô Diệu Y lắc đầu, sau đó hướng về mọi người đang ngồi trong sân, trịnh trọng thi lễ:

“Lần này Diệu Y mấy phen thoát nạn, đều là nhờ chư vị không rời không bỏ, tương trợ hết lòng. Ân nghĩa này, Diệu Y khắc cốt ghi tâm, nhất định sẽ tận lòng báo đáp.”

Trong sân phút chốc im ắng.

Dung Giới thu ánh nhìn từ trên người nàng, cũng khom mình hành lễ:

“Cửu An cũng không quên ân tình của chư vị, mai sau tất sẽ hết sức báo đáp.”

Tô Diệu Y quay đầu liếc nhìn hắn một cái.

“Cứu nàng, chính là cứu ta.”

Dung Giới không đổi sắc, đáp lại:

“Nàng với ta, tuy hai mà một.”

“Được rồi!”

Lăng Trường Phong nhịn không nổi, đập bàn đứng dậy:

“Hai người các ngươi, ai cũng tính cả, tất cả đều phải báo đáp ta một thể!”

Gió mát trăng thanh, mọi người trong sân ăn uống linh đình, lời nói cười đùa rộn rã. Qua ba tuần rượu, ai nấy đều đã có chút say.

Trọng Thiếu Huyên do dự một lát, rồi bước tới nâng chén kính rượu Ngu Đinh Lan:

“Cừu phu nhân… Khi ở Tương Dương, Cừu lang trung là thay ta, tử thủ nơi ấy. Nay tuy được truy phong tướng quân, nhưng ta nghe nói, dân gian vẫn còn nhiều lời dị nghị, chửi bới không thôi… Cho nên ta muốn đích thân đứng ra, minh oan cho ông ấy…”

Ngu Đinh Lan cười khổ:

“Ngay cả thánh chỉ truy phong còn không thể khiến người đời dập tắt nghi ngờ, chỉ sợ ngươi có ra mặt, cũng không làm nên chuyện gì…”

Trọng Thiếu Huyên hít sâu một hơi, hạ quyết tâm:

“Cho nên ta định lấy thân phận hậu nhân Trọng thị, để chính danh cho Cừu lang trung.”

Ngu Đinh Lan sững người, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trọng Thiếu Huyên.

“Cừu phu nhân, thật ra ta là cháu đời thứ ba của Trọng Hoàn tướng quân, họ Trọng, danh Thiếu Huyên.”

Người của Trọng thị mai danh ẩn tích suốt bao năm, cuối cùng vẫn cam lòng vì con cháu Diêm thị mà lộ thân phận, lấy danh chính ngôn thuận.

Bên kia, Tô Diệu Y, Mục Lan và Giang Miểu đã say đến không phân nổi trời đất, Dung Giới cùng Lý Trưng muốn kéo từng người ra mà không biết bắt đầu từ đâu.

Giang Miểu xem ra là người say nặng nhất, nhưng lại có vẻ thanh tỉnh nhất. Cô lảo đảo đứng dậy, đẩy Mục Lan cho Lý Trưng, giao Tô Diệu Y lại cho Dung Giới, rồi tự lùi về sau hai bước, nhào vào lòng Cố Ngọc Ánh, miệng còn cười khúc khích:

“Ta muốn… đi rồi… Các ngươi đừng quấn lấy ta…”

Tô Diệu Y chỉ tưởng cô nói sảng khi say, liền hỏi:

“Ngươi muốn đi đâu? Không làm Vương phi nương nương nữa à?”

Giang Miểu dựa vào người Cố Ngọc Ánh, không ngừng xua tay:

“Không làm được, một chút cũng không làm được… Không có cái phúc đó…”

Dung Giới ôm lấy Tô Diệu Y, tay khẽ vuốt sợi tóc rơi trên vai nàng, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc về phía Giang Miểu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

****

Giang Miểu không phải nói lời trong cơn say, mà là thực sự như thế.

Hôm sau tỉnh rượu, mọi người phát hiện phòng cô đã trống rỗng, chỉ còn lại một bức thư. Lúc đó, tất cả mới hay, cô thực sự đã dứt khoát từ bỏ thân phận Đoan Vương phi, lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt.

Tô Diệu Y khi nhìn thấy thư, lập tức đi khắp các cổng thành Biện Kinh dò hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm ra tung tích của Giang Miểu.

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia…”

Tô Diệu Y nén một tiếng thở dài, trong lòng vừa chua xót vừa tức tối đến ngứa cả răng. Nàng lầm bầm:

“Đi mà cũng không nói một lời, gấp như thế làm gì? Cũng chẳng cho ta tiễn đưa một đoạn đường…”

Sở dĩ Giang Miểu không lộ diện ở bất kỳ cổng thành nào, thực ra là bởi cô vốn chưa rời khỏi kinh thành. Trái lại, trước lúc xuất hành, cô còn ghé vào cung một chuyến. Nhưng chuyến vào cung lần này không phải để gặp Đoan Vương, mà là để diện kiến hoàng thượng.

Từ sau khi tự tay hạ cáo tội mình, hoàng đế bệnh triền miên trên long sàng, chỉ trong vài ngày đã già đi thấy rõ. Thần sắc ông uể oải, giận chưa tiêu mà khí đã suy, đến uống thuốc cũng trở nên nhọc nhằn. Nhìn ông lúc này, quả thật chẳng còn bao nhiêu thời gian.

Giang Miểu ngồi ở mép sập, nâng chén thuốc cho ông uống hết. Mắt cô lạnh như nước, nhìn người trước mặt tuy là thân phụ ruột thịt nhưng lại xa lạ đến nhường ấy, lòng dấy lên cảm xúc thật khó diễn tả.

“Nghe nói mấy hôm trước, khi xử trảm Tô Diệu Y, pháp trường náo loạn dữ lắm?”

Hoàng đế nằm tựa trên đệm mềm, giọng khàn khàn hỏi, ánh mắt chậm rãi chuyển sang nhìn Giang Miểu.

 

“Vâng…”

Giang Miểu khẽ đáp, mí mắt cụp xuống, giọng bình thản:

“Đoan Vương điện hạ đã lấy danh ngài truyền khẩu dụ, bảo tha mạng cho Tô Diệu Y. Hắn tự ý làm thay, bệ hạ có tức giận không?”

Hoàng đế gượng cười một tiếng, giọng khàn đặc như sắp tan vào gió:

“Trẫm nay thân thể thế này, dù có nổi giận thì còn làm được gì? Huống hồ, quyền giám quốc đã sớm giao vào tay hắn rồi.”

Giang Miểu trầm mặc hồi lâu, chợt cất tiếng:

“Bệ hạ rõ ràng chỉ có hai hoàng tử, vì cớ gì lại thiên vị Tống Diễm đến thế?”

Hoàng đế im lặng một khắc, rồi khẽ thở dài:

“Mẫu thân của Diễm Nhi… là người trẫm từng thật lòng yêu thương.”

Nhắc đến Trang phi, thần sắc hoàng đế như sống lại chút sinh khí, ông ngẩng đầu, ánh mắt m.ô.n.g lung:

“Cả đời trẫm, như sống dưới bóng ma nhà họ Lâu. Tiền triều có Lâu Nhạc, hậu cung lại có Quý phi. Nếu không có Trang phi, e rằng trẫm đã sớm phát cuồng… Khi Quý phi mang thai, nhà họ Lâu liền ép trẫm lập Thái tử. May thay, đúng lúc ấy Trang phi đã sinh hạ hoàng tử cho trẫm. Nếu không, thiên hạ này chỉ sợ đã sớm đổi sang họ Lâu…”

Giang Miểu cười nhạt, chẳng rõ là chua xót hay buồn thương:

“… Thần đã hiểu.”

Hoàng đế chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, ho khan vài tiếng, nghi hoặc nhìn về phía cô:

“Sao hôm nay ngươi lại đột nhiên hỏi đến… Diễm Nhi?”

Ánh mắt ông dừng lại ở phía sau Giang Miểu, vừa vặn nhìn thấy người đang bước vào điện.

Giang Miểu đặt chén thuốc xuống, quay đầu lại, ánh mắt giao nhau cùng Tống Diễm.

Trên lầu thành hoàng cung, Giang Miểu đi trước, Tống Diễm theo sau.

Y nhìn tay nải trên vai cô, giọng khàn khàn:

“… Nàng định đi đâu?”

“Không liên quan đến điện hạ.”

“Nàng là vị hôn thê của cô.”

“Điện hạ giờ đã là người một tay che trời, quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay. Một mối hôn ước nhỏ, một danh xưng hư danh, nếu muốn hủy bỏ, chỉ là chuyện trong một ý niệm.”

Tống Diễm cúi đầu, lặng lẽ đi sau cô, giọng khẽ:

“Nàng giận ta vì Tô Diệu Y? Hay là… vì đã nghe được điều gì khác?”

Giang Miểu dừng bước, quay đầu nhìn y:

“Tống Diễm, ngươi còn cần thử ta làm gì nữa? Bất kể ta có nghe được gì hay không, thì Lưu Hỉ cũng đã chết. Cái gọi là chứng cứ, ta đã giao cho ngươi. Hôm ấy ta đã nói, ngươi có thể kê cao gối mà ngủ.”

Tống Diễm ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là sóng ngầm không đáy.

“Quả nhiên… nàng đã biết hết.”

Biết cô mới thật sự là cốt nhục của Trang phi, là công chúa chân chính; còn y, từ khi chào đời đã bị tráo đổi, chỉ là đứa con thấp hèn.

Giang Miểu mỉm cười nhàn nhạt:

“Không giấu gì ngươi, ta từng nghĩ… ngươi có thể làm hoàng đế, cớ gì ta không thể?”

Đoan Vương khẽ giật mình, nhìn về phía cô, ngập ngừng:

“Nàng…”

“Nhưng ta không thích.”

Giang Miểu dứt khoát đáp:

“Lòng ta chỉ thuộc về chính ta. Ta chỉ muốn sống theo ý mình. Ngươi vội vã tranh đoạt ngôi vị ấy, trong mắt ta chẳng qua chỉ là tự chuốc lấy khổ. Ngươi muốn thì ta nhường.”

“…”

“Có điều, Tống Diễm à, ngươi nên cảm tạ vận mệnh. Đại Dận này vẫn còn lấy huyết mạch làm trọng, ngươi mang họ Tống, tất nhiên sẽ cao hơn người khác một bậc… Ngày sau, cho dù có là họ Tống, họ Giang, họ Dung, hay họ Cố — chỉ cần có tài là có thể làm vương — thì chưa chắc ta đã nhường ngươi đâu.”

Nói rồi, Giang Miểu xoay người, định rời đi.

Tống Diễm bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ tay cô, giọng nghẹn ngào:

“… Ở lại đi.”

“…”

“Làm vương phi của ta, làm hoàng hậu. Ta có thể lập thệ, đời này hậu cung chỉ có một mình nàng. Con của ta và nàng, sẽ là Thái tử, là chủ thiên hạ đời sau.”

Giang Miểu bật cười, trong tiếng cười ẩn chứa châm chọc và bi thương.

Giọng Tống Diễm trầm xuống:

“Ở lại… cho dù chỉ là vì Tô Diệu Y.”

Giang Miểu khựng lại, kinh ngạc nhìn y:

“Tô Diệu Y?”

“Ta tuy không mang dòng m.á.u của phụ hoàng, nhưng từ nhỏ đến lớn, ai nấy đều bảo ta rất giống người. Nếu một ngày nào đó ta thực sự trở thành hoàng đế, e rằng sẽ càng giống người hơn. Giống cái cách người nghi kỵ, giống cái cách người nhẫn tâm…”

Giang Miểu khẽ nhíu mày, ánh nhìn như mũi nhọn lạnh băng, đột ngột quét thẳng về phía Tống Diễm.

Tống Diễm cụp mắt xuống, không nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt như gió thoảng:

“Ta sẽ nghi ngờ, nàng có từng đem bí mật của chúng ta tiết lộ cho Tô Diệu Y, cho Dung Giới... Ta cũng sẽ nghi ngờ, liệu Dung Giới có đem nhược điểm này biến thành cái cớ để làm nên một Lâu Nhạc thứ hai... Khi mầm nghi kỵ đã gieo, một năm, mười năm, hay hai mươi năm sau, sớm muộn cũng nảy mầm sinh rễ.”

“……”

“A Miểu." Y chậm rãi nói: "Nàng cũng đâu mong thấy Tô Diệu Y và Dung Giới bước vào kết cục như Lâu gia, phải không?”

Tống Diễm từ từ buông tay Giang Miểu ra, giọng nói ôn nhu đến kỳ lạ:

“Chỉ có nàng ở lại, nhìn ta, trói ta, mới có thể ngăn điều đó không xảy ra.”

Giang Miểu lặng im nhìn y. Không rõ qua bao lâu, hàng mi cô khẽ buông, ánh mắt sắc bén cũng dịu lại.

“Không cần như vậy.”

Cô thong thả nhưng dứt khoát nói:

“Tống Diễm, ngươi không giống ông ấy.”

Ánh mắt Tống Diễm khẽ co rút, thân mình thoáng cứng đờ.

“Nếu ngươi cũng đa nghi như ông ấy, thì trận chiến Tương Dương đã không giao cho Dung Giới. Nếu ngươi cũng mềm yếu như ông ấy, thì đã chẳng âm thầm sắp đặt một nữ tử thân mang bệnh nặng nhưng từng chịu ân huệ Tri Vi Đường, đưa đến trước mặt Phù Dương huyện chúa để giúp Tô Diệu Y giả c.h.ế.t thoát thân.”

Giang Miểu đã sớm biết hết mọi việc, kể cả thân phận cô gái chịu c.h.ế.t thay.

“Nếu tâm địa ngươi thực sự đen tối, Giang Miểu ta e là đã c.h.ế.t từ ngày đầu đặt chân đến Lâm An.”

“Nay ngươi trông có vẻ giống ông ấy, chỉ là vì trong lòng cất giấu một bí mật.”

Giang Miểu khẽ cười:

“Từ giờ trở đi, ta trả lại bí mật ấy cho ngươi. Hãy là chính mình, làm một minh quân.”

Tống Diễm ngẩn ngơ nhìn cô, không rõ tự lúc nào, hốc mắt đã hoe đỏ. Y lắp bắp, giọng khàn khàn pha lẫn lạc lõng:

“Nếu nàng tin ta đến thế... Vì sao không thể ở lại? Vì sao chúng ta không thể...”

Giang Miểu không trả lời. Nụ cười vẫn ở trên môi, nhưng ánh mắt lạnh nhạt đến nỗi khiến Tống Diễm không dám hỏi thêm.

“Sắp phải chia tay rồi, ta có một vật muốn tặng ngươi, coi như cảm ơn ngươi mấy năm nay ở Lâm An từng chăm sóc ta.”

Giang Miểu cúi đầu, lấy ra từ tay áo một chiếc vòng tay vàng, lặng lẽ đưa ra trước mặt y.

Tống Diễm thoáng sững người, ánh mắt không rời khỏi vòng tay ấy.

Y nhớ trong truyện cô từng kể, có một đôi lứa yêu nhau bị ép chia lìa, nữ tử cũng tặng vòng tay vàng cho nam tử, tượng trưng cho tình cảm và lời hẹn kiên định...

“Tống Diễm, ngàn vạn lần đừng phụ lòng ta.”

Giang Miểu chậm rãi nói:

“Hãy làm một minh quân. Nhớ lấy.”

Trong mắt Tống Diễm thoáng lóe lên ánh sáng. Y vội đưa tay ra, để mặc cô đeo chiếc vòng vào cổ tay mình.

Chợt như nhớ ra điều gì, y cũng lấy từ tay áo ra một chiếc la bàn chạm trổ long văn, đưa cho cô.

“Đây là tặng cho Giang bán tiên. Có vật này trong người, thiên hạ chẳng ai dám làm khó dễ nàng.”

Tống Diễm đứng lặng trên thành lầu, dõi theo bóng Giang Miểu rời khỏi hoàng thành, tiêu sái bước giữa ánh chiều, không hề ngoái đầu lại.

Y ngẩn ngơ nhìn, như thể thấy mình quay lại thuở xưa, về Lâm An năm ấy, khi y vẫn chỉ lặng lẽ đứng trong bóng tối... dõi theo cô từng bước.

“Đứa trẻ kia ở Lâm An tên là Giang Miểu... Nó không biết gì cả, cũng chẳng muốn tranh giành điều gì với con... Diễm Nhi, mẫu phi chỉ có một tâm nguyện, hãy thay ta chăm sóc tốt cho nó...”

Đó là lời Trang phi trăn trối trước lúc lâm chung.

Thế nhưng, mười mấy năm mẫu tử tình thâm, cuối cùng bà vẫn không tín nhiệm y, mà lại đặt niềm tin nơi Lưu Hỉ. Chính bà đã nói cho Lưu Hỉ biết sự tồn tại của Giang Miểu, nhờ ông ta theo dõi y, không cho y động đến cô.

Nhưng bà không ngờ, Lưu Hỉ lại càng sợ chuyện này bị lộ. Từ ngày biết có di thư, Lưu Hỉ đã nhiều lần xúi giục y g.i.ế.c người diệt khẩu.

Lần đầu đến Lâm An, lần đầu lén đưa Giang Miểu về Lục Hợp cư, y từng có ý ra tay. Nhưng cuối cùng, y không làm được.

Y nhìn cô tự do phóng khoáng, không chút ràng buộc, trong lòng ngưỡng mộ rồi dần dần nảy sinh tình cảm.

Từ bao giờ chẳng rõ, y bắt đầu âm thầm giúp đỡ công việc của cô, chuẩn bị món ăn cô thích, rồi quyến luyến không rời Lâm An...

Khi bóng dáng Giang Miểu khuất hẳn, Tống Diễm lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, cúi đầu ngắm chiếc vòng vàng trên tay.

Một tia ý cười mơ hồ thoáng hiện trên mặt.

Chiếc vòng ấy là niềm tin cô để lại, như một hứa hẹn: nếu y có thể làm minh quân, biết đâu một ngày nào đó, cô sẽ quay về...

Tống Diễm xoay người, chậm rãi bước đi.

Chiếc la bàn y tặng cho Giang Miểu chính là di vật của Trang phi. Ngày xưa bà đưa cho y, giờ y lại chủ động giao nó cho công chúa của bà.

Ở tay Lưu Hỉ, đó là điểm yếu chí mạng.

Nhưng trong tay Giang Miểu, đó là điểm mấu chốt giữ lấy y.

Nguyện cho Tống Diễm đời này không bao giờ bước qua ranh giới ấy.

****

Sau khi rời hoàng cung, Giang Miểu ngồi trong cỗ xe lặng lẽ rời thành.

Nghĩ đến nét mặt đầy cảm động đến rưng lệ của Tống Diễm khi nãy, cô khẽ cong khóe môi, nở nụ cười lạnh.

Nam nhân thích lừa gạt nữ nhân, nhưng đến cuối cùng, chính họ lại dễ bị lừa nhất.

Giờ đây, triều cục rối ren, ngoại xâm chưa yên, cô thực sự không thể tuyệt tình g.i.ế.c Tống Diễm như đã g.i.ế.c Lưu Hỉ. Cô cần giữ lại y, tận dụng y, cho dù chỉ như một chiếc đinh nhỏ.

Chiếc vòng tay ấy — cất giấu một loại độc.

Nếu vẫn đeo, sẽ không nguy hại gì. Nhưng một khi tháo ra, chẳng bao lâu nữa, sẽ bỏ mạng.

Khi nào trong lòng Tống Diễm không còn hình bóng cô. Ngày đó y sẽ chết.

Đó là việc cuối cùng Giang Miểu làm, để bảo vệ Tô Diệu Y.

Cô dựa vào vách xe, tay xoay nhẹ chiếc la bàn trong lòng bàn tay.

Nguyện cho Tống Diễm cả đời không bao giờ vượt qua giới hạn ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.