Ta từng được Thẩm Thời Quý cứu về từ một đống xác chếc.
Trước khi được hoàng cung đón về, hắn dạy ta đọc chữ, luyện võ, dịu dàng hết mực.
Cho đến khi ta bị vu oan giếc chếc nữ tử mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm.
Để trả thù cho nàng ta, Thẩm Thời Quý trở thành phò mã của ta.
Hắn dùng nhiều năm bày mưu tính kế khiến ta thân bại danh liệt, dày vò ta đủ đường rồi ném ta trở lại đống xác chếc năm ấy.
Thẩm Thời Quý nói, điều hắn hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ta.
Thế là một sớm trùng sinh, ta tự mình lồm cồm bò ra khỏi đống xác chếc trước cho nhanh.
Sau này nghe nói, hôm ấy mưa rất lớn.
Vị Thẩm tiểu Hầu gia vốn luôn cao cao tại thượng lại chẳng hề đoái hoài đến bùn đất dơ bẩn, quỳ gối giữa đống xác chếc, đào bới đến mức hai tay đẫm máu.
Chỉ để tìm một đứa bé ăn mày.