Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 11: Tôi hút thay cậu
Thoắt cái đã vào hè, chỉ còn một tháng bảy ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Trường học bắt đầu bước vào giai đoạn nước rút, học sinh lớp 12 ngụp lặn trong guồng quay ôn luyện. Không gì có thể cản bước họ… trừ một cơn bão bất ngờ đổ bộ.
Đài khí tượng phát cảnh báo khẩn cấp, nhà trường buộc phải tạm thời hủy bỏ tiết tự học buổi tối. Loa phát thanh cứ lặp đi lặp lại, thúc giục học sinh mau chóng rời trường trước khi bão ập tới.
Tiếng loa vừa dứt, cả lớp vỡ òa reo hò, tản ra như đàn chim vỡ tổ.
Đào Như Chi cũng vội vã thu dọn đồ đạc. Vừa bước ra khỏi lớp, một cơn gió mạnh ập đến quất tóc vào mắt, cô đành từ bỏ ý định đi xe đạp, quay người tới trạm xe buýt.
Trước trạm xe đã xếp thành một hàng dài học sinh đang đợi. Người tụm ba tụm năm trò chuyện rôm rả, không ai mang vẻ khẩn trương, trái lại như thể sắp có lễ hội chứ không phải bão tố.
Cô đứng vào cuối hàng, liếc mắt một cái liền trông thấy Lâm Diệu Viễn. Dáng người cao lớn đứng đầu hàng, vừa ngoảnh đầu nói chuyện với người phía sau, chợt như phát giác gì đó, khẽ ngẩng lên nhìn về phía cô.
Đào Như Chi giật mình, vội cúi đầu đeo tai nghe, từ đó không nhìn lên lần nào nữa, tranh thủ từng giây ôn lại từ vựng tiếng Anh.
Chẳng bao lâu xe buýt chậm rãi tiến vào trạm, mọi người chen chúc bước lên, chẳng mấy chốc đã chật kín cả khoang. Tới lượt cô thì xe đã không còn một chỗ trống.
Đào Như Chi lo lắng nhìn trời. Mây đen dày đặc, nếu còn chần chừ e rằng sẽ bị mưa xối xả. Không kịp nghĩ nhiều, cô cắn răng chen lên xe bất chấp mấy cái liếc mắt khó chịu.
Quả nhiên, xe vừa lăn bánh chưa được bao lâu, những hạt mưa to như hạt đậu đã đập rào rào vào cửa kính, tiếng gió gào rú như muốn xé tung mọi thứ.
Cô vô thức quay đầu tìm kiếm, nhưng trong khoang xe đã chẳng còn thấy Lâm Diệu Viễn đâu nữa, một người ở đầu xe, một người ở đuôi xe, bị chen lấn bởi cả biển người đen kịt.
Khi còn một trạm nữa, Đào Như Chi bắt đầu khó khăn len về phía cửa xuống. Lúc sắp tới nơi, vai cô bất ngờ bị ai đó va nhẹ, có người cũng đang chen xuống cùng lúc.
Không cần nhìn, cô cũng nhận ra — là mùi hương trên người Lâm Diệu Viễn. Hôm nọ tắm, cô lỡ dùng nhầm sữa tắm của cậu, mùi hương ấy như bóp nát một đóa hoa cam, giờ đây lại quanh quẩn rất gần.
Hoa cam lại xuất hiện bên cô. Cánh tay Lâm Diệu Viễn khẽ chạm vào vai cô, hai người không nói gì, nhưng trong sự chật chội của khoang xe và những cú xóc liên tiếp, họ không tránh được việc va chạm nhau, giống như những cành liễu bên đường, bị gió cuốn rối vào nhau, không thể tách rời.
Xe tới trạm, theo quán tính, Lâm Diệu Viễn ngã nghiêng về phía cô, đè lên nửa bả vai.
Khoảng cách gần trong khoảnh khắc ấy, cậu cúi đầu hỏi:
“Có mang ô không? “
Cô hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu đáp lại:
“Còn cậu?”
“Có chứ.” Cậu mỉm cười, ” Tôi đi trước nhé.”
Cửa xe bật mở, Lâm Diệu Viễn đứng thẳng dậy, “phạch” một tiếng bật ô, bước vào màn mưa mịt mùng.
Đào Như Chi suýt nữa bị nghẹn một ngụm khí uất nơi cổ họng.
Cô trừng mắt nhìn bóng cậu khuất dần trong mưa, cúi đầu tháo cặp chuẩn bị che tạm. Nhưng ngay lúc ấy, mắt cô khựng lại nơi túi bên của chiếc ba lô, chẳng rõ từ khi nào, nơi ấy đã xuất hiện thêm một chiếc ô màu đen.
Cô lảo đảo trong mưa gió, vừa giương chiếc ô sắp bị thổi tung vừa gắng sức về đến nhà. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, Lâm Diệu Viễn đã về trước, đang tắm rửa.
Cô mở ô phơi chỗ hành lang, đặt cạnh chiếc ô của cậu.
Ngoài cửa sổ, mưa gió quất mạnh. Cô đặt ba lô xuống, lập tức gọi điện cho Đào Khang Sanh.
Không ai nghe máy, chắc lại bận. Xem ra tối nay cũng không thể về.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với những đêm bão chỉ có một mình. Cô vào bếp như bản năng, mở tủ định nấu tạm tô mì làm bữa tối.
Đổ nước vào nồi, bật bếp, cô xé một gói mì. Nghe tiếng nước chảy vẫn đều đều từ phòng tắm, cô thoáng ngẫm nghĩ, rồi xé thêm một gói nữa thả vào.
Trong tủ lạnh còn cà chua, rau xanh, trứng, thanh cua. Cô lần lượt thả cả vào, hương thơm dần dần lan khắp phòng.
Lâm Diệu Viễn lau tóc bước ra, vừa thấy mùi thơm thì bụng cũng réo lên hai tiếng.
Đào Như Chi bê tô mì ra khỏi bếp, lướt nhìn cậu rồi nói:
“Trong nồi còn một tô, tùy cậu xử trí.”
Xem như đáp lễ cho chiếc ô bất ngờ kia. Dù sao nấu một tô hay hai tô cũng thế.
Lâm Diệu Viễn hơi nhướn mày, lát sau cũng bê tô mì ngồi xuống đối diện cô.
“Bố cô vẫn chưa về à?”
“Trời bão, ông phải đi kiểm tra điện trong khu, chắc tối nay không về.” Cô không quên mỉa mai, “Hay là cậu chê mì ăn liền? Vậy thì chờ bố tôi về nấu là điều không tưởng, tự lo lấy đi.”
Cậu nhún vai, gắp một đũa mì, từ tốn ăn.
Hơi nước từ tô mì bốc lên, che mờ đôi má hai người, hòa vào màn mưa đọng trên cửa kính. Ngoài trời sấm chớp liên hồi, nước mưa sà vào mặt đất vỡ tung như pháo hoa. Nhưng bàn ăn của họ lại lặng im khác thường. Không ai nói chuyện, mà Đào Như Chi cũng chẳng cảm thấy lúng túng, trái lại còn thấy dễ chịu với thứ yên tĩnh kỳ lạ ấy.
Có lẽ là vì, từ trước đến giờ, những đêm mưa gió như thế cô đều trải qua một mình. Mà đêm nay, bỗng dưng có thêm một người — như trong cơn mưa nặng hạt bỗng có ai đó nghiêng ô về phía mình, dù chẳng đủ để che hết, nhưng cũng là một niềm an ủi.
Ăn xong trước, cô bê tô vào bếp rửa, khi quay lại thì chợt thấy hai chậu hoa mà bố cô trồng ngoài ban công.
Chết rồi!
Cô vội vàng kéo cửa ban công ra, gió hất thẳng vào mặt, luồng khí cuộn lên khiến người ta suýt không mở nổi mắt.
Lâm Diệu Viễn đang uống canh, ngay khoảnh khắc ấy canh phun hết cả lên mặt cậu.
“…Đào Như Chi.”
Cậu đặt thìa xuống, gọi tên cô bằng giọng trầm thấp, cứ như niệm chú.
Đào Như Chi đang loay hoay ôm chậu hoa, thuận miệng giải thích: “Tôi quên mất cậu còn đang ăn.”
“…”
Cậu lau mặt sạch sẽ, buông bát, dứt khoát không ăn nữa, đứng dậy đi về phía ban công.
Đào Như Chi tưởng cậu tới gây chuyện, liền ôm chậu hoa chắn trước ngực, cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của cậu.
Lâm Diệu Viễn dừng lại trước mặt cô, cúi mắt nhìn bộ dạng như thể đang đối đầu kẻ thù của cô, khẽ nhếch môi cười, sau đó lướt qua vai cô, bế một chậu hoa khác từ ban công mang vào trong nhà, yên ổn đặt xuống.
Đào Như Chi bực mình thu ánh mắt lại.
Cả hai cùng “giải cứu” xong số hoa, Đào Như Chi chuẩn bị đóng cửa ban công thì thấy Lâm Diệu Viễn lại quay ra, đứng tựa vào lan can nhìn về phía những mái ngói lờ mờ trong mưa.
Chuông gió trên đầu cậu kêu leng keng, va vào nhau vang vọng hơn mọi khi, càng làm cậu trông tĩnh lặng đến lạ.
“Cậu không vào à?” Đào Như Chi gõ gõ vào khung cửa, gió táp mưa quất, ban công đã ướt đẫm cả rồi, cậu mà còn đứng lâu nữa thì cũng khó thoát khỏi ướt sũng.
Lâm Diệu Viễn hơi nghiêng mặt lại, thản nhiên nói: “Cô không thấy mưa hôm nay giống chó săn à? Hung dữ ra trò.”
“Thế nên cậu đứng đấy là định thuần hóa nó hả?”
Cậu trầm ngâm: “Ban công những ngày bão thật kỳ diệu. Giống như đang ở trong mắt bão, mà thực ra lại đứng ngoài cơn bão. Lúc nào cũng có thể rút lui. Cô không muốn thử cảm giác đó sao?”
“Ừm, cậu nói mấy chuyện điên rồ cứ như triết lý cao siêu vậy.” Đào Như Chi mặc kệ cậu, để cậu đứng đó. Chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Hôm nay cậu có qua thăm mưa nhỏ chưa?”
“Có, sáng nay.”
“Cửa ban công bên đó có đóng không?”
“Đóng rồi.”
Đào Như Chi lo lắng nhìn màn mưa như thác đổ, lẩm bẩm: “Hy vọng nó ở một mình mà không sợ cơn mưa to thế này…”
“Không đâu. Mưa gặp mưa, đều là đồng loại cả.”
Cô phục sát đất cái lý lẽ ngang ngược của cậu.
“Đó chỉ là cái tên vớ vẩn cậu đặt cho nó thôi, đồng loại gì chứ…”
“Sao lại là vớ vẩn?” Lâm Diệu Viễn lườm cô, “Cái tên đó có ý nghĩa đàng hoàng.”
Đào Như Chi bĩu môi: “Mr. Raindrop thì có ý nghĩa gì, từ vựng cấp tiểu học chắc?”
Cậu liếc cô một cái khinh bỉ: Thật không có kiến thức.
“Có bài hát tên Mr. Raindrop đấy.”
“Ồ,” Đào Như Chi ậm ừ, “đâu phải quốc ca, tôi chưa nghe qua cũng bình thường thôi?”
Thấy cô nói vậy, Lâm Diệu Viễn như nổi hứng: “Vậy để tôi bật cho cô nghe.”
Không đợi cô từ chối, cậu rút điện thoại từ túi áo, bật loa ngoài lên mức to nhất. Một đoạn nhạc nhẹ nhàng như âm thanh gõ ly thủy tinh vang lên, hoà quyện cùng tiếng mưa rơi.
1 2 | Mr. raindrop falling away from me now Mr. raindrop falling away from me now… |
Bài hát cứ lặp đi lặp lại một câu hát, “Mr. Raindrop đang rời xa tôi”, mãi cho đến một đoạn khác lặng lẽ thay đổi. Lâm Diệu Viễn chống cằm lên lan can, mưa táp ướt hàng mi, cậu khép mắt, khẽ ngân theo tiếng hát.
1 | Do you know how much you mean to me… Why must you leave? |
Đào Như Chi chẳng hiểu sao mình không rời đi, cũng không tiến đến, chỉ lặng lẽ đứng ở ranh giới ban công, nghe hết cả bài hát.
Lâm Diệu Viễn mở mắt, không hỏi cô thấy bài hát thế nào, lẳng lặng móc ra một điếu thuốc và hộp quẹt từ túi.
Cậu giơ lên: “Hút một điếu được không?”
“Không.”
“Cô ghét mùi thuốc à?”
“Rất hôi.” Đào Như Chi cau mày, “Cậu đừng để tôi bắt được cậu lén hút trong nhà.”
“Yên tâm, tôi không nghiện. Thật ra cũng không thích hút lắm.”
Cô không tin: “Thế giờ cậu đang làm gì?”
Cậu im lặng, ngón tay xoay điếu thuốc như đang xoay bút. Khi Đào Như Chi tưởng cậu sẽ không nói gì, cậu lại cất tiếng, kể về lai lịch của hộp thuốc ấy.
“Một năm trước, tôi cùng mẹ đến thăm mộ bố. Trong đống lễ vật đặt cạnh mộ, tôi thấy một bao thuốc – có lẽ là ai đó trong họ ghé qua để lại. Là loại thuốc bố tôi thích nhất. Lúc mẹ không để ý, tôi lén cầm đi.”
“Tối hôm ấy tôi hút một điếu. Hương vị không giống như tôi tưởng. Rõ ràng bố mỗi lần buồn chỉ cần hút nó là thấy dễ chịu. Vậy mà đến lượt tôi, sao chẳng có tác dụng gì?”
Giọng cậu ấy giống như đang kể chuyện hài, nhưng ẩn trong đó là một thứ nặng nề không giống thiếu niên.
“Dù sao thì… từ đó đến giờ hút lai rai, đây là điếu cuối cùng rồi.”
Đào Như Chi chưa từng thực sự mất đi ai, nên cô không hiểu được cảm giác đó. Nhưng nhìn Lâm Diệu Viễn lúc này, cô mơ hồ cảm thấy, nếu so cậu ấy với một chiếc áo, thì chính là chiếc sơ mi xanh treo ngoài ban công hôm qua, tưởng đã khô, mà vừa chạm thử, vẫn còn cảm giác ẩm ướt.
Cô chợt nhận ra mình đã chạm vào một góc không nên khơi đến.
Dù cậu ấy xem vết thương đã khô như tro thuốc, chỉ cần phủi nhẹ là bay. Nhưng chính cái dáng vẻ gồng mình ấy, khiến cô lần đầu tiên nhận ra – Lâm Diệu Viễn cũng chỉ là một cậu trai nhỏ hơn cô một tuổi, có lúc cũng bất lực.
Mà cô, đã là người vừa qua tuổi mười tám – một người lớn.
Người lớn, dẫu sao cũng nên biết cách dẫn đường cho người chưa trưởng thành.
Đào Như Chi do dự một lúc, không biết phải nói gì, chỉ rặn ra một câu:
“Nhớ thương… có nhiều cách để thể hiện, không nhất thiết phải hút thuốc.”
Lâm Diệu Viễn khựng lại, rồi vai khẽ run lên.
Cậu bật cười.
Đào Như Chi bực bội nhìn phản ứng của cậu:
“Cười gì vậy?”
“Cái giọng vừa rồi của cô… nghe như chị gái tôi thật ấy.”
Đào Như Chi lập tức hối hận, thấy mình đúng là dư lời.
Cô quyết định không nói thêm gì nữa, quay người định rời đi. Nhưng Lâm Diệu Viễn lại chậm rãi nói:
“Mà mấy chuyện vừa nãy tôi bịa đấy. Thuốc là tôi tự mua. Làm gì có chuyện lấy thuốc ở nghĩa trang, thế mà cô cũng tin?”
Một câu nói thôi, khiến Đào Như Chi bốc hỏa.
Cô không tin nổi:
“Cậu… cậu đừng nói ngay cả chuyện bố cậu mất cũng là bịa nhé?”
Cậu cất điện thoại vào túi, chỉ còn lại điếu thuốc và chiếc hộp quẹt trong tay:
“Ước gì chuyện đó cũng là tôi bịa ra.”
Lời định mắng nghẹn lại trong cổ họng cô. Cô chẳng biết nói gì nữa.
Còn Lâm Diệu Viễn thì vẫn thản nhiên, xoay xoay điếu thuốc trong tay, hỏi cô:
“Điếu thuốc này giờ sao đây? Cô không cho tôi hút…”
Rồi cậu tiến lại gần, đưa điếu thuốc tới trước mặt cô, như quỷ Satan chìa ra trái táo cấm:
“Hay là… cô hút thử?”
Đào Như Chi cụp mắt, nhìn điếu thuốc ngay trước mặt, mùi thuốc lá chưa cháy len vào mũi.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đùa cợt của cậu, rồi nghe thấy cậu nói:
“Đừng căng thẳng, đùa thôi.”
Đào Như Chi chặn lấy cổ tay cậu khi cậu định rút tay về, giọng trầm xuống:
“Đưa tôi.”
Lâm Diệu Viễn rõ ràng không muốn nghe theo:
“Không cần cô phải vứt giúp đâu.”
Cô không đáp.
Bất chợt, cô giật lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng.
Lâm Diệu Viễn kinh ngạc:
“Cô định hút thật à?”
Đào Như Chi nghiêm túc:
“Điếu cuối này, để tôi giúp cậu giải quyết. Dù thuốc này từ đâu ra, từ giờ về sau, cậu đừng hút nữa.”
Nói rồi cô bước ra ban công, chìa tay ra định lấy bật lửa trong tay còn lại của cậu.
Vừa bước ra, mưa gió tạt lên mặt. Suốt một bài hát cô đã trốn cả buổi, giờ lại bị ướt.
Lâm Diệu Viễn như bừng tỉnh từ phút ngẩn ngơ, tay run một cái, chiếc bật lửa gần như rơi khỏi ban công.
Đào Như Chi hoảng hốt nhìn theo, sợ rằng chỉ một cái trượt tay, nó sẽ rơi xuống đất.
Và chính lúc ấy, tay còn lại của cậu bất ngờ giật điếu thuốc từ miệng cô ra.
Đào Như Chi cảm nhận được ngón tay cậu lướt qua môi mình, đầu ngón tay ướt sũng, mang theo hơi nước, chạm vào cô.
Điếu thuốc lại về tay cậu.
Bão đang đến gần.
Gió mạnh ùa qua ban công, chuông gió rung lên liên hồi, phát ra âm thanh loạn xạ.
Như sợ cô giật lại, Lâm Diệu Viễn ngậm phần mà cô vừa cắn, không chút e ngại.
Cậu rút bật lửa cất vào túi, chỉ ngậm điếu thuốc chứ không châm lửa, cúi đầu nhìn cô:
“Thôi, cả hai đứa mình… đừng hút nữa.”
Cậu lại nói bằng giọng không đứng đắn:
“Dù gì thì chúng ta cũng là học sinh gương mẫu mà, phải không?”
Đào Như Chi mím môi, mắt không nhìn điếu thuốc nữa.
Gió quật ngã giàn phơi đồ tầng dưới, vang lên một tiếng rầm.
Trái tim cô cũng khẽ run theo.
HẾT CHƯƠNG 11