Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 28: Sẽ không ai chú ý đến họ
Chuyến bay về nước cất cánh vào tám giờ sáng hôm sau, thời gian họ còn lại ở Tokyo vừa vặn là mười hai tiếng đồng hồ.
Bữa tối, họ ghé một quán rượu nhỏ ven phố. Đào Như Chi đã quá quen tay, gọi ngay một ly rượu quýt mật. Thế nhưng, khi ly rượu được mang lên, vị chát gắt, chẳng thơm lành như ly từng uống ở đồi gió Onomichi.
Chỉ tiếc rằng, chẳng biết đến tháng năm nào mới lại được nếm lại hương vị dịu ngọt ấy.
Ấy thế mà, dù rượu không ngon, Đào Như Chi vẫn uống cạn không sót một giọt, còn gọi thêm ly thứ hai.
Cũng là lần đầu tiên, cô hiểu ra vì sao người lớn lại yêu rượu đến vậy. Thì ra điều khiến người ta quyến luyến chẳng nằm ở mùi vị, mà là ở cái cảm giác, có thể quên đi điều gì đó ngay trong khoảnh khắc này.
Rượu vào nhiều, hậu quả chính là phải liên tục ra vào nhà vệ sinh. Phía sau căn phòng nhỏ hẹp ấy, cô tình cờ nhìn thấy một tấm poster quen thuộc, chính là tấm quảng cáo hành trình du thuyền vòng quanh thế giới, từng thấy ngay ngày đầu tiên đặt chân tới Tokyo.
“Sao chỗ nào không dán poster, lại cứ phải dán sau cửa nhà vệ sinh nhỉ?”
Khi quay về bàn, Đào Như Chi vừa đi vừa lẩm bẩm, giọng đầy ngạc nhiên.
Lâm Đường Quyên nghe thấy, liền hỏi: “Sao vậy?”
Đào Như Chi lè nhè nói: “Poster á, du lịch vòng quanh thế giới, giá chín mươi ngàn vạn yên!”
Lâm Đường Quyên bật cười gật đầu: “À cái đó ấy à, phổ biến lắm. Dán poster quảng cáo như vậy là có tiền, nhiều người tiện tay dán luôn sau cửa nhà vệ sinh cho dễ thấy.”
Đào Khang Sanh nghe thấy con số, quy đổi sơ sơ sang tiền tệ nội địa rồi nói: “Nếu đúng là đi vòng quanh thế giới thì giá này cũng không đắt đâu. Lần sau chúng ta có thể thử!”
Ông đã bắt đầu hào hứng lên kế hoạch cho chuyến du lịch gia đình kế tiếp của cả bốn người.
Lâm Đường Quyên cười, khẽ lắc đầu: “Tiếc là giá này chỉ áp dụng cho người dưới ba mươi tuổi, hai đứa mình già rồi.”
“Không sao cả, để Như Chi và Diệu Viễn đi thay cũng được.”
Đào Như Chi khát khô cả cổ, vội vã tu một ngụm trà ô long lạnh.
Cô tỉnh táo hơn chút ít, trêu lại: “Chi bằng số tiền đó để hai người đi hưởng tuần trăng mật thì hơn.”
Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên lập tức nghẹn lời, bất giác nhớ lại cảnh ngượng ngùng buổi chiều hôm ấy.
Đào Như Chi làm bộ chững chạc, tiếp tục đùa:
“Bố à, bố cầu hôn kiểu gì mà qua loa thế? Còn dì Lâm nữa, dì cũng đừng dễ dàng gật đầu như vậy, phải để bố con vất vả thêm chút nữa chứ.”
Lâm Đường Quyên cười đến ngượng chín mặt, còn Đào Khang Sanh giả vờ giận, quát cả họ cả tên con gái:
“Giỏi rồi đấy, giờ đứng hẳn về phe dì Lâm rồi phải không!”
Lâm Diệu Viễn lúc này mới uống cạn ly coca, đặt ly xuống, bình thản nói:
“Ngày vui như thế này, hay là… cho con xin uống một ly rượu nhé?”
Đào Khang Sanh cười bảo không thành vấn đề, định đẩy ly bia về phía cậu, liền bị Lâm Đường Quyên nghiêm mặt ngăn lại.
Lúc ấy, có người mở cửa ống trượt bằng tre bước vào, tiếng chào mời của ông chủ vang khắp cả quán rượu nhỏ. Bàn bên là mấy người đàn ông mặc sơ mi trắng đang cụng ly. Phía sau dường như là một buổi họp mặt, nam nữ cùng đứng lên đổi chỗ cho nhau. Trên màn hình treo tường, một chương trình tạp kỹ địa phương đang phát sóng, tiếng cười rộn ràng nối tiếp không ngớt.
Một đêm bình thường, náo nhiệt như muôn ngàn đêm khác nhưng chẳng ai trong số họ, những người xa lạ ấy, sẽ ghi nhớ gương mặt bốn người ngồi ở góc phòng.
Cũng chẳng ai hay, rằng chỉ sau một đêm nay thôi, bốn người ấy sẽ thực sự trở thành một gia đình.
—
Quán nhậu cách khách sạn không xa, ăn uống xong bốn người dạo bộ quay về, tình cờ đi ngang một con phố nhỏ, nơi đầu hẻm treo biển “Lễ hội mùa hè”.
Lễ hội ở đây khác với lễ hội trên đảo Naoshima, quy mô nhỏ hơn, nhưng các gian hàng hai bên lại rất phong phú: táo bọc đường, mực nướng, vớt cá vàng, bắn súng… đủ cả ăn lẫn chơi, náo nhiệt vô cùng.
Phố không rộng, người lại đông, bước chân cũng chậm rãi dần, bốn người bị kẹt lại gần một sạp cá vàng, mãi không tiến thêm được.
Lâm Đường Quyên dứt khoát xin hai chiếc vợt từ chủ sạp, lôi cả nhóm vào chơi.
Để tăng phần thú vị, họ bàn nhau chia đội đen – trắng thi đấu: đội nào dùng ít vợt mà vớt được nhiều cá hơn sẽ thắng, thua thì phải biểu diễn tài nghệ.
Trong ký ức của Đào Như Chi, cô hầu như chưa từng trải qua trò chơi đối kháng náo nhiệt kiểu này. Từ nhỏ cô và bố luôn ôn hoà, mà dù có chơi đối kháng, bố cô cũng sẽ nhường không cần giấu giếm.
Chỉ hai người thì có thể chơi ra được trò trống gì?
Nhưng giờ đã khác. Cô và bố có thể thật sự chơi một ván công bằng.
Nếu hai người là một đường thẳng, thì bốn người đã có thể tạo thành một căn phòng, một căn phòng có thể chơi đùa, náo nhiệt.
Đội đen trắng chia rất tình cờ – cô và Lâm Diệu Viễn một đội, còn Lâm Đường Quyên với Đào Khang Sanh một đội.
Đào Khang Sanh khí thế hừng hực, nói dứt khoát không thể thua bọn trẻ.
Lâm Diệu Viễn nhỏ giọng chọc: “Rốt cuộc ai mới là trẻ con vậy, bố cô cũng ngộ ghê?”
Đào Như Chi không để tâm, cười cười: “Về sau cậu sẽ còn thấy nhiều khía cạnh kiểu đó của ông ấy nữa.”
Lâm Diệu Viễn ngồi xổm xuống, bắt đầu vớt cá.
Vợt thì mỏng, cá lại bơi loạn cả lên, cứ lắc lư khắp mặt nước khiến cậu không thể nào ra tay kịp thời.
Đào Như Chi ngồi xổm bên cạnh cậu, hối thúc: “Nhanh lên! Họ sắp vớt được rồi!”
Anh giơ tay làm dấu im lặng: “Phải cẩn thận.” Dứt lời liền nhắm đến con cá nhỏ đang rúc trong góc – con lười nhất trong đám, nãy giờ chưa buồn nhúc nhích.
Bên cạnh, Lâm Đường Quyên và Đào Khang Sanh bỗng bật kêu một tiếng, Đào Như Chi vội ngoảnh lại, tưởng họ vớt được rồi, ai ngờ là vợt bị rách.
Họ vừa thở dài vừa vội đổi vợt khác, động tác quen thuộc như thể đã chơi nhiều lần.
Lâm Diệu Viễn liếc nhìn, chợt hỏi một câu rất không ăn nhập: “Cô nói xem, khi nào họ đi đăng ký kết hôn?”
“Không biết nữa.” Đào Như Chi chỉ vào con cá vừa trượt mất, “Vừa rồi lẽ ra cậu nên ra tay, nó bơi mất rồi.”
Lâm Diệu Viễn ậm ừ, đầu óc rõ ràng đang để tận đâu.
Đào Như Chi chìa tay ra: “Đưa vợt cho tôi.”
Cậu đưa vợt cho cô, đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Trong khoảnh khắc trao đổi ngắn ngủi ấy, Đào Như Chi hơi co tay lại, siết chặt cán vợt, không chần chừ quá lâu mà nhắm ngay một con cá vàng, vung tay chụp xuống.
Lẽ dĩ nhiên—vợt rách.
Chiếc vợt thủng rỉ nước, hai người nhìn nhau, bất lực.
Lâm Diệu Viễn điềm nhiên: “Tôi đi lấy cái thứ hai.”
Đào Như Chi bĩu môi: “Lần này đến lượt cậu đấy.”
Cậu quay lại với chiếc vợt mới, tiếp tục giữ thế thủ, mắt dõi theo đám cá vàng bơi lội, miệng thì thong thả chuyện trò.
“Nếu họ thực sự đi đăng ký kết hôn, cô sẽ đổi cách xưng hô chứ?”
“Không cần thiết.” Đào Như Chi hỏi lại, “Chẳng lẽ cậu định đổi?”
“Tôi cũng không.”
“Đáng tiếc ghê…” Đào Như Chi nhìn làn nước lấp loáng trong hồ cá vàng, “Tôi còn đang mong được nghe cậu gọi tôi là chị đấy.”
Lâm Diệu Viễn khẽ khịt mũi, ánh mắt bất chợt trở nên chuyên chú, đột ngột vung tay chộp về phía một góc bể. Động tác rất nhanh nhưng kiểm soát tốt, dù vậy chiếc vợt vẫn rách.
Cậu thản nhiên đưa chiếc vợt rách cho Đào Như Chi.
Cô khó hiểu: “…Đưa tôi làm gì?”
“Nếu cô dùng cái này bắt được cá vàng, sau này tôi sẽ gọi cô là chị.”
“Cậu đùa tôi à? Cái vợt này rách mất rồi.”
Anh quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Thế nên, tôi cũng không thể nào gọi cô là chị.”
Kết quả cuối cùng là hòa—hai đội thay hết vợt này đến vợt khác, mà vẫn không bắt được con cá nào.
Vì thế, tiết mục tài lẻ phạt thua cũng bị cả hai ngó lơ luôn.
Ngày mai còn phải ra sân bay, họ không nán lại khu phố lâu nữa. Đợi khi đường bớt đông, chen ra khỏi đám người rồi vòng sang lối vắng trở về khách sạn.
Nhưng Đào Như Chi hoàn toàn chưa muốn nghỉ ngơi. Không rõ là do rượu bắt đầu phản tác dụng, hay do cảm giác sắp chia xa khiến người ta chẳng nỡ khép lại buổi đêm đẹp như mộng này.
Tóm lại, cô không muốn đêm nay kết thúc quá sớm. Dù thật ra, nó cũng đã chẳng còn sớm chút nào.
Ngồi yên trong phòng được một lúc, Đào Như Chi quyết định trốn ra ngoài lần nữa.
Bữa tối thật ra cô ăn không nhiều, chủ yếu uống rượu là chính, giờ bụng hơi đói. Mở Google Maps xem thử, phát hiện vẫn còn nhiều hàng quán mở cửa. Cô liền cầm ví và điện thoại, lặng lẽ rời khỏi khách sạn.
Tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng tự mình ngồi tàu điện ngầm lại khó khăn hơn cô nghĩ. Nhất là mấy ngày nay cô đều dựa vào sự dẫn dắt của Lâm Đường Quyên.
Tokyo rộng lớn, bản đồ tàu điện rối rắm hơn cả mớ quảng cáo dán cột điện. Dù có ký tự Hán, nhưng muốn hiểu cũng phải vắt óc.
Thật ra chỉ cần quanh quẩn gần khách sạn là được rồi, nhưng cô không muốn thế.
Cô muốn chọn một quán ăn ở xa hơn, tự mình đi tàu đến đó—con đường ấy đối với cô là một cuộc phiêu lưu nho nhỏ.
Bởi sau này, cô sẽ phải một mình đối diện với nhiều chuyến phiêu lưu lớn hơn. Vậy thì lần này cứ xem như tổng dượt vậy.
Dĩ nhiên, phiêu lưu là phải có thất bại—cô cũng không bất ngờ khi đi sai tuyến, lạc đến một nơi hoàn toàn trái ngược với đích đến ban đầu.
Nhưng cũng chẳng sao.
Đào Như Chi vui vẻ quẹt thẻ ra khỏi ga, quyết định cứ tùy hứng dạo bước trên con phố xa lạ này, thấy quán nào hợp mắt thì vào ăn.
Cuối cùng cô chọn một tiệm mì ramen tên “藤” (Fuji), chỉ vì chiếc chuông gió treo ngoài cửa giống hệt cái treo ở ban công nhà mình.
Quán rất đông khách, mùi thơm lan tỏa khắp nơi khiến người ta thèm thuồng.
Cô cầm thực đơn, chẳng hiểu gì, đành dựa vào trực giác gọi đại một món. Mì được mang lên rất nhanh, hành xanh phủ đầy mặt tô, cô kiên nhẫn gắp hết đống hành ra mới bắt đầu ăn.
Tô mì này, cô ăn rất thỏa mãn—không cần gồng gánh cảm xúc, không phải diễn vai gì, chỉ đơn thuần tận hưởng món ăn. Ăn xong đánh một cái ợ nhẹ, thế giới bỗng chốc tròn trịa dễ thương.
Đào Như Chi xoa bụng, đứng dậy tính ra quầy tính tiền, bỗng cảm thấy… có gì đó không đúng.
Ví tiền đâu rồi…?
Một cảm giác lạnh toát trào dâng, cô lục khắp người, không có.
Chẳng lẽ làm rơi lúc chuyển tàu?
Cô cố nhớ lại. Khi đó đang xem sơ đồ chuyển tuyến, nghe thấy phát thanh tàu đến bến liền vội vàng xuống xe.
…Xong đời.
Cô toát mồ hôi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn nhân viên quán, thử dò hỏi:
“Ở đây có thanh toán điện tử không ạ?”
Người phục vụ mất một lúc mới hiểu tiếng Anh của cô, đáp gọn lỏn:
“Không, chỉ nhận tiền mặt.” (No only cash)
Cánh cửa cuối cùng cũng bị đóng sập.
Không thể báo cho bố—sẽ làm ông lo—vậy người duy nhất còn lại chỉ có Lâm Diệu Viễn.
Hy vọng cậu ấy chưa ngủ. Mà nếu ngủ rồi, cô cũng nhất định sẽ gọi dậy cho bằng được.
Nghĩ vậy, cô lập tức gọi điện cho Lâm Diệu Viễn.
Tút… tút… tút… Một hồi chuông kéo dài, rồi cuối cùng một giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai:
“Sao thế?”
“Cứu mạng!!!” Đào Như Chi vội vã nói, “Tôi ra ngoài ăn khuya mà làm mất ví rồi. Cậu đến đây trả giúp tôi tiền mặt được không? Tôi sẽ trả lại gấp đôi!”
“…”
Bên kia đầu dây im lặng vài giây. Rồi cô nghe thấy tiếng chăn mền xột xoạt bị hất tung. Lâm Diệu Viễn thở dài bất lực…
“Gửi địa chỉ đi.”
—
Tựa như ngồi trên đống lửa, lòng dạ rối bời, Đào Như Chi cứ liên tục ngó ra cửa.
Mỗi lần chuông gió leng keng vang lên, cô lại bật người nhìn sang, nhưng hết lần này tới lần khác, đều chẳng phải Lâm Diệu Viễn.
Đến khi cô bắt đầu hoài nghi không biết cậu có còn định tới nữa không, chuông gió lại bị gió thổi nhẹ, kêu một tiếng khẽ khàng theo động tác đẩy cửa. Đào Như Chi giống hệt con chó của Pavlov, phản xạ có điều kiện mà đưa mắt mệt mỏi nhìn sang. Đến khi thấy rõ bóng người quen thuộc, tinh thần cô lập tức phấn chấn, vẫy tay với lực đủ gọi là nhiệt liệt.
Lâm Diệu Viễn bước tới, “cộp” ví tiền lên bàn.
Đào Như Chi tự biết mình đuối lý, thái độ tốt chưa từng thấy, nịnh nọt hỏi:
“Cậu có muốn ăn một tô mì không, tôi mời đó.” Dù rằng… tiền là của cậu.
Lâm Diệu Viễn nói không ăn, ngay sau đó bụng anh rất không đúng lúc mà “ọc” một tiếng.
Đào Như Chi bật cười, giơ tay gọi ông chủ, kêu thêm một tô mì xá xíu giống mình.
Mì được bưng lên, cô nhìn thấy Lâm Diệu Viễn cũng tỉ mẩn nhặt sạch mớ hành lá trong bát, rồi mới gắp đũa đầu tiên. Không thể không thừa nhận, ở một vài phương diện, họ thật sự khá giống nhau.
Cậu vừa ăn vừa lúng búng hỏi:
“Sao muộn thế rồi còn một mình ra đây?”
“Đói bụng.”
“Đói thì cũng đâu cần chạy xa dữ vậy?”
“Cậu hỏi nhiều quá rồi đó,” cô lầm bầm, “ngồi nhầm chuyến.”
“Ồ, baka.”
*“バカ” (viết romaji là baka, đọc gần giống “ba-ka” hoặc “ba-ga” tùy khẩu âm) là: Đồ ngốc.
Cô lườm cậu:
“Google bảo ngồi xe tới đây chỉ mất hai mươi phút, mà sao cậu đi gấp đôi thời gian vậy?”
Cậu đang uống nước lèo, nghe vậy sặc hai tiếng.
Đào Như Chi hừ nhẹ:
“Anh cũng ngồi nhầm đúng không, ai là baka hả?”
Cậu xị mặt:
“Dù gì lúc về tôi cũng không nhầm nữa.”
“Chưa chắc đâu à nha…”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau những chuyện trời ơi đất hỡi. Đến một khoảnh khắc nào đó, nước lèo trên bàn rung nhẹ.
Toàn bộ điện thoại trong tiệm đồng loạt vang lên tiếng cảnh báo:
Jishin desu, jishin desu! (Có động đất, có động đất!)
Mặt bàn rung rung, Đào Như Chi vẫn chưa hoàn hồn, cơ thể theo phản xạ nhào xuống gầm bàn.
Cô chưa từng trải qua động đất bao giờ, hoàn toàn là dựa vào kiến thức phòng tránh thiên tai học được trước đó mà phản ứng. Nhật Bản động đất xảy ra như cơm bữa, nhưng rơi trúng ngày cuối cùng của chuyến đi thì đúng là…
May mà rung chấn không quá mạnh, đồ đạc trên bàn chỉ rung lên, chứ chưa cái nào rớt xuống. Có điều tiếng cảnh báo từ điện thoại khắp nơi trong tiệm thì thật sự khiến người ta khiếp đảm. Đào Như Chi chưa từng gặp cảnh này bao giờ, lúc rúc vào gầm bàn chân tay cô đã mềm nhũn.
Ngồi xổm phía đối diện cô là Lâm Diệu Viễn, tình hình cũng chẳng khả quan hơn. Cậu ngồi xuống gấp quá, người lại cao, nên “bụp” một phát đập đầu vào thành bàn. Lúc này đang một tay ôm trán, vô tội mà lúng túng nhìn cô.
Đào Như Chi liếc qua mấy cái bàn bên cạnh, thấy những đôi chân đang rung, vắt chéo hoặc ngồi thoải mái, không một người Nhật nào thèm cúi xuống. Mọi người vẫn thản nhiên ăn mì, uống bia giữa cơn rung nhẹ, tiếng cười nói chen lẫn cùng cảnh báo inh ỏi, không hề gián đoạn.
Lúc này cô mới nhớ ra điện thoại mình vẫn để trên bàn, chen chúc giữa một rừng tiếng Nhật kêu thất thanh:
“Động đất! Động đất!”
Cả tiệm chỉ có hai người họ và cái điện thoại đang phát tiếng Trung kia rúc dưới bàn trong bộ dạng lạc loài.
Ánh mắt họ chạm nhau giữa cơn hoảng hốt, không biết vì điều gì mà bỗng cùng bật cười.
Rung chấn nhanh chóng dừng lại, cảnh báo cũng tắt. Nhạc nền và tiếng nói chuyện trong tiệm mì lại vang lên, rõ ràng và rộn rã như chưa có chuyện gì.
Thậm chí họ còn nghe được tiếng cụng ly từ bàn bên cạnh.
Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn nhìn nhau. Càng cười, hơi thở càng gần, đến lúc không biết cười vì gì nữa, hai người đồng loạt lùi ra khỏi không gian chật hẹp dưới bàn.
Khi cúi người đứng dậy, hai cái đầu nhẹ nhàng va vào nhau như tiếng cụng ly bia ở bàn bên cạnh
—
Tâm chấn nằm ở tỉnh Kanagawa, độ mạnh là 5, nhưng truyền đến chỗ họ thì chỉ còn 2 hoặc 3. Trong nhóm chat, Đào Khang Sanh đang hỏi tình hình, anh bị tiếng cảnh báo đánh thức, lại phát hiện Lâm Đường Quyên vẫn ngủ say như chết.
Đào Như Chi chột dạ trả lời:
“Không sao ạ, con ngủ tiếp đây.”
Còn Lâm Diệu Viễn thì giả chết không thèm rep.
Tuyến tàu gần nhất vừa bị ảnh hưởng do sự cố mạch điện sau động đất, họ đành phải vòng qua nhà ga lớn ở Shibuya để về khách sạn.
Vất vả lắm mới quanh co tìm đến nơi, họ lại trễ mất chuyến tàu cuối đúng một phút.
Hai người trợn mắt nhìn nhau giữa đám đông tấp nập, nơi này vẫn rộn ràng như ban ngày, chẳng ai bận tâm chuyện lỡ chuyến tàu, lại một lần nữa, chỉ có họ là trông thật buồn cười.
Lâm Diệu Viễn bàn bạc:
“Giờ sao đây?”
“Gọi taxi?”
“Tôi vừa xem Google, giá tạm tính thôi là hết sạch tiền mặt rồi.”
“Vậy… gọi taxi về khách sạn rồi bắt người trong phòng xuống trả tiền?”
“Cô đừng quên là mới nãy còn bịa chuyện trong nhóm đấy nhé.”
Đào Như Chi thở dài:
“Vậy thì rốt cuộc phải làm sao đây…”
Cuộc phiêu lưu đêm nay thật quá kịch tính, rắc rối nhiều hơn dự tính.
Lâm Diệu Viễn im lặng một lúc, như hạ quyết tâm:
“Chuyện cũng không to tát gì… mình đi bộ về đi.”
Đào Như Chi cứ tưởng cậu nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt kia thì lại rất nghiêm túc.
“Cậu điên rồi à? Đây là Tokyo chứ có phải là Bạch Hà đâu mà đi bộ cũng tới!”
Cậu tỏ ra chẳng hề hấn:
“Tất nhiên là đi được. Chỉ là hơi lâu chút thôi. Mà nếu lại phải cõng cô như lần trước, thì chắc chết giữa đường luôn.”
Tokyo rất rộng, không thể cõng một người đi bộ nửa tiếng là tới nhà.
Nhưng Tokyo cũng đủ rộng… Rộng để những cái ôm, những nụ hôn – tựa như giọt mưa rơi xuống mặt biển – không hề để lại dấu vết.
Vậy nên, có lẽ họ sẽ nắm tay nhau trên ngã tư Shibuya, chờ đèn đỏ chuyển xanh, cùng kéo nhau vượt qua vạch trắng người đi bộ, rồi nhào mình vào đại dương Tokyo tấp nập.
Sẽ chẳng ai để ý đến họ. Không một ai.
Lời của editor: Chương này tình quá