Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 30: Phần III:Màu Cam - Chương 30:Màu cam (1)




*Màu của đam mê, can đảm cũng là màu của sự chậm trễ.

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 30: Giống như nói chuyện với bạn trai

Thuở nhỏ, đã từng có một lần rất sớm, Đào Như Chi theo bố mẹ đến Kinh Kỳ. Khi ấy, họ vẫn còn chưa ly hôn, cùng nhau đưa cô đến thành phố này chơi.

Thế nhưng ký ức non nớt từ lâu đã chẳng còn sót lại chút gì. Đối với Đào Như Chi của hiện tại, Kinh Kỳ giờ đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn mới mẻ.

Sau khi bị hệ thống tàu điện ngầm Tokyo “đánh cho tơi tả” trong lần trước, lần này cô đã học khôn, suôn sẻ chuyển tuyến, ngồi tàu đến trường – nơi mà suốt ba năm qua cô từng âm thầm thề rằng nhất định phải đỗ vào.

Cô bước chân vào cổng trường, những tháng ngày từng thức khuya dậy sớm, máu chảy ròng ròng dưới cằm vì học cứ thế trôi vèo qua trong đầu, không chút dấu vết. Chỉ còn lại cảm giác háo hức, là khao khát về một cuộc sống mới đang chờ phía trước.

Ngôi trường… quả thực quá đỗi rộng lớn. Diện tích cả tiểu học, trung học và phổ thông của cô cộng lại cũng không bằng một góc ở đây. Người trong khuôn viên thì đông chưa từng thấy, có người đạp xe vụt qua, có nhóm ba nhóm năm rôm rả bước ra từ nhà ăn, cũng có những người giống cô, kéo vali lạc lõng, ánh mắt hoang mang.

Đào Như Chi như một du khách, cứ đi vài bước lại đưa điện thoại lên chụp ảnh: cây cối tầm thường, vòi phun nước, dãy giảng đường gạch đỏ, băng ghế dài… vừa chụp, vừa gửi cho bố, vừa thong thả lê bước đến ký túc xá.

Khi đến nơi ở được phân, cô mới sực nhận ra, mình đến hơi muộn.

Ba chiếc giường đã bị chiếm hết, chỉ còn trống chiếc sát cửa. Trong phòng lúc ấy chỉ có một người đi cùng mẹ, cả hai đang bận rộn thu dọn giường chiếu.

Đào Như Chi chủ động chào hỏi:
“Chào cậu, tớ là Đào Như Chi.”

Tên của cả bốn người đã dán sẵn ngoài cửa phòng, nên cô cũng không cần nói dài dòng.

Cô gái kia quay lại, tay vẫn không ngừng làm việc:
“Chào cậu! Tớ là Lận Giai Duyệt! Hai người kia tới từ hôm qua, giờ đang ăn ở nhà ăn rồi.”

“À, vậy à.”

Đào Như Chi cởi balo, đặt xuống. Mẹ của Giai Duyệt thấy ngoài cửa không còn ai khác bước vào, bất ngờ hỏi:

“Cháu đến một mình à? Là người bản địa hả?”

Cô lắc đầu:
“Cháu quê ở Bạch Hà ạ.”

“Ôi, nơi ấy đẹp lắm đó, non xanh nước biếc.” Mẹ Lận nhiệt tình nói, “Trưa nay ăn cùng cô với Giai Duyệt nhé!”

Lận Giai Duyệt dừng tay, bước tới khoác vai cô:
“Đi thôi, sau này là bạn cùng phòng rồi mà!”

Khó lòng từ chối lòng tốt của người khác, Đào Như Chi gật đầu, cùng họ ra quán ngoài trường ăn một bữa no nê.

Trong bữa ăn, cô và Giai Duyệt trao đổi phương thức liên lạc, giờ chẳng ai còn dùng QQ, đều chuyển sang WeChat cả rồi. Giai Duyệt kéo cô vào nhóm tân sinh viên, đã có hàng trăm người trong đó.

Tin nhắn trong nhóm lướt vùn vụt, người ta trao đổi thông tin, lại có liên tục thông báo ai mới được thêm vào, chẳng mấy chốc dòng chào hỏi của cô bị đẩy tuột xuống dưới cùng.

Thì ra đây là đại học.

Nếu phải dùng một từ để hình dung cảm giác này, thì đó là:
Tên lửa rốt cuộc cũng được phóng khỏi quê nhà, nhưng rồi mới nhận ra, trong không gian bao la kia, mình chỉ là một ngôi sao nhỏ bé chẳng mấy ai để ý.

Nhưng điều ấy không hề tệ. Chỉ khi nhận ra sự nhỏ bé của bản thân, người ta mới có khát vọng tiếp tục khám phá thế giới rộng lớn phía ngoài.

Đào Như Chi chào tạm biệt Lận Giai Duyệt và mẹ cô ấy, một mình bật bản đồ, tìm siêu thị gần nhất. Dựa vào danh sách đã lập từ trước, cô mua đủ thứ đồ dùng cần thiết, rồi tay xách nách mang trở về ký túc.

Hai bạn cùng phòng còn lại cũng vừa về. Mọi người chào hỏi, nhanh chóng lập nhóm chat bốn người.

Đào Như Chi gửi một sticker hình trái tim vào nhóm, rồi đặt điện thoại xuống, bắt tay vào dọn giường. Những món đồ sinh hoạt khác cũng được cô chia loại, sắp xếp cẩn thận. Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, đến lúc cô đã mệt đến mức mí mắt cũng không muốn mở, nằm dài trên giường, không động đậy.

“Như Chi!”

Tiếng gọi vang lên từ giường dưới – là Lận Giai Duyệt.

Cô miễn cưỡng ló đầu ra:
“Sao thế?”

“Cậu có muốn uống trà sữa không? Nhóm chat có gửi link đặt đồ đó!”

Đào Như Chi tùy hứng giơ tay ra hiệu OK, cố ra vẻ hào hứng:
“Để tớ coi thử.”

Cô mở điện thoại, màn hình hiện đầy những thông báo chưa đọc, của bố, của Lâm Đường Quyên, của đủ nhóm lớn nhóm nhỏ…

Ánh mắt cô lướt qua một tin nhắn bị đẩy xuống tận cùng – một cái avatar kèm chấm đỏ nhỏ xíu, là tin gửi đến cách đây hai tiếng.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Đến chưa?”

Cô cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một chữ:
“Rồi.”

Đào Như Chi nhìn chằm chằm màn hình, rồi nhanh chóng úp điện thoại lại, chui đầu vào trong chăn.

Bên dưới, Lận Giai Duyệt lại hỏi:
“Cậu quyết xong chưa, Như Chi?”

Cô bừng tỉnh như vừa rơi ra khỏi giấc mộng, vội vã lật điện thoại.

Sau khi đặt trà sữa xong, quay lại xem thì – Lâm Diệu Viễn đã nhắn lại.

Lần này cậu còn ngắn gọn hơn, không một chữ, chỉ gửi duy nhất một bức ảnh.

Trong ảnh là chiếc ổ của mưa nhỏ – chú chó nhỏ đang ngủ ngon lành. Trên ổ, vẫn còn dán mảnh giấy nhớ cô để lại trước khi đi:

【Tôi đi rồi. Gửi cậu cuốn sổ ghi chép. Chăm sóc tốt cho Mưa nhỏ nhé!】

Đào Như Chi trở mình nằm nghiêng, má áp lên chiếc ga trải giường được mang từ nhà theo. Tấm ga ấy từng phơi những chiều ngoài ban công, mang theo mùi nắng còn vương lại.

Cô khẽ hít lấy hương thơm ấy, mắt nhắm hờ, miệng mỉm cười, các ngón tay nhẹ lướt trên bàn phím.

“Cậu về từ Đông Đài rồi à?”

Cậu trả lời bằng một chữ ngắn gọn: “Ừ.”

Ngay sau đó, một bức ảnh khác được gửi tới, chồng lên trên mẩu giấy nhớ mà cô để lại là một mẩu giấy mới.

Là nét chữ viết tay quen thuộc của Lâm Diệu Viễn.

Cô phóng to bức ảnh, nhìn rõ hàng chữ nghiêng nghiêng:

【Sẽ gửi ảnh của Mưa Nhỏ, tự kiểm tra đi.】

Tựa như cô vẫn còn ở Bạch Hà, như thể họ vẫn tiếp tục dùng giấy nhớ để lặng lẽ đối thoại.

Đào Như Chi gửi lại một biểu tượng “like” hình ngón tay cái.

Hôm nay, người luôn kiệm lời như Lâm Diệu Viễn cuối cùng cũng hỏi một câu dài hơn mọi khi:

“Ngày đầu ở trường thế nào?”

“Cậu rốt cuộc cũng hỏi một câu có chút lương tâm rồi đấy.”

Đào Như Chi bật dậy khỏi giường, vuốt lại những nếp nhàu in trên chăn, rồi bò đến cuối giường chụp một tấm ảnh ghi lại thành quả sau một ngày bận rộn.

Chọn ảnh, gửi đi.

Kèm theo đó là một icon đeo kính râm với vẻ mặt đắc ý, cô chờ đợi Lâm Diệu Viễn cúi đầu khuất phục trước sự gọn gàng của mình.

Cậu đáp rất nhanh —

“Tôi gửi cô ảnh chuồng chó, cô cũng gửi tôi cái chuồng chó à?”

Đào Như Chi giận đến bật cười, trả lại một chữ: “Cút.”

Khởi đầu đời sống đại học của Đào Như Chi còn tất bật hơn cả tưởng tượng.

Huấn luyện quân sự, chọn môn, hội tân sinh viên, các buổi tuyển thành viên câu lạc bộ… tất cả như sóng vỗ dồn dập ập vào cuộc sống, khiến cô chỉ kịp loay hoay thích nghi đã thấy kiệt sức.

Lâm Diệu Viễn cũng bắt đầu năm học mới.

Cậu lên lớp 12, nhịp học tự ôn căng thẳng hơn trước gấp bội, huống hồ cậu vẫn cố chấp không giao Mưa Nhỏ cho ai nuôi mà nhất quyết tự mình chăm sóc. Nghe nói, tạm thời cậu cũng đã ngừng đến tiệm xăm để giúp đỡ.

Dù cả hai đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, liên lạc giữa họ chưa từng gián đoạn.

Dù không thể gọi là đang trò chuyện.

Lâm Diệu Viễn giữ đúng lời hứa, thường tranh thủ lúc dắt Mưa Nhỏ đi dạo thì gửi cho cô một tấm ảnh.

Và Đào Như Chi sẽ đáp lại bằng một chữ: “1.”

Cuộc trò chuyện như thế không cần nhiều công sức, vì vậy, cô dần hình thành thói quen lén nhìn màn hình điện thoại bất cứ lúc nào. Thường thì ảnh sẽ được gửi vào lúc mặt trời sắp lặn, ngay trước bữa tối – thời gian xả của học sinh cuối cấp.

Hôm nay cũng vậy.

Khi Đào Như Chi cùng Lận Giai Duyệt đến căn-tin ăn tối trước tiết học muộn, tin nhắn từ Lâm Diệu Viễn tới đúng lúc cô còn đang gắp rau.

Âm báo “đinh đông” của WeChat vang lên, cô lập tức buông một tay, trượt nhẹ mở màn hình.

Nhưng lần này có chút khác biệt — cậu gửi đến một đoạn video.

Hai giây đầu là bàn tay cậu xuất hiện trong khung hình. Cậu tạo dáng như đang cầm súng, chĩa về phía Mưa Nhỏ đang dùng chân sau gãi mông.

“Biu~”

Kèm theo âm thanh phát ra, cổ tay cậu nâng lên, như đang nhả đạn, Mưa Nhỏ phối hợp lăn ngay ra đất, hai chân sau giật giật — đáng yêu đến mức không chịu nổi.

Đào Như Chi xem mà đôi mắt cũng vô thức cong lên.

Lận Giai Duyệt ngồi đối diện liếc qua, cười hóm hỉnh:
“Nói chuyện với bạn trai ở quê hả?”

Đào Như Chi nghẹn lại trong cổ họng, suýt sặc.

Cô ho khan mấy tiếng, cười gượng gạo:
“Sao có thể được… Là… là em trai tớ gửi ảnh chó nhà cho tớ thôi.”

Từ “em trai”, cô nói ra đầy ngập ngừng, đến nỗi khiến Lận Giai Duyệt càng thêm nghi ngờ:
“Thật không đó? Ai lại cười như vậy với em trai mình chứ, nhìn phát là biết đang nói chuyện với bạn trai.”

“…Do cậu tưởng tượng quá thôi.”

“Thật sự có em trai à?”

Đào Như Chi không giải thích thêm, chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy à… Tớ chẳng có anh chị em gì cả.”
Lận Giai Duyệt thở dài đầy ngưỡng mộ, “Hai người thân nhau thật, nhắn tin suốt thế kia.”

Đào Như cHi im lặng một thoáng rồi mới nói:
“Tại vì chó dễ thương quá thôi.”
Cô đưa video ra, “Thế nào, đáng yêu không?”

“Ờm…”
Lận Giai Duyệt do dự. Nhưng khi ghé sát lại màn hình, cô ấy thốt lên:
“Tay em trai cậu đẹp thật đấy.”

“…Kêu cậu nhìn chó mà sao nhìn đi đâu thế hả!”
Đào Như Chi vội tắt màn hình, dùng đũa gõ vào bát cô bạn, “Ăn nghiêm túc đi!”

Sau đó, cô cúi đầu, tay luồn xuống gầm bàn, nhắn tin lại cho Lâm Diệu Viễn:

“Chứng nhận cậu chăm sóc rất tốt rồi, thật ra không cần gửi thường xuyên như thế đâu.”

Cậu không trả lời. Như thể chưa từng nhìn thấy tin nhắn ấy.

Nhưng Đào Như Chi biết — cậu đã xem rồi.

Vì từ đó về sau, ảnh cũng thưa dần. Còn đoạn video vừa rồi trở thành một thứ độc bản.

Nói cậu biết nghe lời ư? Cũng đúng, cậu làm theo đúng như lời cô nói.

Nhưng Đào Như Chi lại cảm thấy rõ ràng cậu đang cố tình chống đối cô.

Một tháng sau, cô xác nhận đó không chỉ là ảo giác.

Từ lời bố kể, cô biết Lâm Đường Quyên lại tranh thủ về nước. Cả nhà quyết định cuối tuần sẽ gọi video để gặp mặt.

Cô chuẩn bị kỹ càng, trang điểm nhẹ nhàng và lần này khá thành công. Từ khi nhập học, nhờ bạn cùng phòng giúp đỡ, tay nghề trang điểm của cô đã tiến bộ rõ rệt, tốt hơn nhiều so với cô gái hai tháng trước đến cả việc dùng kem nền trước hay sau kem lót cũng chẳng rõ.

Không muốn bạn cùng phòng thấy kỳ lạ vì gọi điện về nhà mà cũng phải trang điểm, lại càng không muốn đầu dây bên kia thấy có gì khác lạ, Đào Như Chi cầm sách, tìm đến một quán cà phê, giả vờ như vừa gặp ai xong mới tiện gọi cho Đào Khang Sanh.

Chỉ tiếc quán cô chọn khá tệ, mạng yếu, video mờ đến mức lớp trang điểm cô cẩn thận bao lâu cũng chỉ hiện thành từng ô vuông nhòe nhoẹt như… tranh lập thể.

Đào Như Chi vò đầu, thở dài, thôi vậy, đành chấp nhận.

Cô đeo tai nghe, vẫy tay với người đầu tiên hiện lên trong khung hình:

“Chào bố.”

Ngay sau đó, Lâm Đường Quyên vội vàng xuất hiện trong khung hình, Đào Như Chi dịu dàng chào hỏi:
“Dì Lâm, trông dì gầy đi nhiều quá.”

Nhưng người thứ ba mãi vẫn không chịu lộ diện.

Đào Như Chi đè nén nghi hoặc xuống đáy lòng, vẫn như thường lệ kể cho hai người nghe đôi chút tình hình gần đây, dù tất cả những điều ấy cô đều đã nói qua trong nhóm chat WeChat.

Cả ba trò chuyện thêm một lát, Lâm Đường Quyên hướng ra ngoài khung hình, cố ý cao giọng gọi:
“Lâm Diệu Viễn, con làm xong chưa? Mau lại đây đi, Như Chi sắp phải thoát rồi!”

Đào Như Chi nắm bắt cơ hội, nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu ấy đang làm gì vậy ạ?”

“Lúc nãy bọn dì đang tổng vệ sinh,” Lâm Đường Quyên bất lực nói, “Thằng bé đó bướng lắm, nhất định phải dọn xong phòng mình rồi mới chịu qua.”

“Ồ…”
Cô khẽ gật đầu, trong lòng hiểu rõ: chỉ là cái cớ.

Cô dám chắc đến khi cuộc gọi này kết thúc, Lâm Diệu Viễn cũng sẽ vẫn chưa “dọn xong phòng”.

Lâm Diệu Viễn lau sàn phòng đến sáng bóng như gương, bên ngoài phòng khách, cuộc gọi video cũng vừa kết thúc.

Lâm Đường Quyên bước đến gõ cửa phòng cậu, thò đầu vào hỏi:
“Sao vậy? Con với Như Chi giận nhau à?”

Cậu không ngẩng đầu lên:
“Không có mà.”

“Vậy sao con không chịu ra nói chuyện với con bé?”

“Con đang dọn phòng đấy thôi.”

Lâm Đường Quyên không tin:
“Lúc nào dọn chẳng được, thế mà bảo không giận?”

“Thật sự không có. Giờ chỉ còn phòng của Đào Như Chi đúng không? Con qua lau luôn.”

Như thể để chứng minh bản thân hoàn toàn không có thành kiến gì với Đào Như Chi, cậu cầm lấy cây lau nhà, thẳng hướng căn phòng bên cạnh.

Lâm Đường Quyên khẽ thở dài sau lưng cậu, vẫn không quên dặn:
“Nhớ lau cho kỹ đấy.”

Phòng của Đào Như Chi vẫn giữ nguyên dáng vẻ chờ đón cô sau giờ tan học. Đồ đạc lớn không hề dịch chuyển, chỉ có vài món lặt vặt bị cô thu dọn mang theo tới Kinh Kỳ. Dù vậy, cả căn phòng vẫn toát lên một vẻ trống trải đến lạ thường, tựa như một chiếc máy ảnh bị rút mất cuộn phim. Bên ngoài trông nó vẫn nguyên vẹn, không có gì hỏng hóc, nhưng một khi nhấn nút chụp thì sẽ không bao giờ còn hình ảnh nào hiện ra nữa.

Lâm Diệu Viễn đứng yên ở ngưỡng cửa một lúc, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng góc phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn học cạnh giường.

Trên bàn có một chiếc giá đỡ màu trắng, treo đầy những tấm ảnh cô đã tự rửa suốt ba năm hoạt động câu lạc bộ. Có ảnh người, ảnh phong cảnh và vài tấm chụp chung với bạn bè.

Cậu vô thức bước đến, để nhìn rõ hơn từng tấm ảnh.

Những bức hình ấy quen thuộc lạ thường—chính là những tấm sticker mọi người từng chụp chung hồi ấy. Chỉ có điều… giữa tất cả những khuôn mặt ấy, duy chỉ thiếu vắng tấm có cậu.

Nhận ra sự thiếu hụt ấy, khóe môi Lâm Diệu Viễn nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, cậu quay phắt người bước đi. Động tác quá mạnh khiến vài quyển sách và một cuốn album xếp chồng trên bàn rơi xuống đất, phát ra âm thanh lách cách.

Cậu bực dọc cúi xuống nhặt, đúng lúc nghe có tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa. Là Đào Khang Sanh nghe thấy tiếng động, hấp tấp chạy tới hỏi:
“Không sao chứ?”

“Không sao ạ, con lỡ tay làm đổ thôi.”

Lâm Diệu Viễn xếp sách và album lại lên bàn. Đào Khang Sanh nhìn thấy cuốn album nằm trên cùng, trầm ngâm giây lát rồi bảo:
“Hay là… đừng để cái đó ở đây nữa, đợi chú dọn phòng xong mang sang phòng chú nhé.”

“Cái này ạ?”
Lâm Diệu Viễn cầm lên lắc lắc.

“Ừ, toàn là ảnh hồi nhỏ của Như Chi đấy, đáng yêu lắm.”

Lâm Diệu Viễn không biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng gật đầu:
“Vâng, lát nữa con lau xong sẽ mang ra.”

“Vất vả cho con rồi, Diệu Viễn.”

“Nên làm mà ạ.”

Cậu nhìn theo bóng Đào Khang Sanh rời đi, ánh mắt lại rơi vào cuốn album trong tay. Mở trang đầu tiên.

Đập vào mắt là gương mặt nhăn nhúm của một đứa bé mới sinh, tóc chỉ lơ thơ vài sợi, khoác chiếc áo nhỏ xíu màu trắng, đôi tay tròn trịa mũm mĩm nắm lấy một chiếc giày trẻ con.

Là bức ảnh chụp khi Đào Như Chi làm lễ “bắt đồ” hồi bé.

Cậu thì thầm một câu:
“Đáng yêu ở chỗ nào chứ…”

Nói rồi, cậu lấy điện thoại ra định chụp lại. Nhưng màng nhựa trong album phản chiếu ánh sáng khiến ảnh mờ, điều chỉnh mãi vẫn không được. Cuối cùng cậu dứt khoát rút tấm ảnh ra khỏi túi nhựa, không ngờ lại có một tấm sticker nhỏ bị kẹt phía sau rơi theo xuống.

Trong ảnh, cậu đang khoác tay lên vai Đào Như Chi, cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Còn gương mặt của Đào Như Chi lại phụng phịu, nhăn nhó, giống hệt dáng vẻ trong bức ảnh bắt đồ hồi nhỏ.

Lâm Diệu Viễn ngẩn người nhìn tấm ảnh một lúc lâu, rồi chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm nó trong tay.

Tấm hình mà cậu tưởng đã bị vứt vào sọt rác từ lâu, không hiểu sao lại xuất hiện ở đây, bên cạnh bức ảnh đầu tiên trong đời của cô.

Cậu búng nhẹ vào gương mặt trong ảnh, nở một nụ cười khẽ, lẩm bẩm như nói với chính mình:
“Sao mà hồi bé với bây giờ giống nhau thế nhỉ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.