Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 34: Tuyết đầu mùa
Tới khi nhận được tin nhắn của Lâm Diệu Viễn thì trời đã sẩm tối. Cậu lặng lẽ quay về nhà ở Bạch Hà, hệt như thực sự chỉ ghé nhà Đại Chu ở gần đó nghỉ một đêm, chứ không phải đã tốn hơn mười tiếng đồng hồ ngồi tàu xe chạy tới chạy lui, trải qua một đêm sinh nhật mười tám tuổi không thể gọi là rực rỡ, nhưng lại vô cùng bốc đồng cùng người “chị” mà cậu vẫn luôn không ưa.
Cậu gửi cho cô một tấm ảnh selfie, đội món quà sinh nhật cô tặng, cúi đầu nhìn xuống ống kính, đường nét mày mắt dưới ánh sáng thoáng đổ trông vừa sâu vừa tĩnh.
Đào Như Chi không nhịn được mà nhìn kỹ thêm mấy lần.
…Quả nhiên rất hợp với cậu, con mắt thẩm mỹ của mình cũng không tệ nhỉ.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, gõ xuống một câu bình luận hoàn toàn chẳng liên quan:
“Dùng nó để nghe từ vựng nhiều vào, học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ.”
Lâm Diệu Viễn lập tức gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng.
Đào Như Chi vừa định cất điện thoại đi, lại thấy cậu nhắn thêm:
“Cái này không rẻ lắm đúng không? Tiền sinh hoạt của cô có đủ dùng không?”
Cô không muốn nói ra việc đã đi làm thêm chỉ để mua quà, bèn lấp li3m cho qua:
“Tiền quỹ đen đó!”
Bên kia hiện dòng “đang nhập…” chớp tắt không ngừng. Cuối cùng, điều cô muốn nghe nhất cũng đến:
“Cảm ơn nhé.”
Sau sinh nhật của Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi vẫn đi làm thêm ở quán cà phê như thường, chỉ là không còn nhận ca dày đặc nữa.
Những lúc rảnh, cô thỉnh thoảng ra phố với Lận Giai Duyệt. Kinh Kỳ rộng lớn, còn nhiều chỗ cô chưa có dịp khám phá. Ngoài ra, cô cũng đến thư viện, hoặc tham gia các hoạt động của câu lạc bộ.
Có lẽ để bù lại quãng thời gian gián đoạn trước đó, câu lạc bộ tổ chức hoạt động khá thường xuyên. Nhưng nội dung thì nhẹ nhàng: cùng nhau xem phim, có cả phim thương mại lẫn nghệ thuật, lựa chọn cuối cùng do hội trưởng quyết định.
Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thời gian rảnh, số lượng người tham gia mỗi lần cũng không cố định. Như hai lần đầu, Đào Như Chi đều vắng mặt. Dù Tống Nguyên Minh đã tránh chọn phim hành động như cô từng than phiền, đáng tiếc cô vẫn không có hứng thú với lựa chọn của anh ta.
Cho tới lần thứ ba, Tống Nguyên Minh gửi poster vào nhóm: “Mùa hè của Kikujiro.”
Đó là một trong những phim mới được chiếu tại rạp nghệ thuật Mona. Anh chọn bộ này. Đào Như Chi đánh giá cao gu thẩm mỹ lần này của Tống Nguyên Minh, liền đăng ký tham gia.
Tính ra, đây đã là lần thứ tám cô xem bộ phim này.
Hôm xem phim lạnh bất ngờ. Dù chỉ mới đầu tháng Mười Hai, nhưng đợt không khí lạnh tràn về khiến tiết trời còn lạnh hơn cả những mùa đông năm trước.
Lận Giai Duyệt hôm đó có việc, chỉ mình cô đến. Đào Như Chi quàng khăn thật dày, bịt tai, hai tay rúc vào túi áo, đi ngược gió ra khỏi cổng trường.
Cả nhóm hẹn gặp nhau tại rạp chiếu phim. Cô đến không sớm cũng chẳng muộn, còn mười lăm phút nữa là phim bắt đầu. Tống Nguyên Minh đang hỏi trong nhóm có ai muốn uống coca hay cacao nóng, anh ta mời.
Đào Như Chi nhớ ra lần trước mình từng nói sẽ mời anh ta một ly cà phê, bèn thản nhiên đáp:
“Anh muốn uống gì không? Ly này để em mời anh nhé.”
Tống Nguyên Minh hơi sững người, rồi nháy mắt cười:
“Vậy thì tôi không khách sáo đâu.”
Cô lấy đồ uống và vé, tiện tay chụp một tấm ảnh.
Còn năm phút nữa là phim bắt đầu, họ vào rạp. Đào Như Chi ngồi ở hàng ghế trong cùng, trong lúc chờ, chẳng có việc gì làm liền gửi tấm ảnh vừa chụp cho Lâm Diệu Viễn.
Cô biết giờ này cậu đang học buổi tối, cũng chẳng mong cậu trả lời, chỉ tự nói một mình:
“Cậu còn nhớ lần trước xem phim này đã ngủ gục như lợn không?”
Họ mới trò chuyện hôm qua, cậu lại gửi cho cô vài tấm ảnh của Mưa Nhỏ.
Đèn rạp dịu xuống, Đào Như Chi khóa màn hình, tập trung ngẩng đầu lên.
Hai tiếng trôi qua, phim kết thúc, thời tiết bên ngoài trái ngược hoàn toàn với mùa hè trong phim, trời đêm đổ mưa nhẹ, ai đó đưa tay ra hứng mới phát hiện đó không phải mưa mà là tuyết.
“Trời ơi, năm nay tuyết rơi sớm thật đấy!”
Người địa phương thì dửng dưng, nhưng với những sinh viên đến từ nơi khác như Đào Như Chi, khi nhận ra đó là tuyết, cô lập tức lấy điện thoại quay video.
Bạch Hà nằm ở vĩ độ thấp, quanh năm gần như chẳng có tuyết.
Có người rủ:
“Tuyết đầu mùa phải làm gì đó chứ nhỉ? Đi ăn lẩu? Hát karaoke?”
Cả nhóm đồng thanh hưởng ứng. Đào Như Chi do dự một lát, vờ như áy náy:
“Mình có chút việc, không đi được đâu.”
“Thật sự không đi hả?” Tống Nguyên Minh hơi tiếc nuối, “Vậy lần này em lại lỡ mất dịp được tôi mời rồi.”
“Lần sau chắc chắn!”
Đào Như Chi cười vẫy tay chào mọi người, quay đầu lao vào màn tuyết.
Thật ra cô không có việc gì. Chỉ là bất chợt nổi hứng, muốn một mình tản bộ về trường trong đêm tuyết đầu mùa, cảm nhận rõ rệt thời tiết đang thay đổi.
Đêm tuyết tĩnh lặng đến lạ. Tuyết rơi phủ mặt đất như một lớp bông dày cách âm, tiếng xe cộ trên đường cũng trở nên xa xăm.
Giữa sự yên ắng ấy, tiếng chuông tin nhắn WeChat vang lên nghe đặc biệt rõ ràng.
Đào Như Chi xoa tay, mở điện thoại. Có vẻ cậu học sinh lớp mười hai nào đó vừa tan học buổi tối.
“Cô đang xem phim với ai đấy?”
…Trọng điểm là chuyện này à?
Đào Như Chi vừa buồn cười vừa bất lực:
“Hoạt động câu lạc bộ mà.”
Lâm Diệu Viễn chuyển sang gửi tin thoại:
“Hoạt động câu lạc bộ sao lại có hai cốc đồ uống?”
Cứ như đang chơi trò tìm điểm khác biệt.
Đào Như Chi bĩu môi. Cô gửi ảnh có cả vé phim, hai ly cacao nóng chỉ lấp ló ở góc trên bên phải, vậy mà cậu vẫn tinh mắt đến thế.
Cô cầm điện thoại, cũng gửi thoại lại:
“Mời thành viên trong câu lạc bộ.”
Cô sợ cậu hỏi tới Tống Nguyên Minh, rồi lại bị giễu cô chỉ chăm chăm tán tỉnh hội trưởng, nên vội chuyển chủ đề, kể cho cậu nghe hôm nay tuyết đầu mùa rơi.
Cô gửi đoạn video vừa quay, nhưng quá dài, đành cắt thành nhiều phần, liên tục gửi liền mấy đoạn — toàn là những thước phim cô vừa đi vừa ghi lại.
Một lúc sau, cậu mới trả lời:
“Cô đang đi bộ một mình à?”
“Ừ, đang về trường.”
Lại thêm một lát nữa, Đào Như Chi nhận được video từ phía cậu.
Cậu cũng đang quay đoạn đường về nhà, con đường cô từng đi mãi mà thành quen, giờ trong ống kính của cậu lại khiến cô bỗng thấy nhớ nhung.
“Cậu còn chưa về đến nhà à?” Cô cứ nghĩ cậu đã về tới mới nhắn lại, dù gì đang đi xe đạp cũng bất tiện.
“Chưa.” Cậu đáp. “Gọi điện nhé?”
Nghe tới nửa câu sau, Đào Như Chi suýt nữa quên cả đèn đỏ phía trước, bị chiếc xe chạy ngang bóp còi inh ỏi làm giật mình đứng sững lại.
Còn chưa nghĩ xong nên đáp thế nào, màn hình đã hiện cuộc gọi đến.
Do dự chốc lát, cô nhấn nút nghe.
Sự im lặng bao trùm họ.
Bên kia đầu dây, tiếng động phố xá nơi Lâm Diệu Viễn đang đứng thưa thớt dị thường. Dù gì thì Bạch Hà cũng không phải thành phố lớn, buổi tối hiếm hoi có xe qua lại. Qua điện thoại, cô có thể nghe rõ tiếng xích xe đạp đang chậm rãi chuyển động.
Đào Như Chi lấy làm lạ: “Cậu đang dắt xe đi bộ à?”
Cậu “ừ” một tiếng.
“Xe hỏng rồi hả?”
“Không hỏng.”
“Vậy sao không đạp?”
“Vì tôi cũng muốn đi bộ về nhà.”
Một bông tuyết rơi nghiêng nghiêng, nhẹ đậu lên hàng mi, Đào Như Chi khẽ rùng mình, tuyết bắt đầu rơi dày hơn rồi.
Cô ngửa mặt lên, giơ điện thoại cao, mặc cho những bông tuyết lả tả hôn lên má, vừa lẩm bẩm khen đẹp, vừa trách nhẹ: “Bạch Hà có tuyết đâu, phong cảnh cũng bình thường mà, cậu đi bộ làm gì?”
Lâm Diệu Viễn dường như chưa từng nghĩ đến điều này, tự lẩm bẩm một tiếng: “Ồ, tại sao nhỉ…”
Đào Như Chi đang định trêu chọc, thì cậu đã tự trả lời:
“Chắc là vì bên cô đang có tuyết.”
“……”
Gió mang theo tuyết, lặng lẽ rơi.
Từ lúc nào, đèn đỏ đã chuyển xanh, rồi lại bắt đầu nhấp nháy chuyển tiếp. Mọi thứ như thoát khỏi chế độ im lặng, tiếng xe cộ ào ào ùa đến. Đào Như Chi giật mình hoàn hồn, vội vàng băng qua đường, giọng nói cũng vì thế mà phấp phới theo từng bước chân.
“Xí, học đòi người ta hả?” Cô bật cười nói.
–
Cuối tháng Mười Hai, Đào Như Chi bước vào khoảng thời gian tối tăm nhất của học kỳ.
Các môn tự chọn lần lượt thi cuối kỳ, cô ngoài đi làm thêm ra thì suốt ngày vùi đầu trong thư viện. Thi xong môn cuối cùng, cả phòng ký túc xá rủ nhau đi KTV hát xuyên đêm. Mọi người hỏi khi nào cô về nhà, cô nói chưa mua vé, chắc hai ngày trước giao thừa mới về.
Lận Giai Duyệt giật mình: “Muộn vậy á?”
“Tại cửa hàng xếp ca như vậy,” Đào Như Chi cầm micro nói.
“Không đổi ca được à? Hay là thiếu tiền? Thiếu thì nói, tụi này góp cho!”
Hai người bạn cùng phòng khác cũng hùa theo. Đào Như Chi xúc động nhưng vẫn từ chối.
“Không phải thiếu tiền, chỉ là muốn kiếm chuyện để làm.”
Sau kỳ thi, bạn cùng phòng lần lượt về nhà, ký túc xá dần chỉ còn mình cô. Đào Như Chi có dịp trải nghiệm cuộc sống một mình.
Những ngày không phải làm thêm, cô muốn ngủ tới mấy giờ cũng được, thường là ngủ nướng tới trưa, mơ mơ màng màng gọi đồ ăn, ăn xong có khi đến thư viện, có khi chỉ nằm ườn một buổi chiều, tối lại ra sân vận động chạy bộ.
Người trong căn-tin ngày càng thưa thớt, hiếm ai như cô, ở lại trường muộn đến thế.
Cũng nhờ khoảng thời gian rảnh rỗi này, cô tiết kiệm được một khoản thu nhập từ việc làm thêm, đủ để mua quà Tết cho Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên, còn mua thêm đồ chơi mới cho Mưa Nhỏ.
Ngày cô đáp xuống Bạch Hà, Đào Khang Sanh đặc biệt xin nghỉ để ra sân bay đón. Vừa gặp, ông đã nhìn cô từ đầu tới chân, lo lắng nói: “Xem qua video thì không thấy… Hình như vẫn gầy đi chút rồi?”
Đào Như Chi một tay kéo vali ném vào cốp sau, vỗ tay phủi bụi: “Đó là mỡ chuyển thành cơ thôi bố.”
Cô ngồi lên ghế phụ, dọc đường về nhà vừa trò chuyện với bố, tuy rằng phần lớn chuyện đều đã nói qua điện thoại.
“Dì Lâm năm nay không về ăn Tết thật ạ?”
“Ừ, công ty Nhật không cho nghỉ Tết. Dì con nói năm nào cũng vậy, quen rồi.”
Nghe vậy, Đào Như Chi nghĩ ngợi, khựng lại: “Vậy Diệu Viễn trước giờ thì sao?”
“Thường là đến nhà cô ở Đông Đài ăn Tết.” Đào Khang Sanh thở dài, “May mà năm nay có thể ở đây ăn cùng chúng ta.”
Tự nhiên cô lại hỏi: “Cậu ấy giờ đang ở nhà à bố?”
Việc cậu không ra sân bay đón là điều cô đã đoán trước, nhưng suốt từ lúc về đến giờ, chẳng thấy cậu đâu. Cô cũng không muốn nhắn tin hỏi: Tôi về rồi, cậu đâu?
Đào Khang Sanh ngẫm nghĩ: “Giờ nghĩ lại thì hình như không thấy… Sáng sớm nó đã ra ngoài rồi.”
“Bố với cậu ấy ở chung có ổn không?”
“Yên tâm, rất hợp nhau.” Ông nói với vẻ đắc ý, “Diệu Viễn kỳ này vẫn đứng nhất khối, thi đại học chắc cũng không có vấn đề gì. Phải nói là bố thật có phúc, cả hai đứa con đều ưu tú thế này.”
Nghe giọng bố đầy tự hào, Đào Như Chi không còn cảm thấy ghen tỵ, chỉ thấy lòng như bị chèn nặng. Giống như một bể nước đã đầy, mà vòi nước vẫn không ngừng rỏ từng giọt, chỉ thiếu chút nữa là tràn ra khỏi lồ ng ngực.
Nhà không thay đổi nhiều sau nửa năm, chỉ là nhờ đợt tổng dọn dẹp lần trước nên gọn gàng hơn hẳn. Vừa vào nhà, Đào Như Chi liền về phòng mình, nhưng không tìm thấy album ảnh. Hỏi bố mới biết ông đã chuyển qua phòng mình, những lúc nhớ con thì lấy ra xem.
Cô lật mặt sau của album, quả nhiên có dấu từng bị động tới. Không nói gì, cô trở về phòng mình, lười chẳng buồn mở vali, nằm úp lên giường như được trở lại trong bụng mẹ, vừa an toàn vừa lười biếng.
Còn nhớ đúng dịp này năm ngoái, chỉ vài tháng sau, cô đã nằm nơi đầu giường, nghe tiếng lạo xạo lạ lẫm phát ra từ căn phòng bên cạnh, lần đầu tiên có người ở đó. Giờ đây, căn phòng kia lại yên ắng đáng sợ, như chưa từng có ai đến, khiến cô cảm thấy trống trải.
Mới một năm thôi mà.
Người đó đâu rồi nhỉ? Biết cô sắp về cũng không chịu ngoan ngoãn ở nhà chờ.
Ý nghĩ ấy lảng vảng, rồi dần tan vào mơ màng. Đang nửa tỉnh nửa mê, tiếng chuông điện thoại khiến cô bừng tỉnh.
Không kịp nhìn số, cô nhấc máy, giọng còn ngái ngủ: “Alo…”
Đầu dây kia im lặng mấy giây rồi bật cười bất lực: “Vừa về đến nhà đã tính ngủ rồi à?”
Nghe thấy giọng Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi lập tức tỉnh táo.
“Tôi bay cả ngày đấy, mệt chết đi được.”
“Vậy còn sức không?”
“…Hả?”
Rồi cô bỗng nghe thấy tiếng chó con khe khẽ sủa vọng trong điện thoại, sau đó là giọng Lâm Diệu Viễn đang dịu dàng khen ngợi: “Ngoan, giỏi lắm.”
Rồi giọng cậu lại gần hơn, từng chút, từng chút một, chậm rãi len vào tai cô.
“Ra đây gặp Mưa Nhỏ đi,” cậu nói. “ (Nó) nhớ cô lắm.”