Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 37: Chương 37




Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 37: Đào Như Chi, đừng bao giờ đưa bất kỳ thằng nào em muốn hẹn hò đến trước mặt tôi

Đêm hôm đó, Đào Như Chi lại một lần nữa chạy về gần ga tàu, thuê một phòng nhỏ. Sáng hôm sau, cô bắt chuyến tàu sớm nhất rời khỏi Bạch Hà.

Trước khi đi, cô chỉ gửi cho Lâm Diệu Viễn một câu:
“Nếu cậu không đỗ đại học thì đừng đến gặp tôi.”

Cậu rất nhanh đã hồi âm bốn chữ:
“Gặp ở Kinh Kỳ.”

Khi Lâm Diệu Viễn thi đại học, Đào Như Chi cũng đang rất bận, tuần ôn thi cuối kỳ vừa bắt đầu, mọi chuyện cứ dồn dập khiến cô không còn thời gian để lo lắng cho kỳ thi của cậu nữa. Mà cũng tốt. Bận rộn giúp cô không cần phải đặt hết tâm trí vào nỗi bất an kia.

Chiều hôm cậu thi xong, có lẽ ngay lúc vừa rời khỏi cổng trường, Đào Như Chi nhận được tin nhắn hiếm hoi từ cậu.

Chỉ là một icon đeo kính râm ngầu ngầu.

Cô bật cười, ôm điện thoại trong tay mà không dằn được khóe môi.

Cậu chính thức bước vào kỳ nghỉ, còn kỳ nghỉ của cô thì vẫn chưa đến. Đại học còn một tháng nữa mới nghỉ hè. Trong những ngày tập trung cho thi cuối kỳ ấy, kết quả tuyển sinh của Lâm Diệu Viễn cũng vừa được công bố.

Trước đó, cậu chưa từng nói cho ai biết nguyện vọng của mình là trường nào. Nhưng Đào Như Chi đoán được — với điểm số của cậu, đủ sức vào cả Kinh Đại hay Hoa Đại danh tiếng ngang nhau.

Cô đoán cậu sẽ chọn Hoa Đại và đúng là như thế thật. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Kết quả vừa ra, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Bố cô còn tag cô trong nhóm chat gia đình, nói rằng:
“Lâm Diệu Viễn sau này cũng học đại học ở Kinh Kỳ rồi đó, con là người đi trước, nhớ chăm sóc nó nhiều một chút.”

Cô chỉ nhắn gọn:
“Dạ.”

Sau đó, mọi người trong nhóm lại bắt đầu bàn chuyện du lịch hè. Như là món quà tốt nghiệp dành cho Lâm Diệu Viễn, lần này chính Lâm Đường Quyên đề nghị đi đảo. Chuyến công tác dài ngày ở Tokyo của bà cũng sắp kết thúc, có thể tranh thủ được vài ngày nghỉ.

Đào Như Chi không tham gia vào cuộc bàn luận ấy. Vài hôm trước cô đã nói rõ trong nhóm, hè này cô không định về nhà.

Quán cà phê nơi cô làm thêm rất bận vào mùa hè. Nếu cô nghỉ quá lâu, quản lý sẽ phải tìm người khác thay thế, mà như vậy, có nghĩa là cô mất luôn công việc này.

Hiện tại, cô vẫn rất hài lòng với công việc đó. Nhất là khi quản lý rất tốt bụng, nên sau cùng cô quyết định ở lại.

Đào Khang Sanh không phản đối, trái lại còn cảm thán, hình như con gái ông thật sự đã trưởng thành rồi. Lần đầu tiên trong đời ông có cảm giác đó.

Điều khiến cô ngạc nhiên, là cả Lâm Diệu Viễn cũng không nói gì.

Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cô gọi điện về cho bố, nghe ông kể về những ngày hè sôi động của Lâm Diệu Viễn: nào là du lịch tốt nghiệp, nào là đưa Mưa Nhỏ đến sống với cô ở Đông Đài, nào là tụ tập bạn bè, học lái xe… Cậu ấy vẫn sống một cuộc sống rực rỡ, dù không có cô tham dự. Và tất nhiên — cô cũng vậy.

Có vẻ như cả hai người họ… thật sự đều không cần nhau.

Mà cũng phải thôi, suốt mười bảy mười tám năm qua, họ vẫn luôn sống như vậy.

Cuối cuộc gọi, bố cô còn nói rằng cậu ấy cũng bắt đầu đi làm thêm rồi.

Đào Như Chi hỏi:
“Ở tiệm xăm kia à?”

Đào Khang Sanh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
“Sao con biết?! Con với Diệu Viễn thân nhau hơn bố tưởng nhiều đó.”

Cô giải thích:
“Không phải đâu. Là lần trước đi Tokyo, tụi con có nhắc tới hình xăm dán, cậu ấy lỡ miệng nói ra thôi.”

Bố cô càng kinh ngạc hơn:
“Vậy là lúc đó nó đã làm thêm rồi?!”

“Thật ra chỉ là giúp đỡ thôi. Tiệm đó là của anh trai bạn cậu ấy.”

“Con còn nói không thân, thế mà biết rõ từng chuyện. Thôi vậy là bố yên tâm rồi…”
Đào Khang Sanh thở ra nhẹ nhõm, có phần xúc động.

Đào Như Chi khẽ nín thở, linh cảm ông sắp nói ra điều gì đó như một cú đòn giáng thẳng vào lòng cô.

“Vì hai đứa đều thi xong đại học rồi, bố với dì Lâm dự định sẽ đăng ký kết hôn vào dịp Quốc khánh.”

Lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu, cuối cùng cũng rơi thẳng xuống.

Không bất ngờ.

Thật ra, cô cũng chẳng mấy bất ngờ.

Đào Như Chi bình tĩnh hơn những gì cô từng tưởng tượng. Cô đã diễn tập trong lòng cho khoảnh khắc này rất nhiều lần và giờ, đủ thuần thục để mỉm cười chúc mừng:
“Không dễ gì… Dì Lâm cuối cùng cũng chịu đồng ý rồi.”

Bố cô bật cười ngại ngùng, rồi hỏi tiếp:
“Dịp Quốc khánh con có định về nhà không? Bố với dì Lâm tính làm một bữa tiệc nhỏ. Dì ấy bảo không cần nghi lễ, nhưng bố thấy vẫn nên có một chút long trọng. Con thấy sao?”

Đào Như Chi hơi ngẩn ra.

Bố ngoài miệng vẫn nói còn xem cô là trẻ con, nhưng lúc nào không hay, đã bắt đầu coi cô như một người lớn có thể cùng bàn bạc chuyện đại sự rồi.

Điều đó…
Vốn là điều mà cô luôn khao khát.
Mong muốn lớn nhanh, được đối xử như người trưởng thành, có thể chia sẻ với bố những chuyện mà chỉ người lớn mới hiểu, mới đủ tư cách gánh vác.

Nhưng mãi đến khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, cô mới nhận ra, thì ra làm người lớn, chẳng hề dễ chịu chút nào.

Đào Như Chi từ tốn đáp:
“Dĩ nhiên là phải có chứ. Không thể vì là lần thứ hai mà xuề xòa được. Là vì dì Lâm, cũng là vì chính bố nữa.”

“Ừ…” Bố cô đáp lại nghiêm túc, “Con gái nói đúng lắm.”

Sắp đến giờ làm thêm, cô không nói nhiều nữa, trước khi cúp máy liền hứa:
“Bố yên tâm, đám cưới nhất định con sẽ về dự.”

Nhưng so với đám cưới của bố, trước tiên lại là sự bắt đầu của đại học – của Lâm Diệu Viễn.

Cậu cũng kiên quyết không để ai đưa đi, tự mình đến Kinh Kỳ. Hệ quả là người đang sống tại Kinh Kỳ như Đào Như Chi không thể không đảm nhận vai trò… “người hướng dẫn”.

Lần này cậu thật sự đi máy bay, ngày cậu đáp xuống, cô nhờ Tống Nguyên Minh đi cùng mình ra sân bay đón. Dù sao anh ta cũng là người mà cô quen, có xe, lại tốt tính.

Kể từ sau lần tỏ tình mơ hồ thất bại, Tống Nguyên Minh biết rằng mình không còn cơ hội, nhưng vì vậy mà thái độ lại càng thản nhiên. Hai người trong câu lạc bộ, gặp nhau suốt, dần dần lại thành bạn.

Lâm Diệu Viễn vừa bước ra khỏi cổng đến, đã thấy cô không chỉ đến một mình, bên cạnh còn có Tống Nguyên Minh, người mà cậu từng nhận xét là “quê mùa”. Ánh mắt khựng lại trong thoáng chốc, rồi vẫn bình thản bước tới, lướt qua Tống Nguyên Minh mà nói với cô:

“Lâu rồi không gặp.”

Đào Như Chi nhìn cậu từ đầu tới chân:
“Không phải bảo đi đảo sao, sao chẳng đen đi tí nào thế?”

“Chắc do gen,” giọng cậu dửng dưng, nghe càng khiến người ta khó chịu.

Đào Như Chi kéo Tống Nguyên Minh, người đang lúng túng chưa biết có nên mở lời không:
“Đây là hội trưởng câu lạc bộ của tôi, tên là Tống Nguyên Minh. Anh ấy có xe, nên tôi nhờ đến đón cậu.”

Lâm Diệu Viễn cười lịch sự:
“Cảm ơn, đã làm phiền đàn anh.”

Tống Nguyên Minh liền bỏ qua ánh mắt phớt lờ ban nãy của cậu, vui vẻ đáp lại:
“Không có gì! Đi thôi, trước tiên đưa cậu tới siêu thị mua vài thứ cần thiết.”

Ba người đến bãi đỗ xe. Trong ánh mắt của Lâm Diệu Viễn, cô mở cửa ghế phụ ngồi lên.
Cậu cụp mắt, lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế sau.

Trên đường đến siêu thị, Tống Nguyên Minh nhận ra mối quan hệ giữa hai “chị em” này có vẻ chẳng tốt đẹp như mình tưởng. Cứ tưởng cô nhờ mình đi đón thì phải thân thiết lắm, nào ngờ từ đầu đến giờ, ngoài câu hỏi về chú chó ở nhà được gửi sang chỗ dì, cả hai không nói thêm gì nữa.

Cảm thấy không khí có phần gượng gạo, Tống Nguyên Minh chủ động phá vỡ im lặng, liếc nhìn gương chiếu hậu rồi nói với Lâm Diệu Viễn:

“Nghe sư muội nói cậu giỏi lắm, đậu khoa Luật của Hoa Đại!”

“Không có không có, chỉ là may mắn thôi.”
Cậu trả lời khiêm tốn, khiến cảm giác khó chịu ban đầu của Tống Nguyên Minh tiêu tan hẳn.

Anh ta cười thân thiện hơn:
“Sau này cần gì giúp đỡ cứ tìm tôi nhé.”

Lâm Diệu Viễn thình lình hỏi:
“Là vì hai người đang hẹn hò à?”

Tống Nguyên Minh hơi khựng lại, nhún vai tiếc nuối:
“Chỉ là bạn thôi. Nhưng bọn tôi thân lắm. Em trai của sư muội cũng là em trai tôi. Cậu cứ thoải mái.”

Trên xe bỗng trở thành cuộc trò chuyện giữa hai người họ, còn cô lại chẳng còn chuyện gì để nói, buồn chán đến mức ngáp liên tục. Cuối cùng cũng tới siêu thị.

Ba người cùng xuống xe. Cô dẫn Lâm Diệu Viễn đến khu đồ dùng thiết yếu, Tống Nguyên Minh thì đi chỗ khác mua đồ ăn vặt.

Chia hai ngả, Lâm Diệu Viễn không nói lời nào, nghiêm túc chọn lựa từng món hàng trên kệ, thái độ như muốn mau chóng kết thúc cuộc mua sắm.

Cô đi theo sau cậu, thỉnh thoảng đưa ra vài gợi ý như: “loại kia dùng thích hơn.”

Cho đến khi họ đi tới một khu giá hàng vắng người, cậu mới mở miệng:
“Cả mùa hè không gặp, lần đầu gặp lại đã dẫn bạn trai đến ‘thị uy’ với tôi à?”

Đào Như Chi chỉnh lại:
“Đã bảo là không phải bạn trai rồi mà.”

“Giờ thì chưa, sau này thì sao?”

Cô cúi đầu nhìn tờ danh sách, bắt đầu đếm đồ trong xe đẩy:
“Hình như mua đủ hết rồi. Cậu xem lại xem còn thiếu gì không.”

Lâm Diệu Viễn xoay người, dùng một chân chặn bánh xe đẩy.

Cô bị kẹt giữa cậu và giá hàng. Cô dùng sức đẩy mạnh, đầu xe va thẳng vào đầu gối cậu, “cốp” một tiếng vang giòn.
Cậu không biểu lộ chút đau đớn nào, còn cô thì cau mày lại.

Cô buông tay, khẽ thở dài:

“Cậu thật sự để tâm chuyện đó à?”

Nghe câu hỏi, cậu bật cười như thể nghe thấy điều gì nực cười lắm:
“Chứ không thì sao?”

“Tôi thấy hè này cậu sống rất vui vẻ.”

“Thì sao?”

“Có tôi hay không cũng chẳng khác biệt.”

Ánh mắt cậu cụp xuống, nhìn cô chằm chằm, như muốn trách móc.

“Đào Như Chi, nói cho công bằng đi, là em không chịu về trước.”

“…Tôi cũng không cố ý mà.”

“Thật không?”

“Thôi được rồi, đi tính tiền đi.”

Lần này cậu không làm khó nữa, lặng lẽ đi sau cô, rời khỏi góc khuất. Dòng người tấp nập nơi khu đồ tươi sống lại ập đến, ồn ào náo nhiệt.

Giữa âm thanh hỗn tạp ấy, cô nghe thấy giọng cậu khẽ vang lên:
“Thật ra tôi chẳng nhớ nổi mùa hè năm nay đã làm gì… Chỉ nhớ tiếng ve kêu còn inh tai hơn mọi năm.”

Cô thuận miệng đáp:
“Vậy à, năm nay ở Bạch Hà nóng thế cơ à?”

“Có lẽ vậy.” Cậu trả lời mơ hồ, “Có lẽ là vì phòng bên cạnh yên tĩnh quá.”

Phòng bên cạnh ấy… cả mùa hè Đào Như Chi chưa từng quay về ngủ một đêm.

Bước chân cô chợt vấp phải bánh xe đẩy khi đang ngẫm nghĩ, lảo đảo nhẹ rồi vội vàng giữ lại thăng bằng.

Cả ba người mua xong đồ rồi lên xe, Tống Nguyên Minh khởi động máy, liếc nhìn ghế phụ và gương chiếu hậu, nghi ngờ không biết hai người kia có phải mới cãi nhau trong siêu thị không. Không khí căng đến mức khiến anh cũng không biết nên làm gì để xua đi sự ngột ngạt ấy.

May mắn là Hoa Đại gần ngay trước mặt, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Đào Như Chi không tháo dây an toàn, trực tiếp quay xuống hàng ghế sau nói:
“Em không vào đâu, dù sao em cũng không lên được ký túc xá anh. Đồ anh tự mang vào được chứ?”

Tống Nguyên Minh liền đề nghị:
“Hay là để tôi giúp một tay?”

Lâm Diệu Viễn cười từ chối:
“Phiền anh quá rồi. Phần còn lại tôi tự lo được.”

Đào Như Chi dõi mắt nhìn cậu xuống xe, thấy cậu lấy đồ từ cốp xe xong xuôi, cô cũng quay mặt đi nói:
“Đi thôi.”

Nhưng Lâm Diệu Viễn lại quay trở lại, gõ nhẹ hai cái lên cửa kính ghế phụ.

Đào Như Chi hạ cửa kính xuống:
“Gì vậy…?”

Cậu không nói một lời, chỉ đặt tay lên mép cửa xe, cúi người đưa nửa khuôn mặt vào trong — chóp mũi cậu chạm vào mặt cô trước, rồi là đôi môi.

Một cái hôn nhẹ nhàng bên má. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Quá bất ngờ, quá tùy tiện, Đào Như Chi hoàn toàn không hề phòng bị và cứ thế để cậu được như ý.

Tống Nguyên Minh ngồi bên cạnh trừng to mắt, lắp bắp:
“Không phải… không phải hai người là… chị em sao?!”

Lâm Diệu Viễn ngẩng đầu nhìn thẳng anh, nụ cười trên mặt đã biến mất từ lâu, lạnh tanh chỉ tay về phía cô:
“Anh nhìn xem tôi và cô ấy có giống nhau không?”

Đào Như Chi lúc này mới bừng tỉnh.

Tay chân cô run rẩy tháo dây an toàn, cái nút vốn chỉ cần bấm nhẹ là bật mà giờ lại như kẹt cứng. Mất bao công mới gỡ được, cô không dám nhìn sắc mặt Tống Nguyên Minh, mở cửa xe lao xuống, kéo lấy cánh tay Lâm Diệu Viễn lôi đi.

Cô lôi cậu đi một mạch thật xa, rồi mới quay lại, trừng mắt không thể tin nổi:
“—— Vừa rồi cậu làm cái gì vậy hả?”

Cậu hờ hững, như thể đang nói về thời tiết:
“Hôn em chứ gì. Cũng đâu phải lần đầu.”

“…Không giống nhau chút nào!” cô nghẹn giọng.

“Không giống chỗ nào? Hôn môi với hôn má thôi mà?”

Đào Như Chi hít sâu, cố giữ bình tĩnh, không để bản thân bị kéo theo cảm xúc của cậu.

“Cậu biết tôi đang nói gì mà.”

Cậu bật cười:
“Lén lút thì được, công khai thì không à?”

“Không phải vậy.” Đào Như Chi khẽ nói, “Là… thế nào cũng không được.”

Lâm Diệu Viễn đột nhiên im lặng.

Một lúc sau, cậu chỉnh lại mấy túi đồ trên tay, cúi đầu:
“Tôi vào đây.”

Đào Như Chi đứng yên, lặng nhìn cậu bước về phía cổng trường.

Cậu đi được vài bước thì bỗng khựng lại, quay đầu nhìn cô.

“—— Đào Như Chi, đừng bao giờ đưa bất kỳ thằng nào em muốn hẹn hò đến trước mặt tôi. Chỉ cần em dắt một người tới, tôi sẽ hôn em ngay trước mặt nó.”

Giọng cậu không chút che giấu, đủ lớn để người đi đường xung quanh nghe thấy:
“Cho họ thấy tình cảm thân thiết của chị em chúng ta, không phải rất tuyệt sao?”

Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ chị em.

Cảm giác như một lần nữa bị khẩu súng kề sát thái dương.

Đào Như Chi suýt quên mất rằng, người con trai dường như đã trở nên dịu dàng trước mặt cô này, ban đầu rõ ràng là kẻ điên từng cười với camera theo dõi trước cửa phòng mình.

Nhưng cô chỉ muốn nói với cậu một điều:
Không phải như vậy đâu…

Người mà em muốn ở bên nhất…

Đào Như Chi nhìn cậu, cuối cùng chỉ có thể bất lực mà hét lên:
“Điên rồi à!”

Với tư cách là một “người chị” chu đáo và đúng mực, Đào Như Chi chỉ đến đón cậu ở sân bay vào ngày Lâm Diệu Viễn mới đến Kinh Kỳ, giúp cậu ổn định một chút. Sau đó, cô hoàn toàn không chủ động liên hệ, như thể để cậu thoải mái vẫy vùng nơi biển lớn, không ràng buộc gì nữa.

Ngược lại, Lận Giai Duyệt còn nhớ đến cậu nhiều hơn cả cô. Thỉnh thoảng lại nhắc:
“Hay là gọi em trai cậu ra ăn một bữa đi?”
Nhưng lần nào cũng bị Đào Như Chi khéo léo né tránh.

Thỉnh thoảng, hai người vẫn có liên lạc chuyện liên quan đến “Mưa Nhỏ”.

Lâm Diệu Viễn sẽ chuyển cho cô mấy bức ảnh cô ở Đông Đài gửi về. Nhưng dì không gửi thường xuyên như trước kia nữa. Số lần liên lạc của cậu và cô, cũng vì thế mà thưa dần.

Đôi khi cô cố gắng thể hiện mình như một người chị, hỏi xem cậu có cần giúp đỡ gì không.
Cậu chỉ lạnh nhạt trả lời một câu:
“Đừng đem mấy cái hứng khởi nhất thời của em trút hết vào tôi.”

Đào Như Chi không để tâm.
Cô vẫn bận rộn giữa đi làm và học hành. Trước khi học kỳ mới bắt đầu, cố vấn học tập từng đề cập đến một dự án, dạo gần đây cô đang suy nghĩ xem có nên đăng ký tham gia hay không.

Một tháng trôi qua nhanh chóng, quốc khánh đã sắp đến.

Hồi học kỳ trước, cả phòng ký túc xá từng bàn xem dịp lễ có nên cùng nhau đi du lịch không.
Nhưng kế hoạch đó đã sớm phá sản vì lễ cưới vào Quốc khánh của Đào Khang Sanh.

Dĩ nhiên, Đào Như Chi không hề nói với các bạn rằng chú rể là bố ruột của mình, chỉ mơ hồ bảo là đám cưới của họ hàng.

Lận Giai Duyệt tỏ ra rất hiểu chuyện:
“Ồ, gặp phải sự kiện trọng đại của người thân thì đành chịu thôi.”

Đào Như Chi vừa định gật đầu đồng tình, thì nghe cô ấy đổi giọng ngay sau đó:

“Nhưng mà cậu bơ tụi mình là thật đó nha! Phải bù đắp một chút đi chứ!”

Đào Như Chi lấy điện thoại ra:
“Hay giờ tụi mình đặt trà sữa nhé?”

“Không cần xài tiền của cậu đâu!” Lận Giai Duyệt cười khì khì, rồi kéo cô vào một group nhỏ trên WeChat:
“Cậu đi liên hoan với mình nha! Crush của mình cũng sẽ tới đó đó~”

Học kỳ trước, Đào Như Chi từng bị Giai Duyệt kéo đi mấy buổi liên hoan kiểu này rồi.
Trong mắt cô, mấy buổi “liên hoan” đó chẳng qua chỉ là những bữa ăn chia tiền đều, chẳng mặn mà, chẳng rung động. Cô nhún vai, đáp gọn:
“Cũng được.”

Một bạn cùng phòng khác thì tò mò hỏi Lận Giai Duyệt:
“Cậu vẫn chưa cưa đổ à? Lá bùa đào hoa cậu dán không linh hả?”

Cô bạn cùng phòng đã từng đề nghị Lận Giai Duyệt đi cầu duyên lập tức lên tiếng chứng minh:
“Làm sao mà không hiệu nghiệm! Hai trường khác nhau vốn dĩ ít cơ hội tiếp xúc, lần này được liên hoan với Hoa Đại chẳng phải là cơ hội ông trời ban cho sao?”

Đào Như Chi lập tức bắt được một từ khóa:
“Hoa Đại?”

Lận Giai Duyệt bất mãn kêu lên hai tiếng “này này”:
“Cậu vừa rồi chẳng nghe kỹ gì hết!”

Đào Như Chi nói lảng:
“Nghe mà, chỉ thấy hơi lạ thôi. Bình thường liên hoan chẳng phải toàn là sinh viên cùng trường, khác khoa sao?”

“Không đâu~ Trường mình với Hoa Đại hay tổ chức liên hoan lắm. Nhưng thường chỉ làm vào đầu học kỳ, lúc có sinh viên mới nhập học ấy.”

Tân sinh viên…
Trong đầu Đào Như Chi lập tức hiện ra cái tên Lâm Diệu Viễn.
Cậu cũng là sinh viên mới, chẳng lẽ trùng hợp tới mức cậu ấy cũng bị kéo vào buổi liên hoan này?

Giác quan thứ sáu vốn nhạy cảm của cô lần này lại dấy lên một tín hiệu mơ hồ.

Cô bất giác mở ngay cái group chat vừa bị kéo vào, liếc một vòng.
Không thấy avatar của Lâm Diệu Viễn.

Có vẻ như… là cô nghĩ nhiều rồi.

Đào Như Chi thở phào, nhưng trong lòng lại bắt đầu lơ đãng.

Buổi liên hoan được định vào ngày trước khi nghỉ lễ.
Hoa Đại và Kinh Đại cách nhau không gần, mọi người bàn bạc trong group rồi chọn một quán nướng ở giữa hai nơi làm địa điểm tập trung.

Đào Như Chi và Lận Giai Duyệt ngồi tàu điện ngầm đến nơi.
Lúc toa xe lắc lư, điện thoại cô rung lên một cái —
Lâm Diệu Viễn bất ngờ gửi tin nhắn hỏi cô đang làm gì.

Không hiểu sao, Đào Như Chi cảm thấy hơi chột dạ.
Cô trả lời không hoàn toàn dối trá:
“Tôi đang đi ăn với bạn cùng phòng. Có chuyện gì không?”

“Em mua vé về nhà chưa?”

“Dĩ nhiên là rồi.”

“Sao em lại tự mua trước?”

“Không lẽ không được mua?”

“Chẳng lẽ em không biết đường hỏi tôi có muốn đi cùng không?”

Cái giọng điệu ngang ngược đó là sao vậy trời.

Đào Như Chi cũng không chịu yếu thế, gõ nhanh:
“Mấy ngày nữa là nghỉ mà bây giờ cậu mới hỏi? Rùa cũng bò tới Bạch Hà rồi đấy nhé! Tôi đương nhiên nghĩ là cậu tự mua rồi.”

Lâm Diệu Viễn gửi lại một dòng ngắn ngủi mà khiến người ta nghẹn lời:
“Tôi đang chờ được em hỏi mà.”

Đào Như Chi vừa gõ vừa bật cười mũi:
“Cậu tưởng tan học xong đi về chung nhà đấy à… Hồi trước tan học cậu cũng có đợi tôi đâu.”

Ngồi bên cạnh, Lận Giai Duyệt nghi ngờ liếc nhìn cô, rồi dùng cùi chỏ huých nhẹ một cái.

“Cậu còn cần phải đi liên hoan thật à?”

Đào Như Chi chưa kịp hiểu:
“Cái gì cơ?”

“Tớ nghi cậu đang lén yêu đương rồi đấy nhé!” Lận Giai Duyệt chỉ vào màn hình điện thoại của cô —
“Cái vẻ mặt lúc cậu nhắn tin vừa rồi nhìn… mật ngọt chết ruồi luôn!”

Đào Như Chi thoáng khựng lại, rồi nhanh tay đẩy đầu cô bạn về chỗ cũ.

“Vốn dĩ tớ đâu cần đi, chẳng qua là đi với cậu thôi.”

“Vậy vừa nãy cậu nói chuyện với ai…”

“Không phải!”

Cô nhét điện thoại vào túi, đúng lúc tàu dừng.
Đám đông tràn ra khỏi toa, cuốn theo cô bước xuống bến.
Trong điện thoại, tin nhắn chưa đọc từ Lâm Diệu Viễn vẫn còn nằm yên ở đó —

“Lần này, sẽ đợi em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.