Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 57: Em không muốn có thêm tiếc nuối nào mang tên anh nữa.
Khi họ quay về khách sạn, tình cờ phát hiện nơi này đang tổ chức tiệc cưới. Một tấm bảng lớn đặt ngay sảnh, nhiệt tình mời khách lên tầng hai tham dự yến tiệc.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, mỗi ngày trên đời này biết bao người kết hôn, có ai đếm xuể?
Đào Như Chi liếc qua tấm bảng một cái, chẳng mấy bận tâm, tiện tay ấn nút thang máy lên tầng.
Nhưng Lâm Diệu Viễn lại chọn tầng hai.
Đào Như Chi sững người: “Anh ấn tầng hai làm gì?”
“Đi dự đám cưới chứ sao.”
“Gì vậy, anh quen người này thật à?” Nếu thế thì cũng đáng ngạc nhiên đấy.
Anh nói: “Dĩ nhiên là không quen.”
“Vậy chúng ta đến đây để…?”
“Người gặp chuyện vui, chen chút náo nhiệt.”
“…Anh bị gì vậy.”
Chưa kịp tranh luận tiếp, thang máy đã mở cửa.
Đào Như Chi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Lâm Diệu Viễn kéo tay bước ra ngoài.
Khâu đón khách đã kết thúc từ lâu, cánh cửa đại sảnh mở hé một bên, lấp ló có thể thấy bên trong đã kín hơn nửa số bàn.
Lâm Diệu Viễn đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn quanh, rồi thản nhiên kéo cô đi vào.
Đào Như Chi hoảng hồn, lập tức phản ứng, níu tay anh ghìm lại:
“Không phải thật đấy chứ, anh định vào thật à?!”
“Đi thôi.” Anh nhẹ nhàng thoát khỏi tay cô, rồi lại nắm lấy lần nữa, “Cảm nhận không khí của một đám cưới.”
Một câu đơn giản, lại khiến trái tim Đào Như Chi mềm nhũn.
Bởi vì hôn lễ của họ, sau quyết định ban sáng của hai người họ, vốn đã được xếp vào danh sách “tạm gác lại”.
Cô không từ chối, mặc anh nắm tay dẫn vào một bữa tiệc cưới xa lạ.
So với vẻ thận trọng của cô, Lâm Diệu Viễn lại thoải mái một cách khó tin. Anh kéo cô tìm một bàn gần cửa nhất, ít người ngồi nhất, bình thản ngồi xuống. Mấy người khác nghe tiếng quay đầu nhìn lại, anh mỉm cười, lịch sự gật đầu: “Xin lỗi đến trễ.”
Những người kia cũng chỉ gật lại, chẳng ai phát hiện điều gì bất thường.
Đào Như Chi đổ mồ hôi hột, lén rút điện thoại dưới bàn, nhắn:
“Anh đúng là gan to bằng trời… còn ngồi xuống.”
“Có bí quyết cả đấy.” Anh gửi lại một icon đeo kính râm ngầu lòi.
“Bàn này xa nhất, thường là chỗ khách không quen thân, chẳng ai biết mặt ai.”
“Lỡ có người quen thì sao?”
“Thì bảo anh là bạn trai cũ bí mật của cô dâu.”
“…Thế em là bạn gái cũ bí mật của chú rể?”
Hai người đồng loạt bỏ điện thoại xuống, nhìn nhau, mấp máy miệng: “Đồ ngốc.”
Trên sân khấu phía trước, cô dâu chú rể đứng sát bên nhau, cùng ngẩng đầu ngắm lại đoạn video ghi lại hành trình yêu nhau, xen lẫn những lời chúc phúc của bạn bè, người thân.
Lâm Diệu Viễn nghiêng đầu, ghé sát tai Đào Như Chi thì thầm:
“Ban đầu em dự định tổ chức đám cưới với Quách Văn Khang cũng thế này à?”
Đào Như Chi thành thật: “Cũng chưa nghĩ tới kỹ lắm, chắc cũng chẳng khác bao nhiêu.”
Anh hừ nhẹ: “Vậy thì tiếc thật.”
Cô đẩy mặt anh ra: “Đừng tưởng em không nghe ra giọng mỉa mai đó nhé.”
Lâm Diệu Viễn lại cúi người sát hơn: “Anh nói thật đấy.”
Cô không tin.
“Tiếc cái gì, tiếc em chưa cưới à?”
“Ừ.” Anh đáp, vẻ mặt nghiêm túc, “Vì hôm đó anh định lên kế hoạch tới cướp dâu. Màn xuất hiện hoành tráng ấy mà không được thực hiện, không tiếc sao được?”
Đào Như Chi suy nghĩ: “Vậy để em tìm người khác kết hôn, giúp anh toại nguyện một lần.”
Lâm Diệu Viễn lườm cô: “Thôi đi, có lúc đừng chiều anh quá như thế.”
Đào Như Chi bật cười, véo nhẹ mu bàn tay anh.
Anh mặt không biến sắc, lập tức phản công, nắm lấy tay cô, từng ngón tay len lỏi vào giữa kẽ tay cô, khóa chặt.
Đúng lúc video trên màn hình kết thúc, mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay, có người cảm động rơi nước mắt, có người huýt sáo reo hò. Còn hai người họ, tay vừa mới siết chặt trong khoảnh khắc, đành phải buông ra theo dòng người mà vỗ tay tán thưởng.
Dù chẳng nhìn rõ mặt cô dâu chú rể, cũng chẳng biết họ là ai, nhưng nhìn dáng vẻ hai người ấy thật lòng vỗ tay, hẳn sẽ khiến người ta nghĩ rằng họ và đôi tân nhân kia đã quen biết cả chục năm.
Họ luôn là bậc thầy ngụy trang, giỏi đánh lừa thế gian, làm người lúc nào cũng đúng đắn đến không thể bắt lỗi. Từ thuở nhỏ là đứa trẻ ngoan, là hình mẫu giữa bạn bè… cho tới bây giờ, chỉ còn cách một chút, là Đào Như Chi có thể trở thành một người lớn hoàn hảo, công việc ổn định, gia đình khiến người thân an lòng, người ngoài tán thưởng.
Chỉ còn cách một chút, một chút nữa thôi.
Đào Như Chi ngơ ngẩn nhìn cô dâu trên sân khấu trong bộ váy trắng tinh khôi, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt ấy — là chính mình.
Đào Như Chi ngồi dưới sân khấu, ngẩn ngơ nhìn “cô dâu” kia thật lâu, rồi chợt bừng tỉnh, mỉm cười vẫy tay:
“Tạm biệt nhé.”
Cô nói lời từ biệt với thứ “viên mãn” mà thế tục định nghĩa, quay đầu, tìm ánh mắt của Lâm Diệu Viễn.
Bờ vai bỗng nhẹ hẫng. Đúng vào khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Đào Như Chi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn được giải phóng, cô được là chính mình.
–
Kể từ khi rời Tân Thành trở về Kinh Kỳ, hai người họ gần như không có lấy một giây phút thật sự dành cho yêu đương.
Ít nhất là trong nửa tháng đầu tiên, mỗi người đều bị công việc quấn lấy không kịp thở. Đào Như Chi khi ấy chuyển nhà đâu từng nghĩ rằng sẽ có ngày như hôm nay, cho nên khi chọn nơi ở, cô chẳng mảy may cân nhắc đến khoảng cách với chỗ của Lâm Diệu Viễn. Thậm chí, phải nói là khi đó cô còn mong được sống cách xa anh hơn một chút.
Vậy nên, giờ giữa hai người là gần như nửa vòng Kinh Kỳ. Dưới sự bào mòn của thời gian và áp lực, muốn gặp nhau một lần cũng trở nên xa xỉ.
Cả hai đều tan làm rất muộn, thường là chín, mười giờ tối, thậm chí muộn hơn. Về đến nhà, vừa kịp tắm rửa qua loa đã gần rạng sáng, ngày hôm sau lại phải thức dậy sớm, đến thời gian ngủ còn chẳng đủ, nói gì đến yêu đương.
Thế là phần lớn thời gian trong ngày, họ chỉ có thể nhắn vài dòng tin nhắn, ngắt quãng từng đoạn, kéo dài cả ngày. Đến khuya mới có thể gọi điện hay video trò chuyện đôi chút.
Có một đêm, Đào Như Chi đã lên giường chuẩn bị ngủ, thế mà điện thoại lại vang lên.
Tiếng chuông muộn hơn hẳn mấy hôm trước khiến cô cứ tưởng hôm nay khỏi, vừa gõ tin nhắn “chúc ngủ ngon” thì điện thoại đã reo lên. Anh gọi đến, mở miệng liền nói:
“Anh đang ở dưới nhà em.”
Đào Như Chi giật mình, luống cuống bật dậy tìm áo mặc.
Lâm Diệu Viễn nghe được tiếng sột soạt đầu dây bên kia, bật cười hiểu rõ:
“Em chuẩn bị đi ngủ rồi hả?”
“Mới nằm xuống thôi.”
“Vậy đừng dậy nữa.”
Bàn tay đang kéo khóa của cô khựng lại, ngơ ngác hỏi:
“Không dậy thì ai mở cửa cho anh?”
“Anh không lên đâu.”
“Không phải anh tới để gặp em sao?” Chẳng lẽ cô tự mình đa tình, anh chỉ tiện đường ghé qua?
Nhưng Lâm Diệu Viễn trả lời không chút do dự:
“Vừa tan cuộc gặp khách hàng, đột nhiên rất muốn gặp em, nên lái xe nửa tiếng tới đây.”
Anh nói thêm, giọng dịu dàng:
“Nhưng nếu em đã chuẩn bị đi ngủ rồi thì cứ nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền đâu.”
Câu nói ấy khiến Đào Như Chi ngứa ngáy cả răng, nhưng cô nhìn thấu cái chiêu trò nửa vời của anh: “Anh đừng giở trò lạt mềm buộc chặt, lên ngay cho em.”
Anh cười khẽ: “Thật đấy, anh không lên.”
“Anh chắc chứ?” Giọng cô bất giác cao hơn một chút, rồi vội đ è xuống, khống chế cảm xúc,
“Chúng ta về đây đã lâu mà chưa gặp được bao nhiêu, bây giờ anh nói không gặp là không gặp? Anh đã tới dưới nhà em rồi cơ mà.”
Giọng anh như xoay vòng trong tai cô, chọc ghẹo đầy chủ ý: “So với việc vội vàng gặp một lần, anh thà để em không gặp được, như vậy em sẽ càng nhớ anh hơn.”
Cô nghe mà bật cười vì tức.
“Em bây giờ đã rất nhớ anh rồi, vậy rốt cuộc anh có lên không?”
Đầu bên kia trầm ngâm một lúc.
“Lời mời của em nghe thật hấp dẫn…” Anh bất ngờ đổi giọng,“Cho nên anh càng không thể lên.”
“…Anh thử làm giá thêm lần nữa xem?”
Cô nghiến răng, giọng rít ra từ kẽ răng.
Anh vẫn thản nhiên: “Em nói thế rồi, anh sao cam tâm chỉ gặp rồi đi ngay được? Trừ phi em đồng ý ở bên anh suốt đêm, mai khỏi đi làm. Nếu vậy, anh sẽ lên.”
Cô lập tức cứng họng.
Im lặng một hồi lâu, cô đành quay lại giường, mặt áp vào điện thoại, giọng nhỏ xíu mang theo một tia không cam tâm: “Anh thật sự muốn đi à?”
“Ừ.” Giọng anh nhẹ như gió.
“Nhưng lần sau chúng ta phải dành trọn một ngày để hẹn hò.”
Cô giả vờ miễn cưỡng:
“Để em xem lịch trình.”
“Yes madam.”
Anh hôn lên đầu dây bên kia, Đào Như Chi bất giác đưa tay sờ tai, như thể nơi ấy vừa nóng bừng lên.
Dưới sự cố gắng của cả hai, cuối cùng họ cũng chọn được một ngày cuối tuần để dành trọn cho nhau.
Đào Như Chi đã rất lâu rồi chưa từng trang điểm tỉ mỉ, thậm chí hôm qua còn tranh thủ tan làm sớm để tới trung tâm thương mại mua một bảng phấn mắt mới, loại có gam màu tươi sáng. Bởi trong túi đồ trang điểm của cô, chỉ có một bảng phấn màu nâu đất quen thuộc dùng đi làm hằng ngày.
Trước bảng màu mới lạ, cô hơi lúng túng, vừa trang điểm vừa mở video hướng dẫn, học theo từng bước: màu nào đặt ở đầu mắt, màu nào tán ở đuôi, nhũ đánh vào giữa, rồi còn phải tô cả bọng mắt… Một lượt loay hoay, rốt cuộc cũng hài lòng với “thành quả” mới ra lò, chỉ là chẳng hay thời gian đã vượt quá giờ hẹn.
Cô vội cầm điện thoại lên, phát hiện Lâm Diệu Viễn không hề nhắn hỏi han gì, lập tức đoán ngay: người này chắc chắn cũng đến trễ.
Thế là cô dựng thẳng lưng, vờ như đã đợi từ lâu, nhanh tay gửi tin:
“Em đứng ở cổng khu nhà chờ anh mười phút rồi đấy, anh đâu rồi?”
Anh nhanh chóng gửi lại một đoạn thoại:
“Sao anh không thấy em? Khu nào thế? Em lại dọn nhà rồi à?”
Cô giật mình:
“Anh đến rồi à?”
“Ừ, chẳng phải em đang đợi anh mười phút sao? Mà lại không thấy anh à?”
Da đầu cô căng lên, chột dạ nghĩ: tiêu rồi, định chơi chiêu phủ đầu lại tự bắn vào chân. Cô vội xỏ giày cao gót, hấp tấp lao ra cửa, nhưng vẫn không quên giữ sĩ diện.
“Không thấy anh đâu cả, anh đang chỗ nào?”
Lâm Diệu Viễn không trả lời ngay. Một lúc sau mới thản nhiên hỏi:
“Em thật sự đang ở dưới nhà à?”
Cô nghe thế liền bước chậm lại, giọng cạn sạch cảm xúc:
“Anh còn chưa đến đúng không? Dám gạt em? Nếu anh mà tới thật, đã nhắn giục em từ đời nào rồi.”
“Cũng như em, nếu thật đang đợi anh dưới nhà thì cũng đã gọi anh rồi, đúng không?”
“…”
“…”
Hai người cùng lúc im lặng.
Đào Như Chi thú nhận:
“Tại em trang điểm chưa quen nên mới muộn.”
Lâm Diệu Viễn cũng ậm ờ:
“Anh định thử kiểu tóc mới, càng chải càng loạn, cuối cùng phải gội lại.”
Cả hai đều đang âm thầm nỗ lực cho buổi hẹn chính thức đầu tiên, khi nhận ra điều đó, Đào Như Chi chỉ còn lại cảm giác rộn ràng trong lòng. Cô bật cười:
“Ồ, vậy coi như huề nha.”
“Em ra cửa rẽ trái đi, anh tới rồi.”
“Dạ.”
Cô lại sải bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu nhà, thấy xe của Lâm Diệu Viễn đang đợi ở đó.
Đào Như Chi kéo cửa ghế phụ, hơi thở còn vương nhịp gấp gáp của đoạn đường chạy vội, mà cơn gió lạnh trong xe như làn tay dịu dàng, khẽ chạm qua trán cô, hong khô từng giọt mồ hôi còn đọng.
Lâm Diệu Viễn nhìn cô, rồi quay đi, rồi lại không nhịn được mà nhìn lần nữa.
Đào Như Chi vén mái tóc, giọng nhẹ tênh như vừa tan trong nắng sớm:
“Nhìn gì đấy? Mắt em có dính gỉ à?”
“Em hôm nay… rất đẹp.”
Cô khẽ hắng giọng, ngẩng đầu với vẻ kiêu hãnh mềm mỏng:
“Rõ ràng, lúc nào em chẳng đẹp.”
Lâm Diệu Viễn bật cười, đưa tay lên như muốn nhéo má cô:
“Cho anh nhận phần nét đẹp em không cần nữa nhé.”
“Đừng làm trôi nền của em.”
Cô vội đưa tay lên gạt ra, nhưng rốt cuộc lại không đẩy nổi bàn tay anh. Vì Lâm Diệu Viễn vốn không định nhéo, lòng bàn tay anh chỉ chạm hờ lên má cô, dịu dàng vuốt qua như một lời nhớ thương không nói thành lời, rồi lặng lẽ rút về.
Đào Như Chi hơi lúng túng, cúi người tìm nút chỉnh điều hòa.
“Nhiệt độ bao nhiêu vậy? Em thấy vẫn nóng.”
“Hai mươi tư độ rồi còn chưa đủ?”
“Em vừa chạy vội, người còn hừng hực…”
Hai người vừa tranh cãi, xe đã lặng lẽ lăn bánh, chạy qua từng con phố, rẽ vào bãi đỗ của trung tâm thương mại. Họ định bắt đầu buổi hẹn bằng một bộ phim nhẹ nhàng, dễ chịu, hợp với những kẻ đã quá mỏi mệt vì cuộc sống thường nhật.
Vì là cuối tuần, người đông như nêm. Lâm Diệu Viễn đã mua vé trước, nhưng hàng lấy vé vẫn chật kín.
“Anh đi lấy vé đi, em qua kia mua nước. Anh ăn bắp ngọt hay bắp mặn?”
Lâm Diệu Viễn liếc sang quầy nước đông nghịt, liền đưa mã QR cho cô:
“Em lấy vé, anh đi mua nước.”
“Vậy… bắp nửa ngọt nửa mặn nha.”
“Vậy cola cũng nửa đá nửa không đá?”
“Anh mà làm được thì em cũng phục.”
Hai người chia nhau hành động. Bên lấy vé chỉ đợi vài người là đến lượt cô, còn Lâm Diệu Viễn vẫn đứng chết dí giữa dòng người chen chúc.
Đào Như Chi vừa định quay lại giúp anh, thì một giọng nói kinh ngạc vang lên từ phía sau:
“Đào Như Chi ——?!”
Cô quay đầu lại, gương mặt ấy từ một kỷ niệm cũ mờ dần rồi hiện ra rõ ràng, kí ức một thời sinh viên trỗi dậy.
“Giai Duyệt…?”
“Trời ơi, đúng là cậu rồi!”
Lận Giai Duyệt vứt luôn cậu bạn trai ở lại, lao tới ôm chầm lấy cô. Vòng tay ấy mang theo mùi nước hoa quen thuộc của một thời ký túc xá.
“Cậu ở Kinh Kỳ à? Tớ nghe nói cậu về quê rồi cơ mà.”
Lận Giai Duyệt cười hì hì: “Trước là vậy, nhưng giờ tớ quyết tâm quay lại tìm cơ hội. Còn cậu thì sao? Tớ tưởng cậu vẫn ở Anh cơ.”
“Vì tưởng các cậu không còn ở đây, nên tớ cũng không nói gì, sợ làm phiền…”
“Lần sau nói vậy là tụi mình tuyệt giao đấy.”
Đào Như Chi làm động tác khóa miệng, giơ tay đầu hàng.
Khi người bạn trai bị bỏ rơi của Lận Giai Duyệt bước lại gần, khoác nhẹ vai cô nàng, Giai Duyệt liền hồ hởi giới thiệu:
“Bạn trai mới của tớ đấy! Bọn tớ mới yêu dạo này thôi.”
Đào Như Chi càng nhìn càng thấy quen, giống hệt người mà ngày xưa Lận Giai Duyệt từng thương thầm nhưng không thành, chẳng rõ là định mệnh hay chỉ đơn giản là gu chưa bao giờ thay đổi.
Lận Giai Duyệt bắt được ánh mắt đầy ẩn ý của cô, lập tức đánh trống lảng:
“Cậu đến đây một mình à?”
“À, không phải…”
Ngay lúc ấy, Lâm Diệu Viễn xuất hiện, tay bưng hộp bắp rang và ly cola mát lạnh.
Lận Giai Duyệt lập tức trêu:
“Chà, hóa ra là đi với bạn trai nha~”
Câu nói ấy rơi vào tai cả hai người, khiến họ đều khựng lại một thoáng.
Lận Giai Duyệt lại nhìn Lâm Diệu Viễn kỹ hơn, ngờ ngợ hỏi:
“Ơ… trông cậu quen quen… hình như từng gặp rồi thì phải?”
Lâm Diệu Viễn thoáng ngừng lại, rồi thản nhiên:
“Tôi là em trai Đào Như Chi.”
Câu nói tựa như một chiếc áo giấu đi hình dáng thật, khoác lên người một thân phận an toàn.
Đào Như Chi nghiêng đầu liếc anh một cái, rồi cũng phối hợp:
“Hồi xưa cậu có gặp qua vài lần đấy, nhớ không?”
Lận Giai Duyệt vỗ trán: “Phải rồi! Giờ vẫn còn đi xem phim với nhau, tình cảm thật tốt quá.”
Cô cười nhẹ, kéo câu chuyện đi hướng khác:
“Phim sắp chiếu rồi, tụi mình vào trước nhé. Hẹn hôm khác ngồi cà phê tám chuyện sau.”
“Phải giữ lời đấy nhé.”
Bốn người cùng bước vào rạp chiếu. Thật lạ là, duyên phận lại khéo đến mức ngay cả chỗ ngồi cũng nằm ở hai hàng trước sau. Lâm Giai Duyệt và bạn trai cô ấy ngồi chéo phía sau họ.
Vì thế, suốt cả bộ phim, Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đều không làm điều gì vượt quá ranh giới.
Trong tưởng tượng, họ có lẽ sẽ tựa đầu vào vai nhau, thỉnh thoảng trong bóng tối lặng lẽ chạm mắt một lần, cô ăn một miếng bắp thì tiện tay đút cho anh một miếng, một kiểu thân mật nho nhỏ, chỉ những người thật gần nhau mới tự nhiên đến thế.
Nhưng thực tế là họ ngồi rất ngay ngắn, nghiêm chỉnh như hai học sinh ngoan, mắt nhìn chăm chú vào màn ảnh lớn, suốt cả buổi chẳng thốt lấy một lời. Thùng bắp rang gần như còn nguyên, cô chẳng buồn ăn, mà Lâm Diệu Viễn thì cũng không có hứng.
Đây không phải buổi hẹn như họ từng mong đợi, nhưng nó vẫn đã xảy ra, thật sự.
Cuối cùng, hai tiếng đồng hồ dài đằng đẵng như thể đang ngồi giam mình trong một nhà tù mềm – cũng trôi qua khi dòng chữ danh sách đoàn phim bắt đầu hiện lên.
Bộ phim kết thúc bằng một cái kết trọn vẹn. Còn trong lòng Đào Như Chi, lại phủ một tầng mất mát mơ hồ không thể gọi tên.
Màn hình lớn rực sáng rồi từ từ tối lại, thế nhưng đèn trong rạp vẫn chưa bật lên. Đây là một rạp chiếu rất nghiêm chỉnh, luôn giữ ánh sáng tắt cho đến khi dòng tên cuối cùng trôi qua, như thể tôn trọng một điều gì thiêng liêng, hay đơn giản là không nỡ đánh thức người xem khỏi thế giới vừa sống trọn hai tiếng kia.
Trong lớp bóng tối chập chờn ấy, có người nôn nóng rời đi, cũng có kẻ vẫn lặng lẽ ngồi lại, kiên nhẫn dõi theo từng cái tên lặng lẽ trôi qua trên màn hình, cô và Lâm Diệu Viễn chính là hai người ở lại sau cùng.
Đào Như Chi giả vờ vô tình quay đầu, liếc nhìn về phía sau, thấy Lận Giai Duyệt và bạn trai vẫn chưa đứng dậy. Hai cái đầu kề sát vào nhau, cười nói thầm thì, thân mật đến mức ánh sáng mờ mờ cũng chẳng thể làm nhòa đi.
Cô thu lại ánh mắt, nhìn về phía người ngồi bên cạnh. Lâm Diệu Viễn đang cầm một hạt bắp rang trong tay, xoay xoay như muốn dùng sự vụn vặt đó để kiềm nén một điều thôi thúc trong lòng, cái thôi thúc muốn gần thêm chút nữa, muốn chạm nhẹ vào cô.
Hàng ghế họ ngồi bắt đầu lục tục có người đứng dậy, miệng khẽ nói “xin lỗi, cho qua một chút”.
Đào Như Chi nghiêng chân sang một bên, thân thể theo đó cũng xoay nghiêng.
Chính trong khoảnh khắc chuyển động ấy, cô nhẹ nhàng kéo lấy tay áo của Lâm Diệu Viễn, ra hiệu cho anh lại gần hơn, như thể có điều gì muốn nói.
Lâm Diệu Viễn nghiêng đầu về phía cô, ánh mắt còn mang theo sự ngơ ngác, đưa tai lại gần.
Nhưng Đào Như Chi chẳng nói gì cả.
Cô chỉ khẽ đặt một nụ hôn lên má anh.
—
Hai người rời khỏi rạp chiếu, chẳng bao lâu sau, Lận Giai Duyệt cùng bạn trai cũng bước ra. Cô nàng không hề phát hiện ra hành động kín đáo ban nãy của Đào Như Chi, mà hào hứng kéo hai người lại bàn luận về bộ phim vừa xem.
Đang nói nói cười cười, Lận Giai Duyệt bỗng nhìn thấy Lâm Diệu Viễn im lặng từ nãy tới giờ, liền trêu: “Sao thế em trai? Nghĩ gì mà tai còn đỏ như bị luộc vậy?”
Lâm Diệu Viễn như còn đang lạc trong cõi nào, đáp bâng quơ: “Ờ, trong rạp ngột ngạt quá.”
Đào Như Chi bối rối siết chặt lon coca trong tay, uống một ngụm lớn dù đá đã tan, vị lạnh vẫn thấm vào da thịt. Nước ngấm ra ngoài làm tay cô ướt sũng.
Mỗi người đều có kế hoạch riêng, họ đành hẹn gặp lại lần sau. Trước khi chia tay, Đào Như Chi gọi Lận Giai Duyệt lại, hơi do dự:
“Giai Duyệt… thực ra cậu nói đúng, tớ thật sự đến cùng bạn trai.”
“Ơ… đâu rồi?”
Lận Giai Duyệt đưa mắt tìm quanh, rồi sững lại khi dừng ánh nhìn ở Lâm Diệu Viễn.
Lâm Diệu Viễn cũng khựng người, chưa kịp phản ứng.
Tay Đào Như Chi siết chặt lon coca đến méo mó, tay còn lại thì giơ lên ra hiệu “suỵt”.
Lận Giai Duyệt “ồ” lên một tiếng, gương mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, rồi giả vờ nghiến răng: “Từ khi nào thế hả? Cậu mà nói là từ hồi đại học là tớ nghỉ chơi với cậu luôn!”
“Không không, là gần đây thôi.” Đào Như Chi nhìn cô ấy, ánh mắt nghiêm túc mà dịu dàng. “Cậu là người đầu tiên biết đấy.”
Lận Giai Duyệt bĩu môi, sau đó cười rạng rỡ, lao tới ôm chầm lấy Đào Như Chi, lại vỗ vai Lâm Diệu Viễn một cái đầy khí thế, như muốn tiếp sức cho họ, rồi vẫy tay chào:
“Khi nào không kìm được muốn khoe người yêu thì nhớ tìm tớ nhé!”
Chờ Lận Gia Duyệt đi xa, Lâm Diệu Viễn mới sững sờ hỏi:
“Không sao chứ? Cứ thế mà nói ra.”
“Cô ấy sẽ giữ kín giúp bọn mình mà.”
“… Cả buổi tối em cứ bị dọa chết đi sống lại.”
Lâm Diệu Viễn đưa tay lên gãi mũi, tai thì vẫn đỏ ửng, còn ánh mắt lại thấp thoáng ánh sáng vừa thẹn vừa vui sau lời tuyên bố kia.
Đào Như Chi cúi đầu, khẽ nói:
“Đây là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta sau mười năm chờ đợi… em không muốn nó khởi đầu bằng những điều vụng trộm hay tiếc nuối. Em không muốn có thêm tiếc nuối nào mang tên anh nữa.”
Lâm Diệu Viễn đột ngột dừng lại.
Anh nhíu mày, như đang khổ não suy tính điều gì:
“Anh có thể hủy mấy cái lịch tiếp theo không?”
“… Sao thế?”
“Đương nhiên là để đưa em về nhà ngay bây giờ rồi.”