Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 60: Giờ Xanh
Lại đến dịp Tết Nguyên đán.
Lần này hai người không thể tiếp tục tránh né, đành bàn bạc rồi quyết định mỗi người về quê một thời điểm khác nhau để khỏi bị chú ý.
Vì giữa năm cô đã về một lần, nên lần này nhường cho Lâm Diệu Viễn đi trước, cô sẽ về sau.
Ngày anh về đến nơi, một mình ra sân bay đón cô.
Đào Như Chi mở cửa ghế phụ, cố tình ra vẻ lạnh nhạt chào hỏi rồi lên xe.
“Lâu rồi không gặp.”
Lâm Diệu Viễn hiếm khi đeo kính gọng đen, dùng ngón tay đẩy gọng kính, che đi khoé môi khẽ nhếch như sắp bật cười, sau đó mới nghiêm túc đáp lời: “Dạo này bận lắm à? Mai là giao thừa rồi mới về.”
“Vừa khéo đang có một dự án.”
Cô ngắt giọng, “Cậu cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Hai người xã giao vài câu, xe chầm chậm lăn bánh vào phố.
Lâm Diệu Viễn ngón tay gõ nhè nhẹ lên vô lăng, bất chợt đổi giọng: “Vừa rồi anh nói như vậy ổn không? Cứ theo đó nhé?”
Đào Như Chi ngẫm nghĩ rồi bảo: “Hình như hơi lạnh nhạt quá thì phải. Dù gì giờ thiết lập của chúng ta là mối quan hệ khá tốt mà, em còn tổ chức sinh nhật cho anh nữa. Anh nói vậy lại giống như nửa năm nay không gặp nhau vậy.”
Anh gật đầu trầm ngâm, đổi cách nói rồi thử lại lần nữa.
“Dạo này công việc ổn không?”
“Cũng tạm. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người khẽ liếc nhau một cái, anh hỏi: “Vậy chắc lần này được rồi ha?”
Đào Như Chi hơi do dự: “Tóm lại là, về đến nhà rồi thì anh bớt nói chuyện với em, cũng đừng nhìn em nhiều.”
Anh có chút không hài lòng: “Nhìn cũng không được à?”
“Em sợ lỡ mà nhìn thấy anh lại không nhịn được cười.”
“Anh buồn cười lắm à?”
“Anh biết rõ tại sao em nhìn anh lại muốn cười mà.” Cô hừ một tiếng, “Đừng hòng dụ dỗ em bằng mấy lời ngon ngọt .”
Lâm Diệu Viễn bị vạch trần, giả ngây mà bật loa trong xe.
Loa tự động kết nối với máy của Đào Như Chi.
Lúc này cô mới giật mình, cuống cuồng gỡ kết nối Bluetooth.
Lâm Diệu Viễn liếc cô một cái: “Em cũng cẩn thận quá.”
Đào Như Chi thản nhiên: “Cẩn tắc vô ưu.”
Anh ừ một tiếng, chuyển chủ đề: “Đừng gỡ vội, mở tạm một bài nghe đi.”
Đào Như Chi nghe ra trong giọng anh có chút âm trầm, thoáng ngập ngừng rồi hỏi thẳng:
“Anh có phải đang nghĩ, chi bằng cứ để mọi chuyện lộ hết ra cho rồi, đúng không?”
Anh lập tức phủ nhận: “Tất nhiên là không rồi, anh rất rõ điều kiện để chúng ta được ở bên nhau.”
“Nhưng vừa nãy anh rõ ràng không vui.”
Bên nhau càng lâu, những biến đổi cảm xúc ấy càng khó giấu nổi.
Lâm Diệu Viễn mím môi, hồi lâu sau mới thốt: “Chỉ là… có lúc thấy bất lực.”
Nghe anh nói vậy, lồ ng ngực Đào Như Chi cũng nghèn nghẹn.
Cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên danh sách thiết bị Bluetooth trong điện thoại chưa kịp xoá, chợt mở lời:
“Anh còn nhớ không, năm đó ở bãi biển Naoshima, lúc em lần đầu kết nối Bluetooth với anh?”
“Nhớ chứ. Sao vậy?”
“Sau này em sang Anh, có một thời gian dài không nhớ đến anh nữa, em còn thấy vui là đằng khác. Cho đến một lần đi dã ngoại với mấy bạn cùng lớp, tụi nó muốn nghe nhạc Hoa, em bèn kết nối với loa tụi nó mang theo. Rồi em thấy trong danh sách Bluetooth hiện lên cái từng kết nối với anh. Em lỡ tay bấm vào nó, cái vòng tròn cứ quay mãi, quay mãi… Biết rõ là không thể nào kết nối được nữa, vậy mà em cứ ngẩn ngơ nhìn cái vòng tròn đó quay hoài.”
Lâm Diệu Viễn chưa bao giờ nghe cô kể chuyện này, tay lái cũng theo đó mà chầm chậm chững lại.
Đào Như Chi tiếp tục:
“Một cái thiết bị đã cách nhau cả đại dương, không thể nào kết nối được nữa, vậy mà em lại không nỡ xoá đi. Em nghĩ, nếu thật sự xoá nó, có nghĩa là sẽ phải xoá sạch hết những nhung nhớ dành cho anh trong lòng em. Nên cuối cùng vẫn chẳng đành lòng.”
Cô cười khẽ, có chút tự giễu, “Mà sau này thì anh cũng biết rồi đấy… điện thoại bị trộm mất.”
Đào Như Chi đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đã thay đến đời thứ hai trong tay mình, nhẹ nhàng lật qua lật lại.
“Lúc làm mất điện thoại đó… thật ra suy nghĩ đầu tiên của em là thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì ông trời đã giúp em hạ quyết tâm. Cũng kể từ đó, em mới thật sự bắt đầu một cuộc đời mới, không còn khép kín với thế giới bên ngoài nữa.”
Cô quay sang nhìn Lâm Diệu Viễn, người đang chìm trong trầm tư.
“Nói những lời này… là vì em muốn anh biết: trong danh sách thiết bị của em, anh là cái tên từng biến mất không chỉ một lần, nhưng bất kể thế nào, anh đều sẽ quay trở lại bên em.”
Lâm Diệu Viễn vẫn lặng im lắng nghe, thần sắc nghiêm túc như đang cân nhắc từng lời.
“Này, anh đang nghĩ gì thế?”
Thấy anh không phản ứng, trong khi bản thân đã dốc hết gan ruột, Đào Như Chi bắt đầu cảm thấy bất an, đưa tay chọc chọc má anh.
Chỗ bị chọc trũng xuống, hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ, không rõ là anh có đang cười thật hay không, chỉ biết giọng điệu bỗng dưng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Anh đang nghĩ… cuối cùng cũng dụ được em nói mấy lời ngọt ngào rồi.”
“…”
Đào Như Chi nghiến răng, hung hăng chọc thêm mấy cái liền vào mặt anh.
Hai người về đến nhà, Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị bữa tối.
Cả hai cũng đặt hành lý xuống rồi xắn tay vào giúp như mọi năm, Đào Như Chi dọn bát đũa, Lâm Diệu Viễn mang rác nhà bếp xuống dưới đổ.
Dù ngày mai mới là giao thừa, nhưng hôm nay vẫn làm kha khá món, cũng bận rộn đến tận hơn bảy giờ tối bốn người mới ngồi quây quần quanh bàn ăn.
Đào Khang Sanh nhìn chiếc ghế thiếu mất một người so với năm ngoái, không khỏi cảm thán:
“Chỉ một năm thôi mà mọi thứ thay đổi nhiều thật đấy.”
Đào Như Chi hơi chột dạ, cúi đầu gắp đồ ăn nhét đầy miệng để không phải trả lời.
Lâm Diệu Viễn học theo cô, hai má phồng lên như nhồi bánh bao.
Chỉ còn lại Lâm Đường Quyên phụ họa: “Thì đúng là vậy còn gì.”
Đào Khang Sanh đưa mắt nhìn khắp căn nhà: “Sau Tết chắc căn nhà này cũng bị dỡ rồi.”
Đào Như Chi ngạc nhiên: “Nhanh vậy ạ?”
“Cũng không phải nhanh, lúc đầu vì dịch nên trì hoãn mãi, tưởng chừng giữ lại được, cuối cùng vẫn phải tháo.” Ông nói xong, giọng trùng hẳn xuống, “Thật sự không nỡ.”
“Có bỏ cũ mới có mới. Nghĩ tích cực lên ạ, dọn về nhà mới cũng là chuyện tốt mà chú.”
Lâm Diệu Viễn gắp thêm thức ăn vào bát của Đào Khang Sanh, dịu dàng nói: “Hai người chọn được chỗ nào chưa? Nếu cần, mấy hôm tới bọn con có thể đi xem cùng.”
Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên liếc nhìn nhau, rồi đưa ra quyết định khiến cả hai người trẻ đều bất ngờ:
“Chú và mẹ con không định mua nhà mới ở đây nữa.”
Đào Như Chi sửng sốt: “Vậy hai người định…?”
Lâm Đường Quyên mỉm cười đề nghị:
“Giúp bọn dì xem thử nhà ở Kinh Kỳ đi, giờ Như Chi không cần khoản tiền kia nữa, cộng thêm số tiết kiệm của hai người chúng ta cũng đủ mua một căn ở đó rồi.”
Cả hai đều sững người.
Giọng Lâm Diệu Viễn thậm chí còn lắp bắp:
“Sao, sao lại muốn chuyển đến Kinh Kỳ ở ạ?”
Đào Khang Sanh thản nhiên nói:
“Không định đăng ký kết hôn mà sống ở một nơi nhỏ như thế này thì bất tiện lắm. Ở thành phố lớn vẫn tốt hơn, cũng gần hai đứa hơn.”
“——KHÔNG ĐỊNH ĐĂNG KÝ? Hai người không định tái hôn ạ?!”
Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đồng loạt thốt lên đầy ngạc nhiên.
Lâm Đường Quyên bật cười trước phản ứng của hai đứa.
“Không phải mẹ với bố con có vấn đề gì đâu, đừng làm như trời sập vậy chứ.” Bà đắc ý nói: “Chẳng qua là học… các con thôi, gọi là gì nhỉ, ‘chủ nghĩa không kết hôn’ đấy.”
Đào Khang Sanh vui vẻ gật đầu:
“Đúng đó, hai đứa không cưới thì được, chẳng lẽ bố mẹ cũng không thể không cưới sao?”
Lâm Đường Quyên bổ sung:
“Với lại một phần do ly hôn nên mới nhận được thêm tiền đền bù giải tỏa. Nếu đăng ký lại thì hai chúng ta cũng thấy áy náy, bây giờ như này thì pháp lý cũng không coi là lách luật.” Bà nhìn về phía Lâm Diệu Viễn, “Chuyện này chẳng phải con rành hơn mẹ sao?”
Khoảnh khắc ấy, Lâm Diệu Viễn không nhịn được mà nhìn sang Đào Như Chi. Trong đôi mắt đối phương, anh đọc được rất nhiều cảm xúc chồng chéo.
Hai người còn chưa kịp hỏi thêm thì Đào Khang Sanh đã nhẹ nhàng xua tay:
“Không có gì to tát đâu, bố với mẹ con bàn bạc kỹ rồi. Quyết định này sẽ chẳng thay đổi điều gì cả.”
Ông hướng ánh mắt về phía hai người trẻ đối diện, trong mắt ông, họ vẫn mãi như những đứa trẻ.
“Trước đây chúng ta là một gia đình, sau này cũng vẫn là một gia đình. Điều này sẽ không thay đổi, hiểu chứ?”
Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đồng loạt cúi đầu, che đi đôi mắt đang bị cảm xúc làm cho nhòe đi.
Đến khi ngẩng đầu lên, cả hai đã lấy lại được sự bình tĩnh và thản nhiên.
Lần đầu tiên họ gọi lên hai tiếng mà suốt mười năm chưa từng thật sự gọi: với Lâm Diệu Viễn, là tiếng “bố” mà anh chưa từng mở lời; còn với Đào Như Chi, là tiếng “mẹ” cô luôn giữ trong lòng.
“Bố.”
“Mẹ.”
Cả hai đồng thanh gọi.
Đào Như Chi khịt mũi rồi nói:
“Hai hôm nữa con sẽ xem thêm nhà ở Kinh Kỳ trên app.”
Lâm Diệu Viễn phụ họa:
“Khi về lại đó con sẽ đến tận nơi xem từng căn một.”
Lâm Đường Quyên mỉm cười gật đầu, khóe mắt đọng lại những nếp nhăn hòa cùng niềm vui xúc động.
“Tốt quá. Gia đình là phải biết cảm thông, yêu thương và san sẻ cho nhau.” Bà gắp cho “hai đứa trẻ” mỗi người một miếng, “Ăn món này đi, món này mẹ làm đấy!”
Sáng sớm giao thừa, Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đã dậy ra chợ mua đồ chuẩn bị bữa tối. Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn thì ở nhà tổng vệ sinh.
Ngoài việc dọn dẹp, hai bố mẹ còn giao thêm một nhiệm vụ: lần này về phải sắp xếp đồ đạc trong phòng riêng, cái gì không cần thì bán đồng nát, cái gì còn giữ thì đóng gói lại để gửi về Kinh Kỳ sau.
Lục tung cả căn phòng, họ mất nguyên một ngày để phát hiện ra vô số “kho báu” từ quá khứ.
Những món đồ chơi mua ngoài cổng trường hồi tiểu học, thẻ sưu tầm trong mì ăn liền, một giỏ dây buộc tóc bố đã mua cho cô, xấp giấy khen được xếp ngay ngắn… Và cả những kỷ vật từ chuyến đi biển Seto năm đó.
Móc khóa quýt Ehime, mặt nạ cáo mua ở đảo Shodoshima, khăn tắm “I LOVE Naoshima” trong lần tắm suối nước nóng… Và tất nhiên, còn cả những món liên quan đến Lâm Diệu Viễn.
Chuỗi vòng cổ ngọc trai giản dị mà anh trả tiền mua, cùng với tấm bưu thiếp trắng tinh thiếu lời.
Những câu hỏi tưởng chừng đã ngủ yên bao năm nay lại ùa về.
Trong lúc đang chìm trong dòng suy nghĩ, từ bếp vang lên tiếng Lâm Đường Quyên gọi lớn, nhờ Lâm Diệu Viễn ra siêu thị đầu phố mua một chai bia. Anh đáp lời, rồi tiếng lộp cộp thu dọn từ phòng bên cạnh vang lên.
Anh đặt thùng đồ xuống, chuẩn bị đi ra cửa.
Đào Như Chi gần như theo phản xạ cầm áo khoác rồi đi theo, hướng vào bếp nói lớn:
“Con cũng ra ngoài mua ít đồ!”
Đào Khang Sanh cười:
“Đi nhanh về nhanh nhé, vịt om bia đang chờ đó!”
“Biết rồi ạ——!”
Cả hai chen lấn nhau chạy xuống cầu thang, giống hệt như năm mười bảy mười tám tuổi khi lần đầu hẹn nhau ra công viên chụp ảnh—tranh nhau từng bước, sợ bị đối phương bỏ lại sau lưng.
Năm đó, họ lao ra cửa, nắm chặt ghi đông xe đạp, mỗi người một hướng trên con đường rộng thênh thang.
Xe đạp bán đi từ lâu, vết xước cô đạp lên lốp xe anh cũng nhạt phai theo năm tháng.
Còn bây giờ, họ sóng đôi đi về phía siêu thị đầu phố.
Hoàng hôn dần buông, phố xá chiều giao thừa vắng vẻ. Đèn đường dưới tầng một tòa nhà sáng lên từng bóng, chỉ còn duy nhất chiếc đèn trước nhà vẫn hỏng, khiến đoạn đó tối hơn hẳn những nơi khác.
Và thế là khi đi ngang qua, họ đã lặng lẽ nắm lấy tay nhau trong bóng tối.
Lâm Diệu Viễn mân mê bàn tay mềm ấm của cô, hỏi:
“Sao tự nhiên đi theo anh?”
“Vì có chuyện muốn hỏi anh từ lâu rồi.” Đào Như Chi hà hơi xua đi cái lạnh, lôi từ túi áo ra tấm bưu thiếp cô vừa tiện tay mang theo.
“Tấm bưu thiếp trắng này rốt cuộc là ý gì? Khi đó anh đang qua loa với em hả?”
“Bưu thiếp nào cơ?”
Anh nhận lấy, lật xem rồi thoáng sững người.
“À… anh nhớ ra rồi. Cái khoảng trắng này chính là điều anh muốn nói với em.”
“Ý anh là… không có gì để nói với em sao?”
Cách hiểu của cô khiến anh bật cười.
“…Là cảm giác của anh lúc đó.” Anh nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt cô. “Lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt em, đầu óc anh trống rỗng. Như thể chẳng nghĩ ra được lời nào nữa.”
Khoảnh khắc ấy, Đào Như Chi bỗng thấy một phiên bản mười tám tuổi của chính mình lao trở về trong cơ thể. Tay chân cô luống cuống, lúng túng giật tay khỏi tay anh rồi bước nhanh về phía trước.
Rõ ràng những chuyện thân mật hơn họ cũng đã từng làm, câu ngọt ngào hơn cũng từng nói, vậy mà chỉ một câu ấy vẫn khiến cô đỏ mặt.
Lâm Diệu Viễn hiểu ý, khẽ cong mắt cười, nhét tay vào túi áo khoác rồi lững thững theo sau.
Hai người một trước một sau, bước trên con đường nhỏ chưa kịp tối hẳn. Ánh đèn vàng từ cửa sổ các căn nhà len lỏi vào màn đêm xanh sẫm.
Đằng xa có người đang thử pháo hoa nổ lách tách, trong tiếng nổ râm ran ấy, Lâm Diệu Viễn nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Chiều nay lúc dọn dẹp đồ đạc, anh tìm thấy tấm vé du lịch vòng quanh thế giới năm nào, chính là tấm anh định mua để tặng em đấy.”
“Ồ, rồi sao?”
“Năm đó không kịp tặng, năm nay sinh nhật em, anh tặng lại lần nữa nhé? Lần này anh có thể mua hẳn hai tấm rồi.”
Đào Như Chi nhíu mày: “Thôi làm ơn đi, anh đừng nhắc em sắp ba mươi rồi. Tấm vé đó chắc giờ cũng hết hạn rồi còn đâu.”
“À, đúng rồi…” Anh nhún vai, “Anh quên mất là nó có hạn sử dụng.”
“Trên đời này thứ gì cũng có hạn sử dụng hết.” Cô trêu anh, cố tình làm giọng sến súa khiến anh phát ngấy, “Nhưng tình cảm của tụi mình ó, bé mún thử giữ cho hạn dùng là… cả đời còn lại.”
Lâm Diệu Viễn lại nghiêm túc suy nghĩ, rồi bảo: “Dài quá lại khiến người ta bất an, ngắn thôi là đủ rồi.”
Vẻ mặt anh khiến cô thoáng khựng lại, sau đó cũng nghiêm túc hỏi: “Vậy anh thấy bao lâu là vừa?”
Anh bất ngờ vòng tay từ phía sau xoa nhẹ tai cô, bàn tay trần trong đêm đông lạnh khiến cô rùng mình, mà giọng anh chậm rãi nhưng chân thành:
“Hai mươi phút là đủ.”
Tình cảm giữa họ, tựa như khoảnh khắc sau hoàng hôn — không còn rực rỡ chói lòa, nhưng cũng chưa hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Đó là sắc xanh chỉ hiện diện trong hai mươi phút ngắn ngủi sau khi mặt trời lặn, nhưng đều đặn ngày nào cũng trở lại, sâu dần, đậm dần theo thời gian.
— Hết chính truyện —
Lời của Du: Mình tình cờ biết đến ‘giờ xanh’ qua đoạn giới thiệu của chị Lá Nhỏ, trước khi bén duyên với nó thì Du đã rất thích lối hành văn của Nghiêm Tuyết Giới rồi, sau đợi mãi thì hay tin chị không dịch nữa. Mình mò đi trans trước để đọc nhưng sau rất rất muốn giới thiệu một bộ truyện hay tới mọi người nên quyết định cho ra mắt em ấy luôn, hành trình này khép lại, rất hy vọng ở thế giới nào đó, Đào Như Chi Lâm Diệu Viễn sẽ mãi yêu nhau tựa khoảnh khắc “Giờ xanh” lúc hoàng hôn, lặp đi lặp lại, không bao giờ phai tàn.