Hắc Bạch Chi Đạo

Chương 41: Bộ Mặt Thật




Chương 41: Bộ Mặt Thật
Ánh mắt ấy không còn là sự kiêu ngạo, tàn nhẫn hay khiêu khích như lúc nãy nữa.
Thay vào đó… là thứ gì đó rất lạ.
Mất kiểm soát, méo mó, như một cơn bão cảm xúc dồn nén lâu ngày đang trào dâng không thể ngăn lại.
Đột ngột, Nguyễn Dương giơ tay lên ôm lấy đầu, môi mấp máy.
“Chị… đừng rời đi…”
Giọng hắn vỡ vụn như thủy tinh va vào đá.
Gương mặt thanh tú vừa nãy còn mang vẻ ngạo mạn, giờ đây bỗng vặn vẹo, nhăn nhúm lại như một đứa trẻ đang bị bỏ rơi.
“Em xin chị, đừng bỏ em.”
Không để cô kịp phản ứng, Nguyễn Dương đã nhào đến ôm chặt lấy cô.
Lồng ngực hắn run lên từng đợt, từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên má, rơi xuống bờ vai Lê Hồng Ngọc như thiêu đốt da thịt cô.
“Chị là người duy nhất, người duy nhất khiến em cảm thấy mình không bị lạc lõng, là chị trị được em… là chị mà thôi…”
Hắn siết chặt đến mức cô gần như không thở nổi, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Không phải vì sợ hãi mà là vì cảm xúc trong lòng cô đã bị đảo lộn.
Người đàn ông vừa tàn nhẫn lấn át cô, giờ đây lại khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Giữa tiếng cười điên loạn và tiếng nức nở khàn đặc, Lê Hồng Ngọc cảm thấy cả thế giới đang xoay chuyển trong một khoảnh khắc ngột ngạt.
Cô muốn đẩy hắn ra, muốn quát lớn, nhưng đôi tay vẫn giữ yên bên hông hắn.
Không phải do bị giữ lại mà vì cô không chắc, liệu mình còn đủ tỉnh táo để từ chối thứ cảm xúc méo mó ấy nữa không.
Lê Hồng Ngọc khẽ siết lấy vai hắn, giọng nói dịu dàng như nước, cố gắng giữ bình tĩnh trong lồng ngực đang thắt lại.
“Đừng sợ, chị ở đây… Chị sẽ không bỏ em đâu, chị nhất định sẽ chữa được cho em.”
Có lẽ lần đầu tiên, cô không chỉ nói như một bác sĩ với bệnh nhân, lần này, cô thật sự tin vào điều đó.
Dù trước đó còn do dự, nhưng giờ phút này, khi cảm nhận cơ thể hắn run lên trong vòng tay mình, dù có chút lạ lẫm nhưng ánh mắt vỡ vụn kia vẫn khiến lòng cô mềm lại.
Nguyễn Dương khựng lại trong vài giây, rồi hắn siết cô mạnh hơn.

Rất khẽ, như thể vô tình… một bàn tay trượt dọc theo lưng cô, rồi dừng lại nơi bắp đùi mềm mại, phủ kín trong lớp tất mỏng màu đen.
Lê Hồng Ngọc giật mình, gương mặt đỏ bừng, nhưng cô không dám đẩy ra, sợ hắn càng phát bệnh.
Cô chỉ siết nhẹ lấy vai hắn, lặp lại lời trấn an, vừa như nói cho hắn vừa như thuyết phục bản thân mình.
“Không sao đâu, chỉ là cảm xúc nhất thời… nhất định không sao.”
Cô tự nhủ như vậy, dù trong lòng đang nổi lên chút bất an.
Nguyễn Dương không nói gì, hắn vùi đầu vào vai cô, cơ thể áp sát, cằm khẽ chạm vào làn tóc thơm mùi hoa nhài của cô.
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ tàn độc, ngạo nghễ từng thấy trong mắt hắn… quay trở lại.
Nụ cười nhếch lên chậm rãi, sắc lạnh, đầy ma quái, không còn chút gì của một đứa trẻ yếu đuối.
Mọi biểu cảm thống khổ trước đó hóa ra chỉ là màn khởi động trong một ván cờ dài mà hắn đang chơi.
Còn Lê Hồng Ngọc, có lẽ đã vô thức đặt mình vào đúng vị trí mà hắn muốn.
Nguyễn Dương ngẩng đầu, nhìn gương mặt tái nhợt, hơi thở còn chưa đều của Lê Hồng Ngọc.
Một tay hắn khẽ vuốt ve lưng cô, nhưng ánh mắt đã sớm trở lại vẻ sắc lạnh thường trực.
Hôm nay vậy là đủ rồi.
Hắn thầm nghĩ, đôi mắt nheo lại, như một kẻ đi săn biết đâu là thời điểm nên buông tha để con mồi còn sống sót, mà tiếp tục rơi sâu hơn vào bẫy.
Hắn buông tay, xoay người mở cửa phòng vệ sinh, hé ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài, xác nhận không có ai rồi nhẹ giọng.
“Chị có thể đi rồi.”
Lê Hồng Ngọc gần như lập tức bật dậy, không nói một lời.
Cô bước vội ra ngoài, như người vừa được ban lệnh ân xá.
Bàn tay siết chặt túi xách, gót giày lạch cạch như tiếng tim cô đang đập loạn nhịp.
Ngay khi ra tới cửa, cô dừng lại, bất giác quay đầu lại nhìn, nơi phía trên cánh cửa là tấm bảng hiệu gỗ cũ kỹ.
“Nam.”

Chữ rõ ràng đến từng nét.
Cô ngẩn ra, hơi thở khựng lại trong lồng ngực.
“Vậy… mình thật sự đã vào nhầm phòng vệ sinh nam sao?”
Một cơn xấu hổ tràn ngập gò má nóng rực.
Cô quay đầu bước nhanh đi, cố kìm nén cảm giác mất mặt và cả sự tức giận của bản thân vì đã để tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng khi bóng lưng cô khuất dần nơi hành lang u tối, sau lưng tấm bảng hiệu, một sự thay đổi âm thầm xảy ra.
Cạch.
Âm thanh khẽ như gió lướt qua.
Tấm bảng gỗ lung lay một chút, rồi nhẹ xoay lại.
Từ chữ Nam, giờ đã biến thành Nữ.
Nguyễn Dương đứng trước gương trong phòng vệ sinh, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng tinh dưới lớp vest sang trọng, hắn nghiêng mặt một chút, vuốt nhẹ mái tóc, khóe môi khẽ cong lên.
“Hoàn hảo.”
Một chữ thốt ra, như lời tự phong vương miện cho chính mình.
Hắn xoay người, thong thả bước ra ngoài với phong thái như vừa rời khỏi một buổi chụp hình tạp chí thời trang, ánh mắt nửa lười biếng nửa kiêu ngạo khiến người ta vừa tò mò vừa sợ hãi.
Ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi cửa, một cô gái trẻ từ hành lang đi tới, chuẩn bị vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt lướt qua gương mặt Nguyễn Dương, một khoảnh khắc ngắn thôi, nhưng khiến cô sững người.
Đẹp trai… thật sự rất đẹp trai…
Cô lắp bắp bước tiếp, nhưng rồi khựng lại.
Ánh mắt đảo nhanh lên bảng hiệu treo trên cửa.
“Nữ.”
To, rõ, và không hề nhầm lẫn.
Cô gái cứng đờ người lại một giây, quay đầu nhìn bóng lưng đang rời đi của Nguyễn Dương.
Đẹp trai như vậy, mà lại là biến thái?

Cô gái rùng mình một cái, vội vàng quay đầu bước vào, lòng đầy hoang mang xen lẫn nghi ngờ.
Bước ra quầy thanh toán, Nguyễn Dương liếc mắt nhìn quanh.
Chiếc ghế nơi Lê Hồng Ngọc ngồi lúc nãy đã trống không.
Hắn nhướng mày, như thể hơi bất ngờ nhưng chỉ một giây sau, nụ cười lại xuất hiện.
“Vẫn là bỏ chạy nhanh như vậy.”
Hắn thì thầm, vừa như tiếc nuối, vừa như đang thưởng thức một màn dạo đầu thú vị.
Hắn rút điện thoại ra, đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, tin nhắn được gõ nhanh, lời lẽ mềm mỏng hơn bất cứ thứ gì người ta từng nghe từ hắn.
“Lần sau gặp lại nhé, chị Ngọc.”
Kèm theo đó là một biểu tượng trái tim đỏ chót, rồi nhấn gửi đi.
Nguyễn Dương ngẩng đầu, gương mặt lặng như nước.
Trong ánh đèn vàng nhấp nháy ngoài quán, bộ vest đen khiến hắn nổi bật như một vết mực trên nền lụa trắng.
Người qua lại vô tình đảo mắt đều không thể không bị cuốn vào gương mặt đẹp đẽ, nụ cười nửa thật nửa đùa kia.
Hắn đút điện thoại vào túi, bước ra ngoài.
Gió đêm phả vào mặt, mang theo hương vị bụi khói và lạnh lẽo quen thuộc.
Phía xa, ánh đèn thành phố như những vì sao mờ nhòe nơi mặt đất, lấp lánh nhưng xa xôi.
Nguyễn Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen sâu hun hút không phản chiếu ánh sáng, chỉ còn lại những khoảng trống âm u như vực thẳm.
Đèn có thể soi sáng mọi thứ, nhưng không bao giờ chiếu tới được đáy tâm hồn.
Hắn nhếch môi, nụ cười nghiêng nghiêng đầy bí hiểm, rồi quay lưng hòa vào bóng tối, bóng dáng như tan dần vào màn đêm.
Nguyễn Dương bước đi thong thả trên con đường vắng, hai tay đút túi, mái tóc hơi rối bay nhẹ theo gió đêm.
Hắn không hề vội vã, từng bước đều mang vẻ ngạo nghễ, tự tin đến vô tâm.
Nhưng rồi, không khí bỗng thay đổi.
Một luồng khí kỳ lạ len lỏi qua kẽ gió, không phải gió lạnh thường thấy, mà là một thứ mùi của quỷ dị.
Hôi tanh, ẩm mốc, như từ những lá bài dính máu và khói thuốc thở ra từ địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.