Hệ Thống Khoa Kỹ: Từ Ngày Đó Ta Thay Đổi Thế Giới Này

Chương 6: Chỉ Có Trời Mới Có Thể Đổi Trắng Thay Đen Cho Ngươi.




Chương 6: Chỉ Có Trời Mới Có Thể Đổi Trắng Thay Đen Cho Ngươi.
“Uỳnh!” Chiếc Lexus lại tiếp tục bị Trình Hưng dùng xe chặn lại, 2 xe v·a c·hạm vào nhau.
“Ngươi điên rồi!”
“Ngươi không muốn sống nữa à!”
“Để bọn ta ra khỏi đây!”
Mấy thiếu nữ ngồi cùng trên xe hét lên sợ hãi rồi lên tiếng chửi mắng.
“Thực hiện kế hoạch dự phòng!” Cô gái mặc vest đen, đeo kính râm, ngồi trên xe Lexus, đang ngồi cạnh nữ hài, cầm điện thoại ra lệnh.
“Đây là bọn b·ắt c·óc! Mọi người mau vào khống chế bọn chúng!” Trình Hưng cũng lao ra khỏi xe, cầm theo gậy sắt, hét to rồi lao vào đám người áo đen mới bước ra khỏi xe.
Mỗi người áo đen đều bế theo một cái gì đó bọc khăn đen, một tên nam tử đứng gần nhất không thèm liếc nhìn liền cho 1 đạp, Trình Hưng chưa kịp đánh tới đối phương thì cả người đã bay ngược về sau, miệng hộc máu.
Đám đông xung quanh không khỏi ngỡ ngàng, nhìn lấy tình huống này xảy ra. Nhưng vẫn có vài người kịp xông vào giúp đỡ. Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị đám người áo đen dễ dàng đánh gục.
Những người tiếp theo còn chưa kịp xông vào thì những tiếng nẹt pô xe phân khối lớn nổ vang, phóng tới. Mọi người vội vàng tránh né, 5 chiếc xe Ducati nhanh chóng đón 5 người lên xe, mỗi xe phóng theo một hướng khác nhau thoát đi, mang theo một bọc khăn đen.
“Tiểu Uyên! Con gái ta!”
“Xin hãy giúp chúng ta chặn họ lại!”
“Làm ơn! Xin mọi người hãy giúp chúng tôi!” Vợ chồng Lưu Kiệt giờ mới kịp tới nơi thì đã thấy đối phương bế theo con gái họ phóng đi mất, 2 người gào thét tê tâm liệt phế, lao xe máy đuổi theo.
“Phía trước mau chặn họ lại!”
“Nhanh, nhanh báo cảnh sát!”
“Chặn bọn họ lại!
Mọi người nhanh chóng hô hào, có một số phương tiện phía trước cũng muốn ngăn chặn đối phương nhưng xe của bọn b·ắt c·óc vọt đi quá nhanh, nhất thời không ai ngăn chặn kịp, cả con phố trở lên hỗn loạn.
Một chiếc xe Ducati màu đỏ nhanh chóng len lỏi trên đường, tiếp tục hướng nam, phía trên còn chở 1 nữ tử vest đen ôm theo một bọc khăn đen, vượt cả đèn đỏ, phía sau là vô số phương tiện đang hô hào đuổi theo.
Chuẩn bị đi qua ngã 4 tiếp theo thì đột nhiên tiếng hú còi xe cảnh sát vang lên, cả đoàn xe gồm cả ô tô cùng moto cảnh sát trước tiên xuất hiện chặn lại con đường. Cảnh sát triển khai đội hình, lấy ra v·ũ k·hí, mũi súng hướng thẳng về phía chiếc Ducati đang tiến lại gần.
“Đừng bắn! Trong tay bọn hắn có con tin!” Đại đội trưởng Phùng Kiên, mặc áo chống đạn, đội mũ bảo hộ, ra lệnh cho cấp dưới. “Những kẻ này rất nguy hiểm.”
Với kinh nhiệm nhiều năm đấu tranh với t·ội p·hạm, hắn hoàn toàn có thể đánh giá được những tên t·ội p·hạm này có tổ chức, và cực kỳ chuyên nghiệp. Chỉ là hắn không hiểu sao đám người này lại đi b·ắt c·óc 1 cô bé bình thường. Hẳn là có ẩn tình gì đó, nhưng mọi chuyện phải giải quyết xong cái đã.

Chỉ thấy cô gái mặc vest đen mặt không đổi sắc, bình tĩnh buộc nữ hài cố định vào phía sau lưng, mũ bảo hiểm mở ra, vứt sang bên đường, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc. Trán cao, mũi thẳng, mắt xanh, đôi môi đỏ mọng, mái tóc vàng óng mượt trông khá giống như một cô gái ngoại quốc.
Người nam tử lái xe cũng bỏ 2 tay, dùng để nhấc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, lộ ra một vẻ đẹp trai khác thường của người đàn ông phương Tây. Hắn không hề giảm tốc độ xe moto mà cùng với cô gái kia có một hành động giống nhau, tay phải vỗ ngực.
Ngay lập tức, một trang phục kỳ lạ bao phủ kín lấy bọn họ, là một bộ quần áo bó sát, sáng lấp lánh, chói lóa, phản chiếu ánh nắng mặt trời, phía trước ngực in hình tam giác đều có tia sét ở trung tâm. Nam tử đứng lên yên xe, rút ra 2 thanh đoản kiếm đeo chéo sau lưng hình chữ x, nữ tử cũng rút ra 2 bên hông 2 thanh trường kiếm, đứng lên ngay phía sau yên xe.
“Mau dừng lại! Các ngươi đã bị bao vây!” Phùng Kiên núp ở phía sau ô tô, giơ loa lên hét to.
“Rầm!” Chiếc Ducati lao trực diện vào mạn sườn ô tô cảnh sát chắn phía trước, 2 xe văng về sau, b·ốc c·háy.
2 người trên xe nhẹ nhàng nhảy xuống đất, lao vào lỗ hổng của đội hình cảnh sát do 2 chiếc xe v·a c·hạm tạo thành. Nhất thời bọn họ cầm kiếm tả xung hữu đột, tạo thành một con đường máu chạy thoát ra ngoài.
Đại đội cảnh sát phải sử dụng gậy để ngăn cản, tránh gây t·hương v·ong cho con tin, nhưng vì vậy mà bọn họ bị động và lúng túng, chỉ trong chốc lát đã có vài người bị trúng kiếm ngã xuống, không thể ngăn cản đối phương.
Với trang phục hỗ trợ, 2 kẻ b·ắt c·óc như rồng như hổ thoát ra khỏi vòng vây của đại đội cảnh sát. Tưởng như bọn họ có thể chạy thoát thì “Bụp, bụp” 2 tiếng vang lên, 2 tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống chụp vào 2 bóng người.
Lưới lớn co lại trong sự ngỡ ngàng của 2 tên b·ắt c·óc, dưới chân bi sắt xoáy tròn, buộc chặt lại khiến bọn họ ngã nhào xuống đất. Đội cảnh sát nhào vào, phải vật lộn thêm một hồi bọn họ mới khống chế được 2 người này, cứu ra nữ hài đang say sưa ngủ ngon như không hề biết gì về nguy cơ vừa xảy ra.
“Dương Lâm, Phạm Thường!” Phùng Kiên đại đội trưởng ngạc nhiên nhìn lấy 2 cảnh sát đang đứng trên nóc ô tô, trên vai mỗi người vác theo một khẩu súng bắn lưới.
“Các ngươi làm sao mang theo súng này? Đây là v·ũ k·hí chỉ sủ dụng trong những hoàn cảnh chuyên biệt a!”
“Bọn ta mang theo để đề phòng trường hợp cần thiết, đâu ngờ là phải dùng tới. 2 tên này cũng thật trâu bò a!” Dương Lâm cười mỉm, lên tiếng trả lời.
“Đúng vậy! Đều nhờ vận khí!” Phạm Thường cũng phụ họa.
“Con ta đâu rồi?”
“Cho ta gặp con gái, con gái của ta b·ị b·ắt cóc, chính là đang ở đây!” Vợ chồng Lưu Kiệt lo lắng, muốn vọt tới chỗ con gái, nhưng bị chặn lại.
Phải mất 1 lúc xác minh, nữ hài tỉnh lại gào khóc đòi gặp cha mẹ, bọn họ mới được lại gần con mình, cả nhà ôm nhau khóc nức nở. Bọn họ cùng nhau lại chỗ Dương Lâm và Phạm Thường để cảm ơn, nhưng chỉ thấy 2 đồng chí cảnh sát này khoát tay, mỉm cười nói đầy thâm ý.
“Các ngươi hẳn phải cảm tạ hắn mới đúng, tất cả đều nhờ tình báo của hắn mà chúng ta mới có thể chuẩn xác chặn đúng tên mang theo con gái các ngươi.”
“Ngài nói đến chính là?” Lưu Kiệt lúc này mới nhớ ra điện thoại của bản thân còn đang phát sóng trực tiếp liên kết với phòng live stream của người thanh niên kia.
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra xem thì đã thấy màn hình đen xì, hiện lên hàng chữ thông báo: Live stream đã bị khóa do vi phạm chính sách và tiêu chuẩn cộng đồng của app.
“Cái này…” Lưu Kiệt ấp úng không biết nói gì. “Phải cảm ơn ân nhân kiểu gì a?”

Lúc này đã đầu giờ chiều, Trần Minh đang ung dung ngả người, nằm ở trên ghế đá công viên, dưới bóng mát cây cổ thụ, rung đùi nghỉ ngơi. Chợt hắn nhớ đến gì đó liền lên tiếng.
“Ngọc Diệp, ta nhớ vừa nãy khán giả gửi tặng rất nhiều quà tặng a! Rốt cuộc là được bao nhiêu tiền?”
“Tổng số tiền quà tặng là 2.435.723đ. Theo chính sách chia tiền quà tặng của các app thì ngươi nhận được 472.653đ. Trừ đi 40% thuế là còn 283.591,8đ.”
“Bọn hắn thật là hắc a! Thật là ăn dày!” Trần Minh cảm thán.
Lúc đỉnh điểm live stream là có hơn 20 triệu người theo dõi, quà tặng hơn 2 triệu, vậy mà cuối cùng về tay chỉ có chưa tới 30 vạn. Nhưng cũng không tồi a! Thịt muỗi thì vẫn là thịt, nói gì đến hơn 28 vạn. Cũng giống như 1 đêm chợt giàu a!
Hắn liền tưởng tượng ra lúc có tiền sẽ đi đâu, ăn gì, chơi gì để giải tỏa sự bần cùng khốn khó làm hắn nghẹt thở bấy lâu nay.
“Giờ ta có thể rút số tiền đó ra không?”
“Không thể!” AI trả lời dứt khoát.
“Tại sao?” Trần Minh ngạc nhiên, cả người ngồi bật dậy.
“Tài khoản của ngươi đã bị khóa do Live stream không phù hợp thuần phong mỹ tục, có yếu tố máu me kinh dị và mê tín. Vì vậy tiền quà cũng bị treo lại, không thể quy đổi sang tiền mặt để chuyển tới tài khoản ngân hàng.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Trần Minh khẩn trương.
Mất cả tiếng đồng hồ để live stream, tìm mọi cách cứu người, thậm chí hắn bây giờ chỉ còn có hơn 200đ chỉ vì vừa rồi mất tiền bắt xe tới hiện trường, giờ lẽ nào lại công cốc?
“Giờ chỉ có thể chờ quản trị viên xét duyệt xem có đúng là chúng ta live stream không phù hợp hay không.” AI bình thản trả lời.
“Vậy theo ngươi đám bọn họ sẽ xác định thế nào?”
“Live stream bị chặn là chính xác, ngươi mất trắng.”
“Cái gì?” Trần Minh nhảy dựng lên vẻ không thể tin. “Làm sao có thể? Rõ ràng là ta làm việc tốt a! Vậy mà bọn hắn dám ăn chặn tiền mồ hôi xương máu của ta.”
“Chính ngươi bảo ta phải trực tiếp với góc quay thật chi tiết và sinh động, nhất là lúc bọn c·ướp đánh nhau với cảnh sát. Cảnh máu me như vậy thì chỉ có trời mới có thể kêu oan thay ngươi.”
“Không đúng, chỉ có trời mới có thể đổi trắng thay đen cho ngươi.” AI giải thích.
Trần Minh: “…”
“Tại sao ngươi không hack vào hệ thống của bọn họ để đòi tiền giúp ta a!”
“Không thể! Nếu ta thể hiện trình độ công nghệ thông tin quá vượt bậc sẽ khiến cho chính quyền nghi ngờ là h·acker. Để hợp pháp hóa thì mọi giao dịch vẫn thông qua hệ thống ngân hàng bản địa, họ có thể dễ dàng truy tra ra nguồn gốc của số tiền chuyển tới tài khoản của ngươi.” AI nói tiếp.
“Ài, sao ngươi không nhắc nhở ta a!” Trần Minh vẻ mặt khó coi, miệng trách móc.

“Chính sách cấm live stream b·ạo l·ực ở app nào cũng cấm. Ngươi cố tình bảo ta trực tiếp giờ lại còn đổ thừa, không có cửa!” AI nói vẻ mỉa mai.
“Aaaa! Ta hận a! Ta sẽ báo thù bọn hắn!” Trần Minh ngẩng mặt lên trời gào thét.
“Ta có thể thả virus, đánh sập hệ thống của bọn hắn a?” Hắn nghi ngờ hỏi AI.
“Có thể!”
“Liệu có bị cơ quan chức năng phát hiện không?” Hắn ta không yên tâm tiếp tục hỏi.
“Không! Nếu về khả năng t·ấn c·ông m·ạng thì ta hoàn toàn có thể ẩn giấu không ai có thể phát hiện ra nơi l·ây l·an virus.”
“Vậy đánh sập tất cả 23 app live stream đó cho ta! Cho bọn hắn biết hậu quả của việc ăn quỵt tiền người dân lương thiện!” Trần Minh ra lệnh
“Đã xong!”
“Ngọa tào! Thật là xong rồi chứ?” Trần Minh trợn mắt, hắn dù biết trước vẫn bị ngạc nhiên trước khả năng xử lý của AI này.
“Tất nhiên! Ta còn gửi kèm thông điệp: 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ lấn thiếu niên nghèo!”
“Ngưu phê!” Trần Minh điểm cái tán, bái phục đảm lượng và khí khái của con AI này.
“Ài, giờ ta lại phải kiếm tiền từ đầu a!” Hắn ta thở dài, cất bước đi ra khỏi công viên.
… Ở một nơi bí mật nào đó, trong phòng tối có mấy bóng đen đang đứng nói chuyện…
“Cái gì? Nhiệm vụ thất bại? Sao có thể?”
“Dường như bọn họ đã bị theo dõi nhất cử nhất động, không chỉ ve sầu thoát xác thất bại, mà còn bị đối phương s·ử d·ụng s·úng lưới khắc chế công nghệ siêu chiến binh của chúng ta.”
“Không ngờ tình báo của Việt quốc lại tinh nhạy như vậy. Chúng ta đã đánh giá thấp đối phương rồi. Còn cô bé đó thì sao?”
“Ta sợ là cơ quan ẩn tàng bên đó là có sự đề phòng, chúng ta cần tính toán kỹ hơn.”
“Thưa chỉ huy! Có 1 video này đang rất bạo lửa, mời ngài xem!”
“Cái này… Điều động thám tử tới Hà thành của Việt quốc, tìm hiểu mọi thông tin về tên nhóc này cho ta!”
“Thật không ngờ, kế hoạch kỹ lưỡng của chúng ta lại bị một tên nhóc p·há h·oại!”
“Nhất định phải tìm hiểu xem hắn là ai. Nhất định hắn phải bị trả giá vì dám chĩa mũi vào việc của người khác!”
“Dạ! Tuân lệnh chỉ huy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.