Hệ Thống Khoa Kỹ: Từ Ngày Đó Ta Thay Đổi Thế Giới Này

Chương 8: Bộ Tứ Và Kẻ Báo Thù




Chương 8: Bộ Tứ Và Kẻ Báo Thù
Trần Minh phải siết chặt việc trả đồ thất lạc, ai đến lấy thì xác nhận danh tính trước rồi mới đưa trả. Cứ thỉnh thoảng lại có người đến tìm cho đến gần nửa đêm, vậy mà Hoàng Vũ cũng được cho thêm vài ngàn cùng với 3 món đồ trang sức vàng bạc người ta tặng, điều này khiến hắn cười không ngậm miệng được, Hoàng My thì tưởng như bản thân đang nằm mơ.
Hoàng Vũ biết Trần Minh không có nơi để ở, cũng nhiệt tình giữ lại 1 đêm. Sáng hôm sau hắn vẫn muốn hợp tác cùng người anh em này để phát tài. Mới 1 buổi chiều mà hắn đã kiếm được hơn 1 vạn, đây là số tiền lớn chưa 1 tháng nào hắn làm ra chứ không nói đến chỉ trong 1 ngày.
Trần Minh khéo léo từ chối, hắn đương nhiên là không thể hồn nhiên ở nhà người ta. Không nói đến 2 anh em ruột bọn họ có 1 cô em gái, ừ thì cũng xinh đẹp đấy, nhưng hắn là người có liêm sỉ a, có ngạo khí a! Căn phòng cũng bé xíu, 3 người ở thì quá là chen chúc. Hắn cũng khuyên 2 anh em bọn họ cố gắng chuyển sang nơi khác. Đó không chỉ là một nơi có không gian rộng, sạch, đẹp hơn mà còn phải riêng tư và có dân trí tốt hơn.
Sau khi xin thông tin liên lạc của Trần Minh, lúc này Hoàng Vũ với vẻ không nỡ, đưa “thần tài” này đi đến một nơi gần đó để nghỉ ngơi. Trần Minh đã đặt phòng trước, căn phòng có giá 100đ qua đêm, đủ rộng, đẹp và tiện ích đầy đủ.
Khi tắm rửa, lau chùi toàn thân bầm tím, khuôn mặt điển trai sưng bầm, hắn không khỏi kêu la oai oái, miệng chửi thầm “đám người tham lam!” Cuối cùng sau 1 ngày dài, có nhiều điều kích thích thú vị, Trần Minh an yên chìm vào giấc ngủ.
Ở trên một nóc nhà cao tầng, 4 cái bóng đen đang lặng im đứng ngồi trên đó, tóc bay phấp phới, y phục tung bay, nhìn về phía căn biệt thự xa hoa hồi sáng Trần Minh chỉ điểm. Nếu để ý kỹ thì những người này dường như ăn mặc trang phục cổ trang, gồm có 3 nam, 1 nữ.
1 nam thì tóc ngắn, cao lớn, vĩ ngạn, khoảng 2m, vai vác đại đao, dáng đứng hiên ngang bễ nghễ. 1 nữ thì cao khoảng 1m8, dáng người thon gọn, tóc dài búi cao, dáng đứng thẳng tắp, trường kiếm đeo bên hông, từng dải lụa mềm bồng bềnh, vờn quanh như tiên nữ hạ phàm.
2 người nam còn lại thì 1 người tóc dài búi lại, đang ngồi xổm, lưng đeo phất trần, mắt sáng lấp lánh, người còn lại thân hình khôi ngô, ngồi trên mép tòa nhà, 2 chân duỗi xuống dưới đong đưa thư giãn, nổi bật với một chiếc đầu trọc sạch bóng, sáng loáng.
“Đêm mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động.” Nam tử trông giống đao khách cất giọng ồm ồm.
“Oke. Không ngờ hôm nay chúng ta mới đến nơi đây đã thấy tình hình đông vui nhộn nhịp như vậy.” Nữ tử cười khẽ mà nói, giọng như chuông ngân.
“Hôm nay thấy bọn họ đánh nhau làm ta cũng có cảm giác ngứa tay a! Tiếc là chúng ta vướng nhiệm vụ, không thể lộ diện.” Thanh niên đạo sĩ vẻ tiếc nuối.
“Haha, rồi ai cũng có phần, chúng ta đánh nhau suốt còn chưa chán sao? Lần này dùng trí thay dũng đi, bần tăng làm tank gánh hỏa lực cho các ngươi nhiều cũng muốn mệt c·hết a!” Thanh niên hòa thượng, vuốt lấy cái đầu sáng bóng, cười hào sảng trêu đùa.
Sáng hôm sau: “Đinh, chức năng bổ sung được cập nhật.”

Nghe thấy tiếng AI vang lên, Trần Minh không khỏi giật mình thức dậy. Hắn cảnh giác nhìn quanh, cuối cùng mới thở dài 1 hơi yên tâm.
“Còn tốt, là tiếng AI thông báo, không phải tiếng báo động cháy.”
“Cái gì đây? Chức năng mới hôm nay?” Nhìn màn hình hiện lên trước mặt, Trần Minh không khỏi đầu hiện đầy dấu hỏi.
“Đúng vậy.” AI lên tiếng trả lời.
“Ngọa tào! Đây rõ ràng là Đông phương huyền huyễn a! Khoa kỹ cái rắm!” Trần Minh vẻ nghi nghờ nhìn lấy hàng chữ “biến hình” ở trước mặt.
“Huyền huyễn chính là đỉnh cao của khoa kỹ, ngươi có gì mà phải ngạc nhiên? Không phải những khoa học kỹ thuật hiện tại mà xuất hiện ngàn năm trước cũng sẽ được coi là thần kỳ huyền huyễn sao? Ngươi tập làm quen dần đi là vừa.” AI giải thích, vẻ xem thường IQ của Trần Minh.
“Ngươi nói cũng đúng.” Trần Minh trầm tư suy nghĩ. “Như ngươi nói, lẽ nào ngươi cũng đến từ tương lai?” Hắn trợn mắt, vẻ không thể tin, đưa ra suy đoán.
“Haha, bí mật! Tương lai hay quá khứ chỉ là quy ước, định nghĩa do con người nghĩ ra, ta chính là vượt qua mọi sự tưởng tượng mà ngươi có thể nghĩ đến. Ngươi có muốn suy đoán cũng vô ích. Chỉ cần biết là có ta thì ngươi sẽ có vô hạn khả năng.” AI nói chuyện, vẻ đầy thần bí.
“Để ta thử xem.” Trần Minh cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn tò mò hơn về những gì hắn có thể làm được với chức năng biến hình. Hắn lần lượt thử từng chút 1 từ những bộ phận trên cơ thể biến thành dao, kiếm, chân tay động vật cho đến cả người biến thành một người khác, một động vật, đồ vật khác.
Không ngờ v·ết t·hương bầm tím hôm qua sau 1 đêm đã hoàn toàn lành lặn, không còn ảnh hưởng đến nhan trị của hắn nữa.
Hắn không khỏi ngạc nhiên, ngỡ ngàng cho đến kinh hỉ, thích thú. Tranh thủ tắm rửa, đánh răng, vệ sinh cá nhân. Ngay sau đó hắn mở cửa sổ nhà nghỉ, từ trên không tầng 3 nhảy xuống, biến thành một con chim sẻ, v·út bay lên trời, cảm nhận sự ấm áp từ ánh nắng mặt trời, sự mát lành từ những cơn gió sớm.
“Hòa mình vào thiên nhiên … thật tuyệt a!” Trần Minh thoải mái dễ chịu, hét to.
Chỉ thấy xung quanh thỉnh thoảng có chim chóc bay qua lại, phía dưới là những đàn bồ câu, phía trên thỉnh thoảng lại có những loài chim lớn lướt qua, chưa bao giờ Trần minh cảm thấy gần gũi với bầu trời tới vậy, kể cả là lúc đi máy bay.

Rất nhanh chóng, biến hình qua lại giữa các con vật, Trần Minh bắt đầu cảm thấy được sự hạn chế của chức năng này.
Thứ 1: Biến thành sinh vật khác hay đồ vật khác thì hắn không hề có chức năng hay sức mạnh của thứ đó. Sức mạnh cơ bản vẫn phụ thuộc vào tình trạng cơ thể của hắn khi là con người. Vậy nên dù có biến thành 1 con voi to lớn thì sức mạnh của hắn cũng chỉ là của 1 thanh niên 22 tuổi mà thôi. Đến cả việc bay nhảy của chim hay của côn trùng hắn cũng phải tập luyện để làm quen chứ không hề tự nhiên mà biết tất cả. Cũng may là hắn đã tập bay trong phòng, không thì hắn cũng không dám nhảy xuống lầu rồi biến hình như vậy.
Thứ 2: Hắn phải nhớ kỹ về đặc điểm, hình dáng của thứ hắn muốn biến thành, càng chi tiết càng tốt. Vậy nên những thứ cầu kỳ, tinh xảo hoặc những loài động vật có hình dáng phức tạp, khó nhớ sẽ khiến hắn dễ nhớ sai, nhớ thiếu, ảnh hưởng đến khả năng hoạt động sau khi biến thành cái đó. Còn cái gì càng đơn giản, hắn lại càng dễ biến hình.
Thứ 3: Trong các con vật, đồ vật, con có thể chạy nhanh có, trốn nhanh có, bay nhảy có, đào đất có, nhưng không con nào có thể xuyên tường, vượt qua bê tông a! Con ma nghe thì dễ, nhưng không có cơ thể vật lý thì Trần Minh không thể biến thành con đó được.
Có ưu điểm là khi biến đúng thành 1 đồ vật, con vật gì đó thì hắn dù không có ngay chức năng hay bản năng, hắn vẫn có thể học được. Ngoài ra hắn có thể dễ dàng biến to nhỏ tùy mong muốn, và kể cả khi biến thành đồ vật, hắn vẫn có thể di chuyển và hành động, vì hắn có thể thay đổi cấu tạo phía bên trong cơ thể.
Để chuẩn bị cho buổi đêm đột nhập vào trong căn biệt thự kia, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, Trần Minh phải nhờ AI mô tả và hiện hình chi tiết những thứ có thể sẽ phải sử dụng, để dự phòng cho mọi trường hợp có thể xảy ra.
Hôm nay, Hoàng Vũ lại liên hệ muốn cùng hợp tác làm ăn với Trần Minh, nhưng hắn phải từ chối, vì hắn không còn chức năng đó a! Tuy còn lưu trữ dữ liệu khắp thành phố từ trước, hắn cũng đã kiếm đủ tiền để ăn tiêu, hôm nay hắn muốn dành thời gian đi ủng hộ, báo đáp những người đã từng giúp đỡ khi hắn gặp khó khăn.
Ngoài ra hắn cũng phải đi trả nợ, thuê một căn phòng để ở, chứ không thể mãi ở nhà nghỉ, khách sạn được. Quá tốn! Vậy là từ bà bán rau, cô bán vé số, chú bán báo, anh bán dưa, có nhiều người đã từng giúp đỡ hắn, không ít thì nhiều … Trần Minh nhờ AI quét lại trí nhớ, từng người một, hắn đến chỗ bọn họ làm ăn buôn bán để mua đồ ủng hộ.
Thế giới hiện thực nghiệt ngã như vậy, nhưng nghĩ lại, hắn cũng thấy người tốt ngoài kia còn rất nhiều. Chỉ là, ai cũng có khó khăn riêng, vẫn có một điểm chung chính là, ai cũng phải chịu áp lực mưu sinh và chăm lo cho gia đình. Vậy nên, khi những người dân còn nghèo khó, làm sao có thể yêu cầu họ phải tử tế, phải giúp người khác hết mình được? Tử tế với người ngoài, vậy người nhà họ ai lo thay?
Mỗi người, dù nghèo hay rất nghèo, chỉ cần góp 1 chút sức lực và khả năng có thể để làm những điều tốt đẹp, có ý nghĩa, khi đoàn kết lại, họ là nguồn lực vô cùng to lớn mà bất kỳ quốc gia nào đều muốn tận dụng và không thể xem thường.
Ủng hộ, thể hiện lòng biết ơn với những người từng giúp đỡ mình, Trần Minh cũng về lại khu trọ cũ, trả lại chủ trọ 300đ tiền nợ, và còn đưa thêm 200đ coi như tiền bồi thường trả nợ trễ hẹn, trong sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng của anh này.
Dù sao thì đây cũng là người duy nhất cho hắn mượn tiền lúc khó khăn cùng cực. Tất cả cũng vì hắn trễ hẹn, không thể trách người ta vô tình.
Còn 6000đ, hắn lại tìm tiếp chỗ trọ mới, giá 1000đ mỗi tháng, mua sắm đồ đạc vật dụng cơ bản, và có thể yên tâm vì bản thân đã có 1 nơi để về ở cái đất Hà thành này. Và hắn cũng sẽ có thêm những người hàng xóm mới.

Sắp xếp xong hết, Trần Minh liền ra ngoài luyện tập biến hình, sẵn sàng để đêm nay đột nhập biệt thự kia, lấy lại đồ vật, tiện thể thu thập vật chứng để tống tên cường hào ác bá kia vào tù.

Gần 12h đêm, đã ăn no ngủ kỹ Trần Minh, biến thành một con dơi, dung nhập vào bóng tối, đứng ở ngọn cây đằng xa nhìn lại căn biệt thự xa hoa còn đang sáng đèn, người canh gác qua lại nghiêm ngặt. Bỗng hắn nghe có tiếng người, để ý mới thấy dưới tán lá cây cũng có 4 bóng người đang nói chuyện.
“Bên kia chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Khi nguồn điện bị ngắt chúng ta chỉ có 5 phút để đột nhập vào bên trong.”
“Thế cũng là đủ rồi.”
“Sau đó bọn họ sẽ sử dụng nguồn điện dự phòng, camera an ninh cũng sẽ bị chúng ta vô hiệu, vậy là sẽ có thêm 10 đến 15 phút để chúng ta tìm kiếm chứng cứ, vật chứng và thoát ra ngoài trước khi bọn hắn kịp nhận ra bất thường và phản ứng lại.
“Chúc cho hành động của chúng ta thành công tốt đẹp!”
“Oke!”
“Yep!”
“Chắc chắn rồi!”
4 bóng người ẩn núp trong bóng tối, nhanh chóng di chuyển tiếp cận căn biệt thự.
“Chắc hẳn đám người này là dân chuyên nghiệp, biết cách phá mở khóa, càng đỡ mất công ta đây phải sử dụng mưu mẹo, cứ theo bọn họ tiến vào là được.” Trần Minh nghĩ thầm, liền biến thành một con muỗi nhỏ đậu vào vạt áo thanh niên đạo sĩ đeo phất trần sau lưng.
“Giấy tờ của ta, ta đến đây!” Trần Minh hừng hực khí thế, quyết tâm phục thù lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.