Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 105: Chương 105




Thế kỷ hai mươi mốt thiên biến vạn hóa.

Có một tiệm ảnh lâu đời trong góc đường, tiệm ảnh làm ăn rất tốt, nhưng hôm nay lại tạm ngừng hoạt động.

Nghe nói là vì chủ tiệm tiếp đón một vị khách rất đặc biệt.

Nhiếp ảnh gia chụp ảnh xong, trợ lý vừa hoàn tất công việc lại nhỏ giọng bàn tán.

“Một nhà bốn người thật hạnh phúc.”

“Vị tiên sinh kia rất có khí chất, bà xã của anh ấy cũng quá xinh đẹp, trời đất ơi, tại sao hai đứa nhỏ cũng đáng yêu, dễ thương vậy chứ?”

“Đó là sự vĩ đại của bộ gen đấy, hai người đẹp nhất định sẽ sinh ra những đứa trẻ đẹp.”

“Họ trông giống hệt như nhân vật trong một bức tranh sơn dầu vậy, hu hu hu hu, nhiếp ảnh gia nói lúc họ nhìn nhau, ánh mắt họ thật sự mang theo nụ cười, hóa ra đôi mắt của những người yêu nhau thật sự biết nói, không cần nhiếp ảnh gia của chúng ta chỉ đạo quá nhiều.”

“Khách hàng đến chụp ảnh tại tiệm của chúng ta đều là những người vừa có tiền vừa có địa vị, tôi ngưỡng mộ cô ấy quá đi mất, là người chiến thắng trong đời, ông xã đẹp trai, từng cử chỉ đều dịu dàng, chu đáo, còn có hai bé cưng biết phối hợp, chụp ảnh lâu cũng không khóc, không làm ầm ĩ.”

“Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện của khách nữa.” Quản lý đến ngăn cản họ lại, “Không có chuyện gì để làm phải không?”

Hai cô gái kia không quan tâm đến lời của quản lý, cứ lôi kéo cô ấy: “Quản lý, cô mau đến đây nhìn xem, gia đình bốn người rất đẹp mắt.”

Vốn dĩ quản lý định trách móc bọn họ, nhưng nhìn thấy gia đình người ta đang chụp ảnh, lời chỉ trích lại biến thành: “À, đúng rồi.”

“Đợi lát nữa tôi hỏi chủ tiệm xem có thể trưng bày những bức ảnh này hay không, ảnh đẹp như vậy nhất định sẽ thu hút được rất nhiều khách hàng.” Quản lý để ý.

Khách hàng chụp ảnh xong, quản lý nói với chủ tiệm chuyện này: “Chúng ta không tính tiền họ, xem như trả phí trước.”

Cô ấy chưa kịp dứt lời, chủ tiệm đã liếc cô ấy, ngắt lời cô ấy: “Nghĩ cái gì thế? Cả tiệm ảnh phải đóng cửa để phục vụ vị khách này, cô còn định trưng bày ảnh của người ta để thu hút khách hàng sao? Đầu óc của cô đâu rồi?”

Quản lý bị mắng, chỉ biết quay đầu trở về.

Đúng vậy, cả tiệm ảnh phải đóng cửa, nhất định đây là những vị khách rất cao cấp, những vị khách này chú trọng đến sự riêng tư nhất, làm gì có chuyện cho phép họ trưng bày ảnh.

Đúng là cô ấy đã hơi kích động, nhưng gia đình bốn người trông quá hạnh phúc, cô ấy cảm thấy đây là cuộc hôn nhân mà đa số mọi người đều ngưỡng mộ và ao ước.

Trai tài gái sắc, độc lập tài chính, thân thể khỏe mạnh, con cái ngoan ngoãn.

——

Sau khi chụp ảnh gia đình xong, tiên sinh nhờ người giúp việc đưa hai bé cưng về trước.

Em gái chụp ảnh quá nhiệt tình, bây giờ lại gục đầu lên vai ba mà ngủ. Anh trai vẫn đeo bình nước, tự lẩm ba lẩm bẩm, bước đi phía trước.

Tài xế mở cửa xe, con trai lên xe trước, đợi ba bế em gái lên, sau đó mới phát hiện người bế em gái lên xe là người giúp việc.

Con trai vội vàng thò đầu ra ngoài: “Ba mẹ lại lén lút đi ra ngoài chơi sao?”

“Chăm sóc cho em con đi, đừng hỏi nhiều như vậy.” Ba em bé thắt dây an toàn cho con trai.

Thấy ba không trả lời mình, con trai lại quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, ba mẹ sắp đi hẹn hò nữa sao?”

“Ừm, đúng rồi.”

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì?”

“Tại sao ba mẹ cứ đi hẹn hò thế?”

“À, chuyện này.” Đông Văn Li đứng ngoài chiếc xe, khẽ cúi người, vươn tay xoa mặt con trai, “Vì ba là chồng của mẹ.”

“Nhiệm vụ của anh trai là chăm sóc cho em gái, không làm chậm trễ buổi hẹn hò của ba mẹ, con có làm được không?” Ba em bé hỏi.

“Dạ được! Khi nào em con thức dậy, con sẽ cho em xem phim hoạt hình.”

“Ừ, khi nào em thức dậy, con nói với em là buổi tối ba sẽ về mở quà mà chú Finger đã gửi đến.”

“Quà của chú Finger!” Nghe thấy lời này, hai mắt của con trai sáng rỡ, “Chú Finger gửi cái gì vậy ba?”

Nói đến cũng thấy kỳ lạ, Finger mới chỉ gặp hai đứa nhỏ vài lần, nhưng trong lòng chúng, anh ta có một vị trí rất cao, lần nào nhắc đến anh ta, chúng cũng phấn khích.

“Con ngoan ngoãn, không gọi cho ba mẹ, tối nay ba về nhà sẽ mở quà cho con, được không?”

“Yes, sir!”

Bạn nhỏ kiên quyết tuân lệnh.

Xe chạy đi, cuối cùng ba em bé cũng thở phào nhẹ nhõm, anh quay đầu, mỉm cười bất lực: “Cuối cùng cũng đuổi được hai cái bóng đèn này đi, đi thôi, bà xã yêu dấu của anh, kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng ta, anh không muốn bị quấy rầy lần nữa.”

Đông Văn Li nắm tay anh: “Năm nào đến kỷ niệm ngày cưới, anh cũng rất phô trương, năm nay có thể làm đơn giản một chút được không?”

“Anh phô trương chỗ nào?”

“Năm thứ nhất, anh mua cho em một mảnh đất, đến bây giờ em vẫn chưa biết nên làm gì với mảnh đất trống đó.”

“Ồ, chưa bán à?” Anh hất cằm, “Đương nhiên bà xã của anh có mắt đầu tư, rất giỏi hoạch định, em có biết bây giờ giá trị của mảnh đất đó tăng lên bao nhiêu rồi không?”

Đúng vậy, giá trị tăng lên mấy lần, rất nhiều nhà phát triển bất động sản đang để mắt đến mảnh đất này, lúc phát hiện quyền sử dụng được đăng ký dưới tên cô, họ đến tìm cô không biết bao nhiêu lần.

“Tha cho em đi. Nhân lúc giá cao, anh tìm người bán nó đi, củ khoai tây nóng hổi, em không cầm được một ngày nào nữa.”

“Còn năm thứ hai, Dịch Thính Sanh, em chỉ nói nhà thiết kế có gu, nhưng thật sự không nhất thiết phải trả quá nhiều tiền để cô ấy làm nhà tạo mẫu cá nhân của em đâu, cô ấy rảnh rỗi đến chán luôn rồi.”

“Vậy em giao việc cho cô ấy đi.”

“Giao việc cái gì, một ngày em đâu có mặc đến ba bộ quần áo.”

“Nói đến quần áo, làm gì có ai chê nhiều. Nếu không được, em bảo cô ấy bay đến Sài Gòn làm vài bộ cho Nguyễn Yên, nếu không được nữa, em còn đi chơi với mấy chị gái Thượng Hải kia mà, làm cho họ vài bộ luôn… Dù sao cũng trả lương cao mà.”

“Anh cũng biết là lương cao sao? Vậy năm ngoái anh còn đến New Zealand mua nhà là thế nào? Em chỉ nói không khí ở New Zealand rất tốt, có thể sống ở đó một thời gian ngắn, đâu có cần mua nhà ở New Zealand.”

“Đúng lúc giá nhà ở New Zealand vừa phải, thỉnh thoảng có thể đưa hai bé cưng đến chơi, nhà mình luôn sạch sẽ và an toàn hơn.”

Anh nói chuyện rất có lý, không thanh minh dài dòng.

“Vậy năm nay thì sao, năm nay anh mua cái gì?”

“Có một công ty mỹ phẩm đang rao bán cổ phần…”

“Không muốn.”

“Vị trí chủ biên của một tạp chí thời trang!”

“Không muốn.”

“Làm bà chủ của nhà hàng Trạng Nguyên nổi tiếng nhất con đường này?”

“Không muốn, không muốn.” Cô lắc đầu lia lịa.

“Cái gì cũng không muốn, em khó chiều quá.” Anh nhướng mày, nắm tay cô, “Đi thôi.”

“Đi đâu.”

“Trốn hai đứa nhỏ đi ăn bánh ngọt đi.”

“Hả, anh đi ăn bánh ngọt mà không mời hai đứa nhỏ, ba em bé hư quá.”

“Anh không cam tâm cho hai đứa nhỏ ăn, bánh ngọt bay từ Pháp đến đây, chỉ cho bà xã của anh thôi.”

“Vậy thì em thật sự được ưu ái rồi, nhỡ đâu lát nữa em ăn bánh xong, con gái ngửi thấy mùi bánh thì sao?”

“Nó đoán được mùi gì luôn à?”

“Dạ, dạo này mũi của con gái còn thính hơn cả Lai Phúc.”

“Không sao, không phải là còn quà của Finger à? Cứ dỗ dành nó là được.”

Nói đến Finger, mấy năm nay, công ty vệ sĩ của anh ta hoạt động rất tốt.

Lần trước gặp mặt, anh ta mặc âu phục, giống hệt như một doanh nhân, suýt nữa Đông Văn Li đã không nhận ra.

Trong suy nghĩ của cô, anh ta có thể thử qua rất nhiều ngành nghề, nhưng sẽ không bao giờ trở thành doanh nhân như vậy.

Cô luôn cảm thấy Finger không đủ khéo léo, không đủ quyết đoán, trong thế giới danh lợi phải tự dựa vào bản thân mà sống, anh ta sẽ gặp nhiều bất lợi.

Tiên sinh lại nói anh không ngạc nhiên chút nào.

Con người sẽ thay đổi, Finger chỉ muốn thử qua nhiều trải nghiệm sống khác nhau, anh ta là kiểu người đã đặt mục tiêu là phải thực hiện, trước đây có thể làm một vệ sĩ tốt, sau này cũng có thể làm một doanh nhân tốt.

Đông Văn Li vẫn quan sát.

Sau khi Internet trở nên phổ biến, thỉnh thoảng Nguyễn Yên lại gọi video call cho cô, quay toàn góc chết.

Đông Văn Li hỏi cuộc sống của cô ấy có gì thay đổi không, có người đàn ông nào đáng hẹn hò bên cạnh cô ấy hay không.

Nguyễn Yên khinh bỉ, kiên quyết nói không có, còn nói cô ấy đã làm mẹ đỡ đầu của hai đứa nhỏ, sau này già đi cũng có người chăm sóc, cần đàn ông để làm gì.

Nhưng lần nào nói đến chuyện này, không hiểu sao cô ấy luôn nhắc đến Finger.

Cô ấy nói người đàn ông bây giờ không còn là Finger của trước kia.

Cô ấy bắt đầu kể chuyện của Finger cho Đông Văn Li nghe.

——

Anh ta mở công ty vệ sĩ trong một tòa nhà cũ kỹ, nhưng thật ra diện tích lại rất lớn, nhiều nghệ sĩ trong giới đã ký hợp đồng với công ty vệ sĩ này.

“Cô Nguyễn Yên, nếu cô rảnh rỗi thì cứ đến đây chơi.” Mấy năm nay, người đàn ông ngồi trên ghế giám đốc rất ra dáng ông chủ, bây giờ anh ta đang cầm bút ghi chép gì đó, không hề ngẩng đầu.

“Vất vả lắm tôi mới đến đây, anh dẹp cái thái độ hống hách đó đi được không?” Nguyễn Yên nhíu mày.

Rốt cuộc Finger cũng đặt bút xuống: “Cô nịnh tôi rồi, trước mặt nghệ sĩ, tôi không tỏ thái độ hống hách.”

“Chà, lăn lộn trên thương trường mấy năm, anh cũng thông minh hơn rồi đấy, anh xem giọng điệu của anh kìa, không thì tại sao người ta lại nói tiền bạc làm con người biến chất chứ?” Nguyễn Yên lấy một điếu thuốc từ trong túi, “Làm sao mà một người đàn ông giản dị lại biến thành tiểu tư sản ích kỷ vậy chứ, chậc, anh còn nhớ trước đây anh từng biết nấu mì không?”

Finger bước đến, cầm lấy điếu thuốc mà cô ấy định đưa lên miệng, sau đó dập vào gạt tàn thuốc bên cạnh cô ấy: “Tôi có thể nấu mì, nhưng cô Nguyễn Yên sẽ ăn chứ?”

Sau khi tiếng tăm lên như diều gặp gió, có người trong đoàn đội quản lý bắt đầu chăm lo chuyện ăn ở của cô ấy, vậy là cô ấy chuyển ra khỏi căn hộ mà trước đây cô ấy từng thuê của Finger.

Lâu rồi không được ăn mì.

“Vậy bây giờ tôi không phải là nghệ sĩ.” Cô ấy ngáp dài, không nghiêm túc chút nào.

“Phải, cho nên bây giờ tôi chính là tiểu tư sản ích kỷ.”

“Ý anh là gì?” Nguyễn Yên lười biếng nhìn anh ta, “Nói chuyện đơn giản một chút được không, Finger tổng, bỏ qua chuyện kinh doanh đi, tôi không hiểu gì cả.”

“Ý tôi là, hiện tại tôi kiếm tiền cũng tạm được, cô Nguyễn Yên, tôi có nhà, cũng có công ty, dòng tiền của tôi lưu thông tương đối ổn định.” Người đàn ông dập điều thuốc xong, lại mở cửa sổ trong văn phòng, “Còn nữa, quy định ở chỗ chúng tôi là cấm hút thuốc trong văn phòng.”

Anh ta nói chuyện không đầu không đuôi, Nguyễn Yên không hiểu lắm, chỉ hiểu là anh ta không cho cô ấy hút thuốc.

“Không phải chứ, tôi trốn quản lý đến chỗ của anh ngồi một chút, hút một điếu thuốc cũng không được sao?”

“Không được, đây là chính sách của công ty, cô ghé qua nhiều lần như vậy, có từng nhìn thấy ai hút thuốc trong giờ làm việc không?”

“Làm sao tôi biết được, mấy lần ghé qua đây, tôi thấy công ty đâu có bao nhiêu người.”

“Cô có từng nhìn thấy công ty vệ sĩ nào có nhiều người ngồi tại văn phòng chưa?”

“Được rồi, tôi biết anh làm ăn được.” Nguyễn Yên không có thuốc lá, chỉ biết ấm ức đứng lên, tựa vào cửa sổ.

Nhưng anh ta bước đến, mở cánh cửa sổ mà cô ấy đang tựa vào.

“Tôi chỉ hút có hai hơi, có gì to tát đâu?”

“Cô nên phơi nắng một chút, đón gió một chút.” Anh ta đứng bên cạnh cô ấy, mở cửa sổ hết cỡ.

“Tôi đâu phải là một hạt giống.” Cô ấy cười, “Anh kỳ lạ thật đấy.”

Nhưng nói xong, cô ấy cũng không rời đi, chỉ tựa vào khung cửa sổ. Bên ngoài tòa nhà thấp tầng, đâu đâu cũng là khung cảnh xanh tươi.

Làn gió hoàng hôn thổi qua mái tóc ngắn của cô ấy, dưới ánh nắng chiều tà, đôi mắt màu xanh nhàn nhạt của cô ấy càng trong trẻo hơn.

Người đàn ông bên cạnh cô ấy mặc áo sơ mi màu xanh xám, bên ngoài khoác âu phục, nhét hai tay vào túi, giống hệt như doanh nhân, anh ta gật đầu thấu hiểu: “Tôi chỉ nói cô nên phơi nắng một chút, đón gió một chút.”

“Hoàng hôn tỏa bóng như vậy, làm sao tôi viết được ca khúc nổi loạn tiếp theo đây?” Dưới ánh nắng chiều tà, cô ấy vẫn không thể mở to mắt, chỉ có thể nheo mắt thành hai đường kẻ, hỏi người bên cạnh như vậy.

“Cô Nguyễn Yên, cô đâu chỉ hát ca khúc nổi loạn mới êm tai.”

“Người hâm mộ thích nghe tôi hát ca khúc nổi loạn.”

“Là cô hát ca khúc nổi loạn thì người hâm mộ mới thích.” Anh ta nói.

Nguyễn Yên ngây người, sau đó nhìn anh ta, bật cười: “Tôi phát hiện ra anh thay đổi rồi đấy, Finger.”

Anh ta nhún vai: “Là do cô quá bận rộn thôi, cô Nguyễn Yên, một năm cô gặp tôi chưa đến hai lần, cô thấy tôi thay đổi là chuyện bình thường.”

“Anh nói lời này có khác nào nói mối quan hệ của chúng ta không đủ sâu sắc không, mặc dù tôi không xuất hiện thường xuyên, nhưng tôi thật sự quan tâm đến chuyện làm ăn của anh mà, mấy vệ sĩ mà hiện tại đoàn đội của tôi thuê đều là người của anh đấy thôi.”

“Nói đến chuyện này ——” Anh ta đi đến bên cạnh chiếc bàn, lấy ra một tài liệu trong xấp giấy tờ bên tay phải, đưa cho cô ấy, “Bắt đầu từ năm sau, phí bảo vệ sẽ tăng lên, tôi đã nhờ người liên lạc với đoàn đội của cô để nói chuyện này, sẵn tiện hỏi thăm cô, nếu không có vần đề gì, cô vui lòng ký tên trước.”

“Tăng giá sao?” Nguyễn Yên cầm lấy tài liệu, ngón tay lật qua trang giấy, sau đó lại liếc anh ta, “Sao lại tăng giá?”

“Giá tiền là do các bộ phận trong công ty đánh giá.”

“Đánh giá thế nào?”

Anh ta nhướng mày: “Rất nhiều phương diện, bao gồm danh tiếng của nghệ sĩ, nguồn nhân lực đã đầu tư, còn có… tỷ lệ tổn thất.”

“Là vì tôi càng ngày càng nổi tiếng đúng không?”

“Là vì tỷ lệ tổn thất của cô quá cao.” Anh ta khoanh tay đứng một bên, “Cô Nguyễn Yên, cô là nghệ sĩ nổi tiếng, nếu có thể thay đổi được phong cách có chuyện gì là động tay động chân, tôi và đoàn đội của cô sẽ dễ sống hơn nhiều, phí bảo vệ cũng có thể giảm xuống.”

“Cái gì mà có chuyện là động tay động chân?” Cô ấy nghe xong, lại kết luận, “Anh nói xem, tôi chỉ động tay động chân đối với những người đáng bị đánh thôi, mà chưa kể, mỗi lần có đánh nhau, người của anh cũng chỉ đến ngăn cản tôi, tôi trả tiền cho họ để họ đến ngăn cản tôi đánh nhau à, tôi trả tiền cho họ là để họ giúp tôi đánh nhau mà!”

Anh ta không nói lại cô ấy: “Cô Nguyễn Yên, tôi kinh doanh dịch vụ bảo vệ đàng hoàng.”

“Tôi không đàng hoàng sao? Tôi đột nhập vào nhà người ta? Tôi trộm cắp? Tôi khiêu khích người khác?” Cô ấy hùng hồn nói với anh ta, “Một người say xỉn làm khó một cô gái trẻ hay lấy tiền của đối thủ để quậy phá gia đình của người khác thì có đáng bị đánh không?”

“Có, nhưng tôi mở công ty bảo vệ là để kiếm tiền, không phải là để hành hiệp trượng nghĩa, trước đây cô từng nói vậy mà.”

“Đúng, là tôi đã nói vậy. Tôi thấy chuyện gì anh cũng giúp người ta, không biết giới hạn, sợ anh lỗ vốn.”

“Cho nên tôi nghe theo lời khuyên của cô, xem như tiêu chuẩn, chỉ có như vậy, công ty tôi mới làm ăn được.”

“Vậy tôi cũng phải tuân theo quy tắc này à? Tôi không làm chủ một công ty bảo vệ, cũng không thể hành hiệp trượng nghĩa được sao?” Cô ấy lại quay về chủ đề này.

Cái miệng của bà cô này thật ghê gớm.

Finger bất lực: “Được rồi, cô có thể, chỉ cần cô trả tiền cho tôi là được rồi, cô có căm ghét cái ác, muốn hành hiệp trượng nghĩa bao nhiêu cũng được, tôi đều sẽ đứng sau lưng cô, được chưa?”

Lúc này cô ấy mới dừng lại, nhưng sắc mặt vẫn hung dữ: “Nói lâu như vậy, rốt cuộc cũng là chuyện tiền bạc, đồ tiểu nhân ham tiền.”

“Anh thay đổi thật rồi, đã biến thành thương nhân thủ đoạn.” Cô ấy vừa ký vừa mắng.

Anh ta lấy lại tài liệu có chữ ký của cô ấy, cười nói: “Tôi kinh doanh, cô làm nghệ thuật. Cô cao thượng, tôi hèn hạ.”

“Nhưng cô đừng đánh nhau nữa.” Anh ta quay đầu nói, “Có rất nhiều ánh mắt dõi theo đấy.”

“Tôi sẽ cố hết sức.” Nguyễn Yên trả lời, không rõ là cô ấy thật sự nghe anh ta, hay chỉ là trả lời cho có lệ.

Sau đó cô ấy đổi đề tài: “Tôi đói rồi, có muốn xuống lầu ăn không?”

“Đi đâu?”

“Đến quán mì dưới lầu đi.”

“Dưới lầu sao?” Finger ngạc nhiên.

“Không được à?”

“Tôi tưởng cô Nguyễn Yên không tiện đi đến nơi đông người.”

“Không có nhiều người biết đến tôi đâu, họ quen với phong cách của tôi rồi.”

Anh ta đã từng nghe chuyện này, có lẽ Nguyễn Yên là nghệ sĩ mang ít gánh nặng thần tượng nhất, hết giờ làm việc, cô ấy giống hệt như người bình thường, thỉnh thoảng cô ấy lại mang dép xỏ ngón đi đến quán ăn ở góc đường, trở thành một người phụ nữ trẻ bình thường và đơn độc giữa đám đông.

Cô ấy không thể phủi sạch khói lửa nhân gian, đó là chuyện làm đoàn đội của cô ấy đau đầu nhất, nhưng cô ấy vẫn là chính mình, trở thành sự hiện hữu độc nhất vô nhị trong giới này, phong cách tùy tiện của cô ấy chiếm được tình cảm của rất nhiều người hâm mộ.

Nhưng cô ấy còn có một vấn đề, chính là quá giản dị. Cô ấy toát ra khí chất “khiêu khích” trước toàn bộ thế giới, luôn thu hút những kẻ kiêu ngạo và lưu manh.

Hai người họ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, một đám người lại bước đến.

Gần đến tối, quán mì này làm ăn rất được, đã kín chỗ.

Đám người kia vừa tiến vào, có mấy thực khách vừa ăn được một đũa mì đã bị đẩy ra cửa, bọn chúng độc chiếm vị trí tốt nhất.

Nguyễn Yên đang ngồi khoanh tay, tiếng động lớn thu hút sự chú ý của cô ấy.

Finger đang lấy đũa, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy đừng xía vào chuyện của người khác.

“Biết rồi. Đừng hành hiệp trượng nghĩa, chỉ lo chuyện của bản thân.” Cô ấy quay mặt đi, tự gật đầu với chính mình, “Không phải chuyện gì tôi cũng xía vào đâu, tôi đâu phải là anh hùng, tôi chỉ là người ăn mì thôi.”

Đại ca cầm đầu mặc chiếc áo sơ mi hoa rộng rãi, lúc đi ngang qua hai người họ, hắn dừng lại.

Cô gái bên đây có dáng người đẹp mắt, ăn mặc thời thượng, ngồi trong quán ăn chật chội thế này thật không hợp cảnh.

Đại ca áo sơ mi hoa liếc mắt nhìn cô ấy, thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông cao lớn, nhưng anh ta mặc âu phục, dáng vẻ giống hệt như mấy kẻ khoe khoang chưa từng trải đời.

Sau khi phán đoán, hắn tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh Nguyễn Yên: “Em gái, sang ngồi với anh đi.”

Nguyễn Yên không nói gì, chỉ nhìn người đối diện.

Finger hiểu, cô ấy muốn nói: Anh xem, vấn đề đâu có nằm ở tôi, chỉ là trên thế giới này có quá nhiều người đáng bị đánh.

Finger im lặng, ngước mắt nhìn cô ấy.

Nguyễn Yên lại nhìn sang anh ta: Được rồi, tôi nhịn, tôi nhịn, được chưa?

Nhìn xong, cô ấy cũng không nói lời nào.

Đại ca áo sơ mi hoa bị phớt lờ, đàn em xung quanh lập tức đứng lên: “Đại ca của tao đang nói chuyện với mày đấy, con nhỏ kia ——”

“Rắc.”

Giống như có thứ gì đó cứng rắn vừa vỡ ra.

Tên đàn em còn chưa kịp dứt lời, sắc mặt đã thay đổi, sau đó hắn gào khóc, lúc hoàn hồn, hắn mới nhận ra cánh tay của mình bị kéo ra sau, nửa thân trên bị đè xuống bàn. Người đàn ông mặc âu phục im lặng nãy giờ, lúc này lại dùng hết sức lực giữ lấy hắn.

Tên đàn em kêu la đau đớn.

Không một ai nghĩ người đàn ông ăn mặc chỉnh tề lại dám động tay động chân với đám côn đồ này.

“Dám động tay à? Chưa nghe tên ông nội tao đúng không?”

Sau khi tên đàn em bị đè xuống bàn, cả đám người sau lưng hắn đã xông lên như bầy ong vỡ tổ, bàn ghế trong tiệm mì nhỏ xíu bị lật tung lên.

Nguyễn Yên ngồi trong khung cảnh lộn xộn, thong thả uống trà kim ngân hoa hạ hỏa mà chủ quán vừa đưa cho cô ấy, thấy người đàn ông trước mặt ăn mặc chỉnh tề, không tiện phát huy hết khả năng, nhưng vẫn đánh năm người cùng một lúc.

Nước trà thơm ngọt, Nguyễn Yên ngồi đó khoanh tay, thở dài: Nói cô ấy đừng động thủ, cuối cùng lại tự mình động thủ.

——

Hoàng hôn buông xuống, hai người họ bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Chủ quán báo cảnh sát, sau khi xem xét đầu đuôi, cảnh sát bắt đám người kia bồi thường cho chủ quán, hòa giải xong, họ giải tán.

Đám người bầm tím mặt mũi, không được lợi lộc gì, Finger cầm áo khoác trên vai, bước ra khỏi đồn cảnh sát như không có chuyện gì xảy ra.

Nguyễn Yên ngồi trong xe đợi anh ta.

Anh ta mở cửa ghế lái, ra hiệu cho cô ấy tránh ra, trả chỗ cho anh ta: “Cô Nguyễn Yên, cô thấy không, nếu như nhân viên nào của tôi cũng dùng vũ lực để giải quyết vấn đề giống như tôi, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.”

Cô ấy ngẩng đầu, không nhúc nhích: “Vậy sao hôm nay anh lại dùng vũ lực để giải quyết vấn đề?”

Anh ta đứng trước mặt cô ấy, bất lực: “Lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”

Cô ấy đong đưa hai chân: “Chậc, tôi phát hiện ra anh rất đẹp trai.”

“Cảm ơn.”

“Tôi ăn mì anh nấu có được không?”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Tôi không muốn nấu.”

“Trời đất ơi, anh thật vô nhân đạo. Tôi đang ăn mì rất ngon, là anh ra tay, hại tôi không ăn mì được.”

“Cô đừng đùa giỡn với tôi, tôi biết tối nay cô có tiệc hải sản, là tiệc mừng, đến nhà tôi ăn mì làm gì?”

“Tiệc hải sản không ngon bằng mì anh nấu.” Cô ấy nhìn anh ta chằm chằm.

“Đừng làm như vậy.”

“Như thế nào?”

“Cô cho tôi ý nghĩ sai lầm.”

“Ý nghĩ gì?”

“Tôi có cảm giác tôi yêu cô.”

“Trời đất ơi.” Nguyễn Yên sợ hãi xuống xe, “Đồ bệnh hoạn.”

“Thấy chưa, tôi đã nói cô đừng làm như vậy mà.”

“Tôi làm cái gì? Tôi chỉ ăn một tô mì thôi mà, anh yêu tôi vì tôi ăn một tô mì sao? Anh có ngược ngạo quá không, không phải là anh nấu cho tôi một tô mì, sau đó tôi yêu anh sao?”

“Vậy cô có yêu không?”

“Không, cảm ơn.”

“Vậy cô còn muốn ăn mì chứ?”

“Ăn! Ai chột dạ mới không ăn!”

Nói xong, hai người trở lại vị trí của mình, một người ngồi ghế lái, một người ngồi ghế phụ.

Gió ấm thổi qua khung cửa.

Bên trong máy chạy CD là album mới của Nguyễn Yên.

Trong xe im lặng đến đáng sợ.

Xe chạy được một hồi, Nguyễn Yên hờ hững lên tiếng:

“Ừm, anh sẽ không yêu tôi thật đấy chứ?”

“Không.”

“Vậy tôi yên tâm rồi.”

Cô ấy nói xong, trong xe lại im lặng.

Cuối con đường này chính là đường chân trời nhuộm ánh nắng chiều tà, giống như con đường dốc nhấp nhô đi xuyên qua ánh hoàng hôn.

Trên đoạn đường nhấp nhô, cô ấy quay đầu hỏi: “Vậy anh vẫn sẽ đánh nhau vì tôi chứ?”

Tay áo sơ mi đã cởi nút khẽ lay động, chiếc xe nhẹ nhàng rẽ qua, hướng về phía ánh nắng chiều tà.

“Sẽ đánh.”

Cô ấy mỉm cười, hạ kính xe xuống thấp hơn.

Làn gió mùa hè ấm áp, ve kêu râm ran, ánh nắng hoàng hôn màu đỏ cam… Không có mặt trời ban trưa chói mắt, cũng không có ánh nắng gay gắt thiêu đốt con người, trước mắt cô ấy chính là Sài Gòn bốn mùa không rõ, xe cộ nhộn nhịp.

——

——

Sau khi nghỉ việc ở nhà xuất bản, Đông Văn Li trở thành nhà văn tự do.

Ngoài Paris, cô ấy còn mở một tiệm hoa ở bến cảng Tây Cống tại Hồng Kông, cách bố trí giống hệt như tiệm hoa cô từng mở ở Việt Nam.

Mặc dù họ đã rời khỏi nơi đó.

Rời khỏi mùa mưa ẩm ướt, rời khỏi Sài Gòn treo đèn nhưng không biết khi nào ngày mai lại đến, rời khỏi Đông Nam Á chói chang, cây cối phủ kín bầu trời.

Cô cũng lẳng lặng ngồi bên khung cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhiệt tình mỉm cười với khách hàng ghé qua, hỏi họ có muốn mua một bó hoa ở tiệm của cô không.

Lai Phúc vẫn vậy, trốn trong tiệm, nằm dưới chân cô.

Nhưng ngày mưa, tiệm hoa buôn bán chậm hơn một chút.

Mặt biển xám xịt và ẩm ướt như bầu trời, người qua đường vội vàng tới lui ngoài cửa sổ.

Chiếc bút máy rơi xuống quyển tạp chí tiếng Pháp, gió thổi qua trang giấy, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.

Cô đứng dậy, định đi qua đóng cửa sổ.

Một cây dù lại xuất hiện dưới mái hiên ngoài cửa sổ.

Cây dù nâng lên, người đàn ông cao quý dưới cây dù đưa một tờ tiền đến: “Xin chào, vui lòng gói giúp tôi một bó hoa.”

Nghe thấy giọng nói đó, Đông Văn Li mỉm cười, cô ngồi xuống, không làm gì, chỉ chống cằm nhìn người ngoài cửa sổ, hỏi anh: “Tiên sinh, ngài mua hoa làm gì?”

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dưới mái hiên của cô giống hệt như năm đó, tái hiện lại chuyện xưa của họ vượt qua thời đại và dòng chảy của thời gian:

“Tặng người trong lòng.”

—— Hoàn toàn văn ——

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Gửi các độc giả và bạn bè yêu dấu của mình:

Câu chuyện thật sự kết thúc tại đây.

Nguồn cảm hứng cho câu chuyện này bắt nguồn từ đêm nọ, mình bắt xe buýt về nhà sau giờ làm, trên chuyến xe số 525 đông đúc và chật chội, mọi người đều đeo khẩu trang, không cách nào thở nổi, khung cảnh này rất giống cuộc sống của mình lúc đó, dưới áp lực của cuộc sống, mình vội vàng nhìn ra bên ngoài, thấy hoa hồng ướt đẫm dưới màn mưa, tự dưng mình có một hình ảnh:

Cuộc đời khốn khổ, sự bất lực khi phiêu bạt, chiếc xe màu đen tiến về phía trước trong cơn mưa nặng hạt, che chắn vận mệnh của con người… Cũng vì định mệnh này, A Li mới gõ cửa, hình ảnh đó tượng trưng cho sự chối từ và khinh miệt.

Món quà của trời cao luôn luôn kiêu ngạo rời đi; có đôi khi vận mệnh đưa đến trái cây chua ngọt, ngon miệng mà đắng chát.

Mình cảm thấy ẩm ướt và xanh ngắt là màu nền của câu chuyện này, vậy là mình nghĩ đến Đông Nam Á, muốn ngắm nhìn và hiểu về một Đông Nam Á xa lạ qua câu từ và phim ảnh. Câu chuyện này có khói nhang lượn lờ trong những ngôi chùa, có người quỳ gối dưới chân thần Phật, có khao khát trong lòng mỗi người, hẳn là có một vị thần hoàn hảo mà lại mềm mỏng, luôn từ bi và biết tự kiềm chế, vừa bình thản vừa vô dục.

Mình luôn tự hỏi, con người thiếu cái gì, tại sao lại yêu nhau.

Sau đó mình mới phát hiện, ngay cả những người biết tự kiềm chế và vô dục nhất cũng có điểm yếu và thiếu thốn. Tạo hóa luôn luôn giúp con người thích ứng với nhau, bổ sung cho nhau. Hóa ra thần linh cũng từng là con người, chỉ đến khi họ từ bỏ mọi cảm xúc của con người, họ mới có sức mạnh vô song.

Sau đó mình phát hiện, không thể chống lại số phận giữa hai con người.

Vào một đêm năm 1997, hoa tử kinh nở rộ, dưới trận tuyết nặng hạt ở Paris, anh kể về quê nhà, dùng tiếng Quảng Đông, nói, sau này anh chỉ nói cho một mình em nghe thôi nhé, A Li gật đầu, hai mắt ngấn nước, cô rất thích trở thành người duy nhất như vậy; lúc A Li tạm biệt ánh mặt trời gay gắt ở Sài Gòn, mang chính bản thân mình trở về đất mẹ, cô biết ngoại trừ cô, trên thế giới này không còn ai biết tên tiếng Trung của anh… Lúc đó, mình biết vận mệnh đã an bài tất cả.

Họ đều hy vọng trở lại đất mẹ, kết thúc cuộc đời phiêu bạt.

Mình cũng cảm động vì sự kiên trì và tình yêu của họ, nhưng vẫn cảm thấy tình cảm nồng nhiệt như vậy sẽ gắn liền với nỗi buồn tươi đẹp.

Mình cũng không biết sau này còn có cơ hội đụng vào câu chuyện này nữa hay không, mình vẫn nhớ lúc viết xong chính văn, mình đã rất chán nản, mình cảm thấy buồn vì câu chuyện này nhận được ít sự ủng hộ, cũng cảm thấy bất lực vì thiết lập câu chuyện làm mọi người hiểu lầm, nhưng không nghĩ một tháng sau đó, rất nhiều độc giả bắt đầu chia sẻ truyện của mình, bắt đầu thích nó, chuyện này làm mình cảm thấy thật vinh hạnh và hạnh phúc vì câu chuyện của hai người họ có thể chạm đến trái tim của các bạn.

Cuối cùng cũng đến ngày câu chuyện này kết thúc, nhưng núi cao sông dài, mình không biết còn có thể sáng tác câu chuyện nào làm mọi người bất ngờ phát hiện, “A…, là cô ấy, là Mịch Nha Tử đã viết Hoa Hồng Tiên Sinh!”

Mình muốn cảm ơn các độc giả đã ủng hộ “Hoa Hồng Tiên Sinh”, mình chân thành cúi đầu, sau này gặp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.