Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1047: Sau khi trở về nhà họ hoắc, cuộc sống của tần nguyễn thật khó khăn




Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi ở một bên, hai anh em nhìn đôi chủ tớ này giằng co, trên khuôn mặt non nớt đáng yêu nở nụ cười thích thú.
Phải công nhận là, hai đứa trẻ đã quen nhìn thấy dáng vẻ dữ dằn của Bóng Tuyết, giờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu nũng nịu của nó khiến chún2g không thể nào tiếp thu được.
Không hiểu sao lại làm cho người ta tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông cường tráng và khỏe mạnh7 giả dạng làm một cô gái dễ thương phát ra âm thanh ỏn à ỏn ẻn.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, quá cay con mắt! Những lời này rõ ràng là đang trêu chọc Tần Muội, nhưng Bóng Tuyết nghe vào tai lại tưởng thật.
Nó không quan tâm đến việc ăn đồ hộp và thịt khô yêu thích của mình nữa mà nhảy phắt lên vai Tần Muội.
Bốn cái móng vuốt lông xù bấu chặt vai Tần Muội, nó dụi đầu vào má anh ta: “Meo meo meo!!!”
Tiếng gọi lo lắng và tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Ống kính bắt đầu xuất hiện nhiễu sóng, lúc rõ lúc không, Tần Nguyễn nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu Huyên đang lao nhanh về phía máy ảnh.
Có một âm thanh xèo xèo và màn hình ghi hình kết thúc.
Tần Nguyễn gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoắc Chi.
Bên kia nhận cuộc gọi, cô lên tiếng ra lệnh: “Hoắc Chi, tôi cần bay đến thành phố Yến ngay bây giờ, sớm nhất là bao lâu thì máy bay đến đón tôi trên đỉnh tòa nhà HEA?”
Hoắc Chi: “Tầm năm phút ạ.”
Tần Nguyễn không lên tiếng mà gật nhẹ đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Đột nhiên, ống kính chuyển hướng quay lại chiếc cột điện trong hẻm, và rác bên đường cũng vô tình bị quay vào.
Trong video vang lên tiếng đáp lại của Lăng Hiểu Huyên: “Tôi biết rồi, tôi chỉ đang xem rốt cuộc là thứ gì đang giở trò quỷ thôi.”
Tần Muội nghi ngờ nhìn về phía hai đứa nhóc, anh ta hơi cau mày: “Chúng nó nhỏ như vậy mà đi học thì có vấn đề gì không?”
Tần Nguyễn hỏi Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ: “Hai đứa có vấn đề gì sao?”
“Không có ạ!”
Mỗi khi cô chuẩn bị buông lỏng một ngày là đối phương luôn luôn có thể sắp xếp các hoạt động học tập cùng xã giao cho cô.
Trong giai đoạn đầu, việc cơ bản nhất cô phải làm mỗi ngày là đọc các báo cáo khác nhau của Tập đoàn HEA, nắm rõ số lượng lớn đơn đặt hàng của công ty, cùng thông tin chi tiết về tất cả các đối tác của công ty trong những năm qua, trong đó có cả bối cảnh phức tạp và lịch sử đen tối đằng sau những người này và gia đình của họ.
Trên đây là thông tin cơ bản nhất mà Tần Nguyễn cần tiếp thu.
Tần Nguyễn ăn cơm ở nhà họ Tần xong thì cùng Tam gia đưa hai đứa bé rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã hai tháng kể từ ngày đi học lại.
Trong hai tháng này, thời gian Tần Nguyễn ở trường học rất ít, lịch trình mỗi ngày của cô đều bị Hoắc Dịch Dung sắp xếp kín đặc.
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đang đi xuống lầu, nghe thấy anh ta nói lời này thì không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng vẫn là tiền tiêu vặt gánh chịu tất cả.
Tần Nguyễn đi tới trước mặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, sờ đầu bọn nhỏ và hỏi: “Hai đứa ăn sáng chưa?”
Tần Nguyễn vừa định trả lại máy ảnh cho Thái Ung Lương thì ông ta lại dùng giọng điệu nhấn mạnh nói với cô: “Phía sau vẫn còn nữa.”
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn, video khôi phục bình thường, nhưng hình ảnh trong ống kính máy quay lại khiến cô dựng tóc gáy.
Lăng Hiểu Huyên chật vật ngất xỉu trên mặt đất, một cái móng vuốt có kích thước bằng chiếc vali có thể mang lên máy bay, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lăng Hiểu Huyên và chậm rãi kéo cô ấy đi.
Đó là những hồ sơ đặc biệt mà các thành viên quan trọng trong Nội Các có muốn xem cũng phải trải qua một số thủ tục mới có thể xem được.
Nhớ lúc ấy Thái Ung Lương nhờ ông Cửu nhắn với cô, muốn nhờ cô hỗ trợ điều tra phá những vụ án liên quan đến Huyền học.
Lần này Tần Nguyễn lại không có tâm lý mâu thuẫn như lúc trước, cô nhẹ nhàng hỏi: “Ông ta có nói là có chuyện gì không ạ?”
Nhìn thấy đồ ăn thức uống bày la liệt, ánh sáng đỏ trong mắt Bóng Tuyết biến mất.
Nó hếch cằm lên, ngạo nghễ lườm Tần Muội một cái rồi thong thả bước về phía trước.
Tần Muội thấy bà cô nhà mình cho mình một ánh mắt hiểu rõ, thì trái tim đang căng thẳng cũng chậm rãi hạ xuống.
Sắc mặt Tần Nguyễn trầm xuống: “Đàn chị đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Cô kẹp sách giáo khoa trong cánh tay và bấm đốt ngón tay, rất nhanh cô đã biết Lăng Hiểu Huyên vẫn còn sống.
Hoắc Dịch Dung nhớ lại: “Hình như là mất tích, anh không biết rõ tình hình cụ thể, vì anh không có hứng thú hỏi những chuyện không liên quan.”
Trên mặt Thái Ung Lương lộ vẻ khó xử, ông ta thấp giọng nói: “Chưa đến một tiếng.”
Nếu là trước kia, đội Thiên Hành cũng có được đãi ngộ di chuyển bằng máy bay.
Tuy nhiên, vì mấy năm nay nghiên cứu vũ khí năng lượng nên đội Thiên Hành rất eo hẹp về kinh phí, đã rất lâu rồi bọn họ không được hưởng thụ vinh dự ngồi máy bay để đi làm nhiệm vụ.
“Không có ạ!”
Hai đứa bé cùng đồng thanh trả lời.
Bọn chúng đang rất mong chờ được đi học, không biết liệu trường học có thú vị để giết thời gian hay không.
Lúc này cô vừa mới đi vào tòa nhà dạy học, Hoắc Dịch Dung lại gọi tới.
Tần Nguyễn lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì mặt mũi đầy vẻ bất đắc dĩ và mâu thuẫn.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi.
Tần Nguyễn vì thế mà ăn một phen đau khổ, mà mỗi lần cô mở miệng cự tuyệt thì đều sẽ đổi lấy gấp đôi sự khám phá, đồng thời làm không biết mệt mỏi.
Tóm lại trong hai tháng qua, cuộc sống của cô vô cùng không dễ chịu.
Giọng nói tươi cười của Hoắc Dịch Dung truyền ra từ ống nghe của điện thoại: “Em dâu, tối nay có người muốn gặp em đấy, người ta hẹn trước cũng được gần hai tháng rồi, hôm nay bọn họ có việc gấp nên trực tiếp để Nội Các gây áp lực với anh, nói cái gì cũng muốn gặp mặt em.”
Trong video vang lên một giọng nam nhắc nhở Lăng Hiểu Huyên.
Âm thanh rất rõ ràng, hẳn là người đang quay phim.
Thái Ung Lương đứng ở bên cạnh Tần Nguyễn lên tiếng giải thích: “Đây là Chung Tả, con trai nuôi của tôi, chính nó đang quay phim.”
Rốt cuộc là loại tà ma gì lại có bàn tay to như vậy, nhìn đường gân trên mu bàn tay và hình dạng thì không giống như của con người, mà giống tứ chi của một loài ác thú nào đó hơn.
“Không biết Hoắc phu nhân có chú ý tới hay không, sau khi thứ kia xuất hiện, hai bên ngõ hẻm đều xuất hiện cái bóng hình quạt, đối phương hẳn là có một đôi cánh.”
Tần Nguyễn nghi ngờ ngẩng đầu lên và nhìn về phía Thái Ung Lương đang lên tiếng: “Cánh?”
Nhìn dáng vẻ này thì hẳn là Chung Tả đang quay phim thì bị tấn công bởi một thứ gì đó.
Máy ảnh rơi trên mặt đất làm bị nghiêng ống kính, và quay lại rõ ràng cảnh Lăng Hiểu Huyên nổ súng, từ trong họng súng phát ra ánh sáng năng lượng màu xanh ngọc bích.
“Đội trưởng Chung!”
Tần Nguyễn dùng cánh tay không bị thương ôm Hoắc An Kỳ vào trong lòng.
Hoắc Vân Tiêu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, anh nói với Tần Nguyễn: “Gần trưa rồi, em muốn về nhà ăn cơm hay ở lại đây?”
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh hai mình đang ôm Bóng Tuyết, trông dáng vẻ sợ bị cướp mất Bóng Tuyết của anh ta mà cô dở khóc dở cười, hỏi: “Anh hai, phòng bếp có gì ăn không?”
Hai đứa bé gật đầu với cô.
Hoắc Diêu chỉ tay về phía Tần Muội và bảo: “Bác hai cho bọn con ăn ạ.”
Thực tế, bọn chúng có thể tự ăn, nhưng Tần Muội lại muốn được hưởng thụ niềm vui thú đút cho trẻ con ăn.
Tần Muội vuốt bộ lông đã không còn xù lên của Bóng Tuyết, anh ta đếm ngón tay: “Có nạm bò hầm cà chua em thích ăn nhất, còn có bánh lưỡi bò đen mà buổi sáng lúc anh cả đến công ty đã bảo tài xế đi mua, và một số đồ ăn vặt nữa. Đúng rồi, trong nồi có cháo nóng, nếu không hợp khẩu vị thì em có thể bảo đầu bếp làm món mà em thích.”
Tần Nguyễn cũng lười gây thêm phiền phức, cô nói với Tam gia đang đứng ở trước mặt: “Em đi ăn cơm trước đã, ăn xong rồi về.”
Nghe cô nói muốn về, Tần Muội ôm Bóng Tuyết tập tễnh đi đến: “Hai người muốn đi?”
Động tác của nó trông thân mật thế thôi, chứ tiếng kêu thì vô cùng hung dữ.
Bóng Tuyết: Tên nhóc kia! Cậu mà dám đưa tôi đi, tôi cào nát mặt cậu!
Tần Muội đưa tay vuốt lông Bóng Tuyết: “Ngoan, tao không cho mày sang nhà khác đâu, tao đã bỏ ra tất cả tiền tiêu vặt của tao cho mày rồi đấy!”
Quả nhiên tầng lớp thượng lưu là những người đang đứng trên đỉnh tội lỗi của bản chất con người, họ coi thường mọi thứ, và tất cả những người họ giẫm lên đều chẳng qua chỉ là vật hi sinh cho cuộc đời vui chơi của họ.
Thậm chí vì muốn kích thích càng lớn hơn mà họ không ngừng khiêu chiến với cái ác cực hạn trên thế gian.
Nếu như tội ác ở dưới tầng đáy của khu tây là không muốn người khác sống tốt hơn mình, dính đến mạng người.
Nhìn thấy Tần Nguyễn đi vào, Thái Ung Lương ôm túi đen trong tay, lập tức đứng dậy đón: “Hoắc phu nhân!”
Sắc mặt Tần Nguyễn u ám, ánh mắt âm trầm nhìn ông ta và hỏi: “Lăng Hiểu Huyên thế nào rồi?”
Giọng Thái Ung Lương trầm xuống: “Cô ấy mất tích, cùng với hai con trai nuôi của tôi.”
Tần Muội vẫn còn mạnh miệng: “Cũng không phải là bác không nỡ bỏ, Bóng Tuyết hung dữ lắm, chẳng qua là bác sợ nó làm hai đứa bị thương thôi.”
Anh ta làm ra vẻ suy nghĩ cho hai đứa cháu, thật là cảm động.
Tần Nguyễn từ trên lầu đi xuống, cười và nói xen vào: “Em cảm thấy anh hai không cần lo lắng đâu, nếu anh không yên tâm thì em có thể giúp A Diêu và An Kỳ nuôi nó trước, đợi khi nào tính tình của nó được thuần hóa rồi thì sẽ chuyển lại cho bọn nhỏ.”
Tần Nguyễn vừa xem video không rõ ràng vừa hỏi Thái Ung Lương: “Chị Lăng ở đội Thiên Hành lâu như vậy đã trải qua bao nhiêu nhiệm vụ rồi?”
Mặt Thái Ung Lương lộ vẻ trầm tư: “Khoảng mười lần, ban đầu cô ấy khá nhát gan, nhưng so với một số người mới đến thì tốt hơn nhiều, sau hai nhiệm vụ thì thành thạo. Khi đụng phải lũ tà ma, cô ấy ra tay khá lưu loát và tàn nhẫn, là một hạt giống tốt.”
Tần Nguyễn biết Lăng Hiểu Huyên cố gắng như vậy là vì muốn nhanh chóng trèo lên trên, đạt được địa vị và sự công nhận để đứng sánh vai với Lăng Trạch Hằng.
Tần Muội 7nhận thấy Bóng Tuyết rõ ràng đang tức giận, bực mình, đôi mắt xanh lục cũng bắt đầu lộ ra ánh đỏ.
Bất chấp việc chân vẫn còn bị thươn2g, anh ta nhanh chóng chạy tới tủ để đồ tìm đồ hộp, thịt khô, bánh quy nhỏ và đồ uống, lần lượt bày ra trên mặt đất.
Tần Muội không n0gừng lẩm bẩm: “Bà cô tổ của tôi ơi, sau này tao sẽ không bao giờ bảo mày học dịu dàng giống những con mèo khác nữa. Chúng nó là đang làm nũng, tỏ ra thân mật với con sen. Còn mày đây là muốn mạng của tao rồi, tao còn muốn sống thêm mấy năm nữa, sau này mày muốn làm gì thì làm, chỉ xin mày đừng có lại kích thích trái tim nhỏ bé của tao nữa.”
Tần Nguyễn không quan tâm con trai nuôi của ông ta, cô chỉ quan tâm đến sự an toàn của Lăng Hiểu Huyên: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Thái Ung Lương mở chiếc túi màu đen trên tay: “Có một thôn ở thành phố Yên thường xuyên xảy ra các sự kiện linh dị, đã có hơn chục người mất tích. Một tuần trước hai đứa con trai nuôi của tôi đã dẫn theo một đội để điều tra tình hình, và tất cả đều biến mất, trong đó bao gồm Lăng Hiểu Huyên. Sau đó tôi lại cử thêm một đội nữa đến điều tra, nhưng tất cả các thành viên cũng đều mất tích.”
Ông ta lấy ra một chiếc máy ảnh tinh xảo cao cấp ở trong túi đen, nhấn vài nút rồi đưa cho Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn ông ta, cô hỏi: “Giờ chúng ta đi thôi, phải mất khoảng bao lâu mới có thể đến được thôn nơi xảy ra chuyện ở thành phố Yến?”
Thái Ung Lương: “Lái xe hơn ba giờ.”
Tần Nguyễn lại hỏi: “Máy bay thì sao?”
Trong tháng đầu tiên, đến nằm mơ mà trong đầu cô cũng toàn là một loạt số liệu cao ngất trời của công ty, cũng như lịch sử đen tối của các thành viên quý tộc từ các quốc gia khác nhau và nhân viên xuất sắc trong các lĩnh vực.
Một số trong số họ bề ngoài là những người thành đạt, nhưng thực chất họ là con rối của hoàng gia và quý tộc, những người kiểm soát huyết mạch của cải.
Những người hợp tác kia bị nhà họ Hoắc điều tra ra được lịch sử đen tối khiến cho người ta phải kinh hoàng, và mở ra một thế giới mới cho Tần Nguyễn.
“Chậc, anh đang nhiều việc lắm.”
Nói thì nói thế, nhưng Hoắc Dịch Dung đang ngồi trong văn phòng cũng đứng dậy, với lấy và bấm điện thoại cố định trên bàn.
Thư ký trưởng ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Hoắc Dịch Dung trầm giọng ra lệnh: “Ở dưới lầu có một người đàn ông trung niên họ Thái, bảo nhân viên an ninh ngăn ông ta lại!”
Như vậy thì tội ác của những người thuộc tầng lớp phía trên càng kín đáo hơn, cũng càng khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía hơn, nó là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả việc giết người.
Nói tóm lại, bọn họ không bỏ sót bất kỳ tội ác nào mà con người có thể tưởng tượng ra, và họ làm điều đó rất thuận tay.
Tần Nguyễn xua đi những thứ lộn xộn trong đầu, và kết nối cuộc gọi trước khi cuộc điện thoại của Hoắc Dịch Dung bị tắt.
Thái Ung Lương nói ra suy đoán của ông ta: “Chắc chắn không phải là ác linh của con người sau khi chết, rất có thể là ma núi, vì thôn nơi xảy ra chuyện được bao bọc bởi một ngọn núi.”
Tần Nguyễn gật đầu đồng ý.
Thái Ung Lương nghiêm túc nhìn Tần Nguyễn, ông ta nói, trong lời nói lộ ra vẻ thỉnh cầu: “Hiện giờ chúng tôi có thể xác định rằng mọi người trong đội đều còn sống, nhưng nếu thời gian kéo dài, chúng tôi cũng không biết họ có thể kiên trì được bao lâu. Hoắc phu nhân, đội Thiên Hành cần cô giúp đỡ.”
“Hiểu Huyên đừng nhúc nhích! Có cái gì đó!”
Chung Tả đang quay phim thấp giọng quát một tiếng.
Chiếc máy ảnh trên tay anh ta vẫn đang quay Lăng Hiểu Huyên.
Tần Nguyễn cúp điện thoại, quay người chạy ra khỏi tòa nhà dạy học và tới chỗ cô đỗ xe.
Hai tháng nay cô quá bận rộn, mỗi lần gặp Lăng Hiểu Huyên ở trường chỉ là gặp mặt ngắn ngủi, không có thời gian hàn huyên.
Không ngờ khi nghe được tin tức của cô ấy một lần nữa thì cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.
Nghe được không phải là xã giao, lông mày khẽ nhíu lại của Tần Nguyễn giãn ra, cô hỏi: “Ai vậy?”
Hoắc Dịch Dung đáp: “Thái Ung Lương của đội Thiên Hành, ông ta nói có chuyện quan trọng cần tìm em.”
Tần Nguyễn nhớ lại, năm ngoái lúc cô đang tiếp ông Cửu thì ông ta có đưa cho cô một tập hồ sơ cấp S của đội Thiên Hành mà Thái Ung Lương muốn đưa cho cô.
Cô dùng tay cầm sách xoa xoa thắt lưng, yếu ớt hỏi: “Anh Dung, hôm nay lại có chuyện gì?”
Trong khoảng thời gian này cũng không biết Tam gia trúng gió gì mà đêm nào cũng muốn cùng cô đi khám phá cách sáng tạo ra sinh mệnh.
Không chỉ khám phá cơ thể và tâm hồn, mà còn là sự phát triển của nhiều phong cách khác nhau, luôn luôn tiến bộ trong việc sáng tạo ra cái mới.
Tần Nguyễn ừm một tiếng: “Sắp đi học lại rồi, em phải trở về chuẩn bị một chút.”
Nghe thấy sắp đi học lại, Tần Muội đau cả đầu, anh ta lẩm bẩm: “Còn có mấy ngày nữa thôi à.”
Tần Nguyễn xoa đầu Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, cô nhẹ nhàng nói: “Hai đứa nhóc này cũng đi học cùng em, nên em còn phải đi chuẩn bị đồ cho chúng nó nữa.”
Thái Ung Lương lấy máy ảnh từ trong tay cô và tua ngược lại video.
Khi video lùi đến đoạn Chung Tả lên tiếng nhắc nhở Lăng Hiểu Huyên không được động đậy, đúng là có xuất hiện cái bóng hình quạt ở hai bên con hẻm tối.
Tần Nguyễn nhìn vào cái bóng trong video mà nhíu chặt mày, miệng lẩm bẩm: “Có thể là cái gì nhỉ?”
Trong video vang lên tiếng thở mạnh, nghe không giống như do con người phát ra, mà giống một con thú dữ có thể tích to lớn hơn. Tần Nguyễn vô thức nghĩ đến Sơn Tiêu lúc đầu ở trong trường học.
Ống kính đột nhiên rung lắc dữ dội.
Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, thiết bị ghi hình rơi xuống mặt đất.
Nửa giờ sau, Tần Nguyễn đến công ty, đi thang máy lên lầu dưới ánh mắt cung kính của nhân viên công ty.
Cô gặp Thái Ung Lương trong phòng tiếp khách.
So với một năm trước gặp mặt, lần này trông mặt đối phương gầy hơn, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi hốc hác.
Tần Muội bế Hoắc Diêu lên rồi ngồi xuống ghế sô pha, cô mặt trêu tức nhìn Tần Muội và Bóng Tuyết.
Hoắc An Kỳ thì trông mong nhìn anh trai được mẹ ôm, trong mắt thằng bé ánh lên sự hâm mộ.
Tam gia đi lên trước ôm con trai út lên, để thằng bé ngồi ở bên người Tần Nguyễn.
“Bốp!”
Máy ảnh lại bị thứ gì đó nghiền nát, và hình ảnh trở nên tối đen như mực.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm màn hình đen kịt trước mặt, trong đầu cô hiện lên bộ móng vuốt xấu xí dài gần 50 centimet kia.
“Trong này có đoạn phim ghi lại vào lúc đó và được truyền đến, cô có thể xem qua.”
Tần Nguyễn cầm máy ảnh và nhìn chằm chằm vào màn hình, cô nhìn thấy trong video, Lăng Hiểu Huyên mặc đồng phục huấn luyện màu đen của đội Thiên Hành, tay cầm một khẩu súng máy đã được sửa đổi, bước nhanh trên con đường tối tăm.
Hiểu Huyên, cô đi chậm thôi, những người xảy ra chuyện trước đó đều ở trong con hẻm này đấy.”
Hoắc Dịch Dung hời hợt nói: “Ông ta không nói, nhưng trông có vẻ rất cấp bách. À phải rồi, vừa rồi lúc anh gặp ông ta ở văn phòng, ông ta có nghe một cuộc điện thoại, và có nhắc đến vị đàn chị Lăng bị gia tộc họ Lăng đuổi ra khỏi nhà kia của em.”
Tần Nguyễn hơi mở to mắt: “Lăng Hiểu Huyên?”
Hoắc Dịch Dung: “Đúng là cô ta.”
Anh ta lau mồ hôi trên trán, lắc lắc tay, rồi nghiêm túc nói với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ: “Con mèo này quá hung dữ, các cháu không nuôi được nó đâu. Nếu các cháu thích Bóng Tuyết thì có thể thường xuyên tới chơi với nó.”
Hoắc Diêu cũng không phải là trẻ con thật, sao lại không nghe ra là bác mình không nỡ chứ.
Thằng bé cười tủm tỉm, nói: “Bác hai không nỡ bỏ Bóng Tuyết thì cứ nói thẳng ạ, cháu và A Kỳ sắp đi học rồi, cũng không có thời gian nuôi nó đâu.”
Tần Nguyễn hít sâu một hơi, nói với anh ta: “Anh Dung, trưởng phòng Thái còn ở bên chỗ anh không?”
Hoắc Dịch Dung: “Ông ta vừa đi rồi.”
Tần Nguyễn: “Anh giúp em ngăn ông ấy lại, bây giờ em đến công ty ngay!”
Giống như bên cạnh có thứ gì đó, anh ta không dám nhúc nhích.
Trong ống kính, ngay tại thời điểm Chung Tả lên tiếng, Lăng Hiểu Huyên gác súng năng lượng cải tiến lên vai, họng súng nhắm thẳng vào ống kính.
Mái tóc đỏ gợn sóng của cô ấy bị gió thổi tung trong đêm tối, khuôn mặt xinh đẹp mê hồn lộ vẻ nghiêm nghị, đôi mắt nhìn chằm chằm vào máy ảnh đầy thù địch.
Giọng nói của cô ấy tự tin và cởi mở, không hề sợ hãi ma quỷ như trước đây.
Trong lòng Tần Nguyễn không khỏi cảm thấy vui mừng, không ngờ chỉ có mấy tháng mà đàn chị đã có thể bình tĩnh đối phó với tà ma rồi.
Nghe giọng điệu tự tin của cô ấy, hẳn là đã nhiều lần đối phó với ma quỷ rồi.
Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra vẻ hài lòng: “Được, giờ tôi sẽ lên đó chờ cô.”
Hoắc Chi cung kính hỏi: “Phu nhân, lần này cô đi ra ngoài cần mang theo bao nhiêu người ạ?”
Tần Nguyễn đáp ngay: “Mình cô đi theo tôi là được rồi, tốc độ nhanh một chút.”
“Vâng, phu nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.