Cô bước đến trước kmặt Hoắc Vân Tiêu, cầm bàn tay đã bóp cổ Huyền Thanh và dùng khăn tay cẩn thận lau đi. Hoắc Vân Tiêu cong môi cười, cưng chiều nói: “Được.”
Mặc dù Tần Nguyễn che giấu rất kỹ, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng thỉnh thoảng lại toát ra ngoài của cô. Huyền Thanh bị đánh thì hơi kiềm chế lại, gã cúi thấp đầu, che đi sự căm hận cùng sát ý trên mặt.
Tần Nguyễn không ngờ rằng lệ quỷ ở bên trong cơ thể Kiều Hi lại không dám nhận sự hiến tế của vong hồn Huyền Thanh. “Bốp!”
Lực Minh Thần đánh vào mặt Huyền Thanh phát ra âm thanh vô cùng vang dội, nghe rất hả giận. Sắc môi của Kiều Hi tái nhợt, cậu ta cố gắng nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn, bờ môi hơi mấp máy: “Cô ấy, cô ấy rất thê thảm, chị giúp, cô ấy...”
Sau khi nói ngắt quãng xong những lời này, mắt Kiều Hi bắt đầu trở nên đục ngầu, đồng tử trong mắt cũng dần giãn ra. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của gã cũng đủ thấy việc hiến tế linh hồn nguy hiểm cỡ nào.
Tần Nguyễn cũng không để ý tới gã, cô kéo tay Hoắc Vân Tiêu tránh xa Huyền Thanh, ấn anh ngồi xuống ghế sô pha rồi nhẹ giọng dặn dò: “Anh không được lộn xộn, giải quyết xong lệ quỷ trên người Kiều Hi, chúng ta lập tức đi về nghỉ ngơi.” Khi bọn họ chạm vào nhau, Tần Nguyễn ấn đầu ngón tay lên cánh tay Kiều Hi, giải phóng cho màn sương đen bị nhốt trên cánh tay của cậu ta.
Lòng bàn tay cô ấn vào hồn thể của Huyền Thanh bùng phát ra lực Minh Thần mạnh mẽ, hai người và một quỷ được bao bọc trong ánh sáng vàng thần thánh, miệng Huyền Thanh phát ra tiếng kêu đau đớn. Tần Nguyễn đưa ngón tay điểm vào mi tâm của Kiều Hi, truyền năng lượng giúp cậu ta tỉnh táo, cô hỏi: “Cô ta là ai, lệ quỷ bên trong cơ thể cậu à?”
“Phải.” Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Đã giết rồi thì thôi, nhưng Kiều Hi phải ăn đau khổ một phen rồi.”
Cô thu lại cây roi vàng đang trói xác Huyền Thanh, cũng không quay đầu lại mà ném roi ra ngoài. Cô điều khiển hàng nghìn hàng vạn sợi chỉ vàng trong lòng bàn tay, nhấc Kiều Hi đang nằm trên mặt đất lên và để cậu ta lơ lửng trong không trung.
Lực Minh Thần trong tay cô được tăng thêm gấp đôi, áp chế gắt gao con quỷ bên trong cơ thể Kiều Hi, cô muốn bức đối phương ra ngoài. Thấy sắc mặt Kiều Hi trở nên tái nhợt khi làn sương đen từ trên người cậu ta chảy ra, hai tay Tần Nguyễn nhanh chóng bấm pháp quyết.
Ánh sáng vàng thần thánh tỏa ra dọc theo đầu ngón tay cô, chúng như vô số sợi chỉ vàng bao bọc lấy cơ thể của Kiều Hi. Huyền Thanh vừa đắc ý vừa phách lối, bộ mặt ghê tởm kia nhìn rất gợi đòn.
Trên gương mặt xinh đẹp căng cứng, lạnh lùng cao ngạo của Tần Nguyễn hiện lên vẻ tức giận, cô đương nhiên sẽ không nhịn rồi, cô vung tay lên, tát đối phương một cái từ xa. Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuốngc, biểu cảm cau mày của Tần Nguyễn lọt vào trong mắt anh, anh mím môi nói: “Anh không thích ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào eam.”
Bên trong cặp mắt kia ẩn chứa đủ loại ác ý khiến anh vô cùng khó chịu, không khống chế được sát ý trong lòng. Một tiếng rên rỉ khàn khàn phát ra từ miệng Kiều Hi, giọng nói tương đối trung tính và không phải là giọng của cậu ta.
Tần Nguyễn nghe thấy âm thanh mà khẽ nhíu mày, cô có thể nhận ra là giọng nữ. Một khi linh hồn bị hiến tế, gã sẽ không còn là gã nữa mà sẽ bị lệ quỷ cắn nuốt, cũng khó giành lấy cuộc sống mới.
Linh hồn của Huyền Thanh không ngừng run rẩy, cho tới giờ phút này, gã mới thực sự sợ hãi. Tần Nguyễn buông tay anh ra, cô quay người đi về phía Kiều Hi và đỡ Kiều Hi đang bất tỉnh về phía linh hồn của Huyền Thanh.
Dùng linh hồn của Huyền Thanh để hiến tế là cách cuối cùng để giải quyết cục Âm sát trong người Kiều Hi. Huyền Thanh há to miệng, sát khí màu đen trong cơ thể Kiều Hi tràn vào cơ thể gã theo cái miệng há to.
Tần Nguyễn dùng lực Minh Thần hiến tế vong hồn của Huyền Thanh cho lệ quỷ bên trong cơ thể Kiều Hi. Đôi mắt nhắm chặt của Kiều Hi mở ra một khe hở, cậu ta chậm rãi quay đầu nhìn Tần Nguyễn, há miệng nói: “Chị, chị dâu.”
Giọng nói khàn và yếu ớt, nhưng đó thật sự là giọng của Kiều Hi. “Ahhhh!!!”
Đau đến cực điểm, gã há miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Thấy gã hoảng sợ như thế, Tần Nguyễn mỉm cười, cô đặt Kiều Hi xuống đất và kéo vong hồn của Huyền Thanh đến trước mặt mình: “Anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này!”
Dứt lời, không cho Huyền Thanh lại có cơ hội lên tiếng, cô ấn vong hồn của gã vào gần Kiều Hi không có ý thức đang nằm trên mặt đất. Đối phương nhìn về phía Tần Nguyễn, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin.
Tần Nguyễn bước lên, đến gần Kiều Hi và nhẹ giọng hỏi: “Cậu muốn nói gì?” Vừa rồi lúc giết Huyền Thanh, một tia sát khí nồng đậm đã tràn vào cơ thể anh.
Bây giờ anh đang là một con người nên cũng phải gánh lấy nghiệp quả của hành động giết người. Phát giác lệ quỷ sợ mình, khuôn mặt tái nhợt xấu xí của gã hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ đắc ý.
Gã chậm rãi ngậm cái miệng to như cái chậu lại và phát ra tiếng cười quỷ dị: “Ha ha ha... Chỉ là một con rối do tao luyện chế ra mà thôi, nó làm sao dám vô lễ với chủ nhân được, chúng mày thua rồi, ha ha ha...” Gã cảm nhận được một lực lượng mênh mông đang tràn vào hồn thể của mình, linh hồn gã bị sức mạnh đó xé rách và còn có một làn sương màu đen từ trên cánh tay Kiều Hi cũng đang liên tục xông vào hồn thể của gã.
Sự xâu xé của hai lực lượng khiến Huyền Thanh cảm nhận được cái gì gọi là chết không được yên bình. Roi vàng lại một lần nữa giam cầm linh hồn của Huyền Thanh, làm gã không trốn đi được.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn chằm chằm linh hồn đang lơ lửng trong không trung, mắt cô toát ra một tia lạnh lẽo nguy hiểm, cô hời hợt nói: “Tuy anh đã chết, nhưng dùng linh hồn của anh để hiến tế vẫn có thể trục xuất được lệ quỷ đang nhập vào người Kiều Hi.” Vừa đơn giản lại thô bạo.
Vẻ mặt Huyền Thanh vặn vẹo, trên mặt gã tràn đầy sợ hãi và lo lắng: “Đừng tới đây! Tao không đồng ý! Tộc Pháp Sư cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Tần Nguyễn không cho gã cơ hội chạy trốn, cô đưa tay lên tóm lấy đối phương từ xa.
Huyền Thanh hét lớn: “Không! Đừng! Tao sẽ giết mày! Giết mày!” “Tộc Pháp Sư?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn hoàn toàn lạnh lẽo, khóe môi cô cong lên nở nụ cười tà: “Mặc dù không biết các người ỷ vào cái gì, nhưng nếu dám động đến tôi, tôi vẫn tiêu diệt như thường!”
Hai con ngươi trong mắt Huyền Thanh run rẩy kịch liệt, linh hồn bị roi vàng trói chặt không ngừng bay ngược về phía sau, muốn tránh né Tần Nguyễn tới gần. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, lệ quỷ bám vào cơ thể Kiều Hi lại chậm chạp không ra ngoài, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Toàn thân Huyền Thanh bị sát khí màu đen dày đặc bao phủ, khuôn mặt biến dạng gớm ghiếc.