Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1115: Nguyễn nguyễn




Khế ước chủ tớ giữa Chiêu Đệ và Huyền Thanh đã hoàn toàn bị thanh trừ khi Tần Nguyễn kéo Chiêu Đệ ra bên ngoài.
Bây giờ Huyền Thanh ở trư1ớc mặt Chiêu Đệ giống như một con cừu non mặc cho người ta chém giết vậy. Anh khẽ vuốt ve bụng dưới của Tần Nguyễn, động tác vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ đứa trẻ trong bụng em bây giờ sẽ không tự động hấp thu những sát khí kia à, anh nghe người ta nói có một số đứa trẻ được hấp thu tinh hoa của đất trời lại có lợi đấy.”
“Làm sao giống nhau được.” Tần Nguyễn phản bác ngay: “Ai mà biết khí huyết sát của tộc Pháp Sư là cái thứ xúi quẩy gì, nếu làm tổn thương đến đứa bé, em nhất định sẽ khiến toàn bộ tộc Pháp Sư phải đền mạng!”
Mặc kệ Chiêu Đệ đáng thương thế nào thì chung quy lại cũng bởi vì cô ta mà đứa bé trong bụng cô mới bị trúng chiêu.
Bảo cô tha thứ cho kẻ đã hại mình, xin lỗi nhé, cô không làm được!
Nhưng những tính toán ác độc của bọn chúng ở đằng sau khiến cô rất phẫn nộ.
Đôi mắt đen láy của Hoắc Vân Tiêu nhìn lỗ tai hơi đỏ lên vì tức giận của Tần Nguyễn, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Lúc em mang thai A Diêu và An Kỳ, em đi thu thập sát khí đối với bọn chúng không chỉ không có bất kỳ tác hại nào, mà còn giúp chúng có một cơ thể mạnh khỏe ngay từ khi sinh ra.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn cứng lại, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không ạ.”
Chính vì cơ thể không có bất kỳ khó chịu nào, cho nên cô hoàn toàn không phát giác mình bị tộc Pháp Sư tính kế.
Không phải cô e ngại tộc Pháp Sư có nhiều người, cho dù là đã được hai sư tỷ, sư đệ Vu Phạm báo cho biết rằng, rất có thể Thánh nữ của tộc Pháp Sư mang dòng máu của tổ tiên Pháp sư, thì ở sâu trong lòng cô dù có hơi kiêng kị, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.
Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt sợi tóc trên mặt Tần Nguyễn, động tác của anh nhẹ nhàng, miệng trả lời: “Không nhiều không ít, ước chừng trăm người.”
Nhìn thấy cảnh này, Tần Nguyễn giơ tay thu lại roi vàng, lại bày ra kết giới ở vị trí của hai người, để mặc cho bọn họ bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Hoắc Vân Tiêu đi lên phía trước, khẽ vuốt ve khuôn mặt căng cứng của Tần Nguyễn, anh dịu dàng hỏi: “Em làm sao lại tức giận như vậy?”
Linh hồn của Chiêu Đệ bay tới trước mặt Huyền Thanh, cô ta đưa tay ra kéo đối phương lên khỏi mặt đất.
Nhưng khi tay cô ta vừa dùng sức, thì bị lực Minh Thần do roi vàng thả ra hất văng.
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy, trên mặt không có một chút biểu cảm kinh ngạc nào, thậm chí anh còn nở nụ cười.
Anh đưa tay ôm Tần Nguyễn vào trong lòng, ghé sát tai cô thì thầm: “Vậy bây giờ Nguyễn Nguyễn có thấy người khó chịu không?”
Chiêu Đệ cũng biết đã đến lúc cô ta báo thù rồi.
Trên 2khuôn mặt trắng bệch của cô ta hiện lên biểu cảm vặn vẹo, ánh mắt nhìn Huyền Thanh tràn ra sát khí âm u: “Mày giết ba đứa con của tao, hôm nay t7ao muốn mày phải đền mạng cho chúng nó!”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Chiêu Đệ, hồn thể của Huyền Thanh sợ hãi run rẩy, nhưng miệng vẫn còn7 đang đánh bài tình cảm: “Chiêu Đệ, một ngày làm vợ chồng là trăm ngày ân nghĩa, bao nhiêu năm qua ngoại trừ mấy đứa bé ra thì tôi luôn đối xử t2ốt với cô, cô không thể làm như vậy với tôi được!”
“Ha ha ha ha... đối xử tốt với tao? Mày làm tao chết đều không được yên bình, còn tự 0tay giết ba đứa con của tao, tao hận đến mức chỉ muốn ăn thịt uống máu của mày!”
Giọng nói trong trẻo, êm tai như hạt ngọc rơi xuống đất.
Tần Nguyễn nhíu chặt mày hơn.
Chiêu Đệ và Huyền Thanh đánh nhau trên mặt đất, tư thế vừa xấu xí vừa buồn cười.
Hoắc Vân Tiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, anh hơi hất cằm với Hoắc Khương đang đứng bên cạnh và trầm giọng ra lệnh: “Đưa Kiều Hi lên phòng, sắp xếp người trông coi một tấc cũng không rời, khi nào thằng bé tỉnh dậy thì gọi bác sĩ Trần qua làm kiểm tra toàn diện cho thằng bé.”
Tần Nguyễn nghiến răng căm hận nói: “Em bị tộc Pháp Sư tính kế, bọn chúng dám dùng bí thuật thông qua Kiều Hi để mưu hại em! Muốn dùng huyết sát làm ô nhiễm con của chúng ta, rồi bồi dưỡng nó thành quỷ nhỏ mạnh nhất!”
Huyết sát đã vô tri vô giác xâm nhập vào cơ thể của cô, cô muốn đích thân tìm tới cửa báo thù.
“Ahhhh!!!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên sau lưng hai người.
Nụ cười trong mắt Hoắc Vân Tiêu dần sâu hơn, anh khẽ cười ở bên tai Tần Nguyễn và nói cho cô biết chuyện tộc Pháp Sư đã vào ở trong khách sạn: “Bọn họ đang ở trong khách sạn Hoàng Đình và bao hết toàn bộ tầng 18.”
Tần Nguyễn nghe vậy thì nhíu chặt mày, ánh mắt cô lạnh như băng: “Bọn chúng tới bao nhiêu người mà bao hết cả một tầng.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Hoắc Khương đi đến chỗ Kiều Hi, dễ dàng bế vị thiếu gia kiêu ngạo vào lòng và bước những bước vững vàng lên lầu.
Lửa giận quanh quẩn trên người cô càng lúc càng mạnh, từ cơ thể cô tỏa ra thứ sát ý kinh khủng làm cho người khác run sợ.
Tần Nguyễn ngước mắt lên, đôi mắt tràn đầy tức giận và lo lắng nhìn chằm chằm Tam gia, cô lạnh giọng hỏi: “Thánh nữ của tộc Pháp Sư đã tới thủ đô phải không, bọn chúng ở đâu?”
Tần Nguyễn nhìn tận mắt Chiêu Đệ ăn sạch nửa cái đầu của Huyền Thanh.
Trong kết giới chỉ còn lại mình Chiêu Đệ đã ăn no, cô ta bay lên khỏi mặt đất, liếm chiếc răng nanh trong miệng, khóe môi nhếch lên một đường cong giễu cợt, có vẻ như vừa trào phúng lại vừa đắc ý.
Giọng điệu của cô vô cùng chắc chắn rằng Tam gia biết tộc Pháp Sư ở đâu.
Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu vẫn trầm ấm như cũ, anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lần này tộc Pháp Sư mang theo nhiều người đến thủ đô như vậy, khiến cô luôn cảm thấy sự tình không đơn giản, rốt cuộc thì tộc Pháp Sư muốn làm gì.
Vừa đến đã ra tay với Kiều Hi và thông qua cậu ta để hại cô.
Lúc này, Chiêu Đệ đã cắn nuốt được một nửa vong hồn của Huyền Thanh, chỉ còn lại phần thân trên không có hai cánh tay.
Đôi mắt cô ta đỏ bừng vì phấn khích, trong miệng không ngừng chửi rủa Huyền Thanh, đáp trả từng chút một nỗi đau mà đối phương đã gieo rắc lên người cô ta.
Khi nhìn thấy Tần Nguyễn ở phía đối diện, vẻ mặt cô ta hơi thu lại, cô ta khom người nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đại sư đã giúp đỡ, tôi đã trả được thù, hiện giờ không còn gì tiếc nuối nữa.”
Tần Nguyễn cười lạnh: “Tôi không nhận nổi tiếng cảm ơn của cô, nhờ có cô mà đứa bé trong bụng tôi còn không biết như thế nào đây.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Giọng điệu nhẹ nhàng như không phải muốn tiêu diệt cả một môn phái vậy.
Chiêu Đệ đang cắn nuốt vong hồn của Huyền Thanh, hai cánh tay gã bị cắn xé đứt lìa, gã chật vật bò trên mặt đất, hai chân liên tục đá về phía Chiêu Đệ.
Gã muốn trốn, nhưng vì đang ở trong kết giới nên cũng chỉ có thể xoay tròn, không thể tránh khỏi việc bị Chiêu Đệ cắn nuốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.