Bị Tần Nguyễn sử dụng vào một việc nhỏ như vậy, khuôn mặt âm trầm của Minh Vương vặn vẹo vì tức giận, nhưng e ngại áp l2ực của Đế Quân đang đứng ngoài cửa, ông ta bình tĩnh đáp ứng: “Tôi biết rồi, còn chuyện gì khác nữa không?”
“Hết rồi.” “Phế tu vi của họ, rồi ném trở lại môn phái của từng người.”
Hoắc Dịch Dung bình tĩnh nói, trong lời nói lộ ra sự khát máu tàn nhẫn, khiến những người nghe thấy phải rùng mình.
Con ngươi trong mắt Linh Hư Tử khẽ run lên, chuyện này rất quan trọng, hành vi này của nhà họ Hoắc là ngang nhiên đối đầu với tất cả các thế lực ma đạo. Trên đường phố yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng0 và chim hót líu lo.
Hoắc Dịch Dung ngồi trong xe ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra thì đã là đêm khuya.
Tưởng Lục gia là bá chủ khu tây, nhưng vẫn phải hạ mình trước mặt nhà họ Hoắc, Hoắc Nhị gia đang ngủ say sưa trong xe còn ông ta đứng ngoài chờ đợi. Bờ môi mỏng của Hoắc Dịch Dung cong lên, anh ta đẩy cửa bước xuống.
Lúc này, các đệ tử của môn phái Linh Sơn cũng đi tới trước mặt.
Linh Hư Tử tươi cười nói: “Không phụ sự nhờ vả của Nhị gia, các đệ tử môn phái Linh Sơn đã bắt giữ toàn bộ thuật sĩ ở phía tây nam.” Anh ta không định giải thích quá nhiều với Linh Hư Tử.
Năm ngoái, em ba bị tộc Pháp Sư giày vò một lần, ông nội từng khuyên họ rằng chưa đến lúc giải quyết tộc Pháp Sư.
Năm nay tộc Pháp Sư vừa vào thủ đô đã gây ra náo động lớn như vậy, ông nội có tai mắt ở mọi nơi, không thể nào không biết hành động của bọn chúng. Sau khi Minh Vương rời đi, Tần Nguyễn chậm rãi bước đi.
Nhìn thấy Hoắc Tam gia đ2ang đợi ở cửa, hai người mỉm cười nhìn nhau rồi nắm tay rời đi.
Ở khu tây. Em ba đã biết hành động của anh ta ở khu tây đêm nay, nhưng đối phương không hề ngăn cản, đây chính là thái độ đồng ý.
Thấy Hoắc Dịch Dung vẫn kiên quyết, Linh Hư Tử biết nội bộ nhà họ Hoắc đã có quyết định, ông ta không khuyên can nữa.
Ngay sau đó, môn phái Ngọc Tinh, chùa Nam Ẩn, gia tộc ma ca rồng Lathambo và môn phái Trường Sinh cũng thi nhau đi tới. Hoắc Dịch Dung giơ mu bàn tay che môi, uể oải ngáp một cái.
Anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng rồi.
Hoắc Dịch Dung thầm ước tính, đến lúc này chắc mọi chuyện đã được giải quyết xong. Lần này ông nội không tỏ thái độ ngăn cản, thậm chí còn không hỏi đến, điều này cho thấy thời cơ đã đến.
Hoắc Dịch Dung có thể nhận thấy lần này Hoắc Vân Tiêu tức giận đến mức nào.
Anh ta biết rõ cái tính bao che của em trai mình, tộc Pháp Sư lần này đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của nhà họ Hoắc. Đúng lúc này, có tiếng động vang lên ở lối vào con đường.
Những người đầu tiên quay lại là đệ tử của môn phái Linh Sơn, mỗi người áp giải ít nhất hai người, đám người bị áp giải trông vô cùng chật vật.
Linh Hư Tử mặc áo đạo sĩ, chân đi giày thập phương, tinh thần phấn chấn dẫn đám đệ tử đi tới. Hoắc Dịch Dung mở đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh xe, thấy bóng dáng Tưởng Lục, anh ta vươn tay hạ cửa kính xuống.
Giọng nói khàn khàn của Hoắc Dịch Dung vang lên trong xe: “Bọn họ vẫn chưa quay về à?”
Tưởng Lục gia quay đầu lại, thái độ cung kính: “Nhị gia, ngài tỉnh rồi, tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì.” Lần này, đệ tử của môn phái Linh Sơn bắt giữ ít nhất sáu, bảy mươi người.
Thu hoạch vô cùng khả quan.
Hoắc Dịch Dung khẽ gật đầu với ông ta: “Mọi người vất vả rồi.” Con đường vốn đã chật chội nhanh chóng bị chen kín.
Hoắc Dịch Dung cũng ra lệnh như vậy đối với họ.
Đương nhiên, những người này không phải làm không công, nhà họ Hoắc sẽ trả thưởng hậu hĩnh cho họ. Linh Hư Tử nhỏ giọng hỏi: “Nhị gia, Tam gia có biết chuyện này không? Cậu có biết chuyện này sẽ đẩy nhà họ Hoắc vào nguy hiểm đối đầu với tộc Pháp Sư không?”
Hoắc Dịch Dung nhướng mày, lạnh lùng nhìn Linh Hư Tử rồi thản nhiên nói: “Em ba giao cho tôi toàn quyền trong chuyện này, chút chuyện vặt vãnh như thế này tôi vẫn có tư cách nói đấy, sao thế, ông sợ à?”
Câu hỏi cuối cùng không hề che giấu sự chế giễu. Linh Hư Tử trầm tư một lúc, sau đó bình tĩnh gật đầu: “Điều này đơn giản thôi, sau đó thì sao?”
Hoắc Dịch Dung nhìn lướt qua Linh Hư Tử, nhìn đám người mặt mũi sưng vù bị đệ tử môn phái Linh Sơn khuất phục phía sau, anh ta chậm rãi nói: “Nghe nói giới Huyền học dựa vào tu vi để kiếm cơm? Nếu không còn tu vi, vậy chẳng phải sẽ giống một kẻ tàn phế sao?”
Sắc mặt Linh Hư Tử biến đổi, lộ ra sự nghiêm túc, ông ta hỏi dò: “Nhị gia có ý gì?” Linh Hư Tử có thể nghe thấy sự không hài lòng trong giọng điệu của Hoắc Dịch Dung, ông ta vẫn tận tình khuyên nhủ: “Nhị gia, tộc Pháp Sư đã ẩn mình nhiều năm, không ai biết được thực lực của họ. Trước khi có một kế hoạch hoàn chỉnh để chống lại họ, tốt hơn hết là đừng xé rách lớp giấy mỏng cuối cùng, cho dù nhà họ Hoắc có hùng mạnh đến đâu thì cũng không thể địch lại những thành viên ma đạo đã gia nhập vào tộc Pháp Sư, theo tôi biết thì bọn chúng ở khắp nơi trên thế giới.”
Linh Hư Tử thật lòng suy nghĩ cho nhà họ Hoắc, nhưng ông ta lại tính sai về tính cách bao che khuyết điểm của nhà bọn họ.
Hoắc Dịch Dung cười lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Vậy xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng.” Từ khi Hoắc Dịch Dung hiểu chuyện cho đến nay, anh ta tình cờ biết được em ba tuy là người nhà họ Hoắc nhưng lại không thuộc về nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu là quý nhân của nhà họ Hoắc, thân phận cao quý không thể nào miêu tả được.
Không ai biết thân phận của em ba cao quý đến mức nào, ông nội chỉ thông báo với họ rằng, chỉ cần Tiêu Tiêu còn ở nhà họ Hoắc một ngày, bọn họ phải bảo vệ bằng cả mạng sống. Tần Nguyễn7 vuốt ve bụng dưới, trên mặt hiện lên vẻ thoải mái và dịu dàng.
Chỉ cần con cô không sao là được.
Nhưng tộc Pháp Sư dám tính kế c7ô, Tần Nguyễn nhất định phải đòi lại món nợ này. Nhà họ Hoắc chưa bao giờ sợ tộc Pháp Sư, cho dù giữa bọn họ có hiệp ước trăm năm, nhưng một khi tộc Pháp Sư vào thủ đô thì hiệp ước đó sẽ trở nên vô hiệu.
Em ba sống thêm một ngày, tộc Pháp Sư sẽ không dám công khai ra tay với nhà họ Hoắc.
Bởi vì người ký hiệp ước trăm năm đó chính là em ba, hay nói chính xác là vị thần lúc chưa đầu thai vào nhà họ Hoắc, người đã thay mặt nhà họ Hoắc ký hiệp ước với tộc Pháp Sư. Khu phía đông, nhà họ Phó.
Vệ Lâm Thần chạy về nhà họ Phó, anh ta lái chiếc ô tô con màu đen đi vào nhà họ Phó đèn đuốc sáng trưng.
Khung cảnh xa lạ đập vào mắt khiến Vệ Lâm Thần có một cảm xúc phức tạp, vừa gần gũi vừa rụt rè.