Khí chất của anh ta trong nháy mắt trở nên1 điềm tĩnh, quay trở lại vẻ thư sinh và tao nhã mà anh ta hay dùng khi đối mặt với các học sinh ở trường.
Vệ Lâm Thần cụp mắt xu2ống, khuôn mặt đẹp trai tỏ ra bình thản, nhưng giọng điệu lại có sự châm chọc khó tả: “Anh hai, em đã bỏ nhà đi hơn mười năm rồi.”
<7br>Trong hơn mười năm qua, anh ta chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của cha và anh cả, tất cả những gì anh ta nhận được chỉ là sự mỉa 7mai châm chọc và bất mãn vô tận. Vệ Lâm Thần nghe vậy thì sự bất mãn lên đến đỉnh điểm.
Người khác không hiểu anh ta thì thôi, đến ngay cả anh hai từ nhỏ đã thích anh ta, để anh ta cảm nhận được sự dịu dàng cũng nói như thế, khiến trong lòng Vệ Lâm Thần cảm thấy quá ấm ức.
Anh ta đang chuẩn bị nói cái gì đó thì Phó Ngọc Hành lại nói ra một tin tức động trời: “Năm đó, tộc Pháp Sư vì muốn khuấy loạn vũng nước đục mà gửi về nhà một đoạn video chúng ta bị bắt cóc. Trong video em đứng ở bên cạnh lũ lưu manh kia, vẻ mặt không có biểu cảm gì nhìn anh bị giết. Đương nhiên, anh biết đó là giả, là video đã bị người ta biên tập qua, nhưng với khoa học kỹ thuật của hơn mười năm trước, thì chuyện biên tập cắt ghép video còn chưa được phổ biến rộng rãi, nên ba và anh cả không hề biết sự thật. Bọn họ cho là em không để ý tình thân, tưởng rằng em tham sống sợ chết, cho nên bao nhiêu năm qua trong lòng họ vẫn luôn có ngăn cách với em. Nhưng mặc dù như thế thì bọn họ vẫn luôn nhớ nhung em.” Trong mắt của Phó Nhạc Nguyên và Phó Dận Như, chỉ có Phó Ngọc Hành mới là con trai, là em trai của bọn họ.
Mà anh ta, chẳng qua là thủ phạm gây nên cái chết của Phó Ngọc Hành, là tội nhân trong nhà.
Nghe ra ý định sau này cũng không quay trở về nhà họ Phó của Vệ Lâm Thần, nụ cười trên gương mặt Phó Ngọc Hành biến mất, anh ta nghiêm túc nói: “Tiểu Cẩn, mọi người trong nhà đều rất nhớ em, nhất là ba.” Nếu như lời anh hai nói là thật, thì cha và anh cả không đánh gãy chân của anh ta là bọn họ đã nhân từ rồi.
Phó Ngọc Hành nắm vai Vệ Lâm Thần, anh ta nói với giọng nghiêm túc: “Là thật đấy, bây giờ đoạn video đó vẫn còn trong phòng làm việc của ba.”
Vệ Lâm Thần vừa nhận được tin tức gây sốc như vậy nên không nhận thấy trên người Phó Ngọc Hành tràn ngập hơi thở nguy hiểm, anh ta vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ vì cha và anh cả đã nương tay với mình. Đây chính là sức mạnh điều khiển của tộc Pháp Sư.
Dù Vệ Lâm Thần có cảnh giác đến đâu thì cũng không phòng bị trước mặt người thân, nên bị trúng chiêu.
Dưới sự điều khiển của pháp lực của Phó Ngọc Hành, cơ thể Vệ Lâm Thần đổ sụp xuống ghế sô pha. “Tiểu Cẩn, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy tất cả đều sẽ tốt thôi.”
Phó Ngọc Hành dùng bàn tay lạnh buốt chậm rãi vuốt mí mắt cho Vệ Lâm Thần.
Với mỗi từ anh ta thốt ra, trên người anh ta tỏa ra thứ sát khí màu đen dày đặc mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Chung quy lại là, có một chút ngăn cách vẫn đang mọc rễ ở trong lòng của anh ta.
Phó Ngọc Hành tiếp tục dùng tiếng nói mê hoặc mà rót vào tai Vệ Lâm Thần: “Tộc Pháp Sư mới là kẻ cầm đầu của những việc này, tất cả mọi người đều bị bọn chúng đùa bỡn trong lòng bàn tay, Tiểu Cẩn à, về nhà đi em, cả ba và anh cả đều rất thương em đấy.”
Vệ Lâm Thần vẫn không có cách nào tiếp nhận được, sau bao nhiêu năm bị gia đình bỏ rơi, trái tim vốn đã thủng lỗ chỗ của anh ta không thể hàn gắn lại chỉ bằng một vài lời nói. Khóe môi Phó Ngọc Hành cong lên thành một nụ cười rất nhẹ: “Tiểu Cẩn rất lo lắng cho anh à?”
Giọng Vệ Lâm Thần trở nên khàn khàn: “Em vô cùng... nhớ anh.”
Tiếng cười êm ái vang lên bên tai Vệ Lâm Thần, Phó Ngọc Hành đưa tay sờ gương mặt của Vệ Lâm Thần, giống như khi còn bé bóp gương mặt phúng phính non nớt của anh ta. Hai mắt Vệ Lâm Thần mở to, bên trong bùng lên ngọn lửa phẫn nộ: “Tại sao em lại không biết chuyện này?!”
Nếu là như vậy thì tất cả đều đã rõ rồi.
Năm đó, mặc dù cha và anh cả không yêu thích anh ta bằng anh hai, nhưng anh hai có đồ vật gì thì anh ta cũng sẽ có. “Tiểu Cẩn, anh hai cũng rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ, nhưng anh hai còn có chuyện quan trọng cần phải làm, em đừng trách anh nhé.”
Vẻ mặt Vệ Lâm Thần mờ mịt, không hiểu lắm.
Nhưng mỗi lời Phó Ngọc Hành thốt ra bằng giọng nói nhẹ nhàng đều in sâu vào tâm trí anh ta. Nhìn dáng vẻ rơi vào trạng thái ngủ say của em trai, bên trong con ngươi ảm đạm của Phó Ngọc Hành hiện lên vẻ bất nhẫn, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.
Anh ta cẩn thận đặt Vệ Lâm Thần nằm thẳng trên ghế sô pha để em trai có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Làm xong những việc này, Phó Ngọc Hành cũng không rời đi, mà đứng ở bên cạnh ghế sô pha. Phó Ngọc Hành cũng không ngạc nhiên, như thể đã biết trước thái độ của người nhà đối với Vệ Lâm2 Thần, anh ta nhẹ nhàng cười bảo: “Anh biết.”
Tuy anh ta ở trong tộc Pháp Sư, nhưng cũng biết một chút tình hình trong nhà.
0
Anh ta biết em trai bỏ nhà đi nhiều năm, biết chỗ khó xử của cha và anh trai, cũng biết gia đình mình tan vỡ là do tộc Pháp Sư điều khiển ở phía sau.
Vệ Lâm Thần phủi bụi không tồn tại trên chân, rồi nhẹ giọng nói: “Mối quan hệ cha con, anh em đã rạn nứt hơn mười năm, không thể dễ dàng hàn gắn. Anh hai, anh không cần lo lắng những chuyện này đâu, chờ gặp được Tần Nguyễn rồi, nếu như cô ấy có thể giúp anh thoát khỏi sự khống chế của tộc Pháp Sư thì anh về nhà đi thôi, bao nhiêu năm qua cha và anh cả đều rất nhớ anh đấy.” Anh ta gọi: “Anh hai...”
Phó Ngọc Hành dùng bàn tay lạnh buốt che môi của Vệ Lâm Thần, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Cẩn này, trên người em có một chút hơi thở của tộc Pháp Sư, em có thể nói cho anh biết tối nay em đã làm cái gì không?”
Cũng không biết anh ta làm cái gì mà đôi mắt của Vệ Lâm Thần bắt đầu trở nên đăm đăm và trả lời mọi câu hỏi: “Tối nay, Hoắc Nhị gia dẫn người đến khu tây vây bắt những kẻ gia nhập vào tộc Pháp Sư xấu xa. Đang tiến hành thì em nhận được điện thoại của anh cả, biết anh trở về em bèn vội vàng chạy về để gặp anh, nên không tham gia vào hành động tiêu diệt lần này.” Bởi vì anh hai thích anh ta, anh cả còn luôn ghen ghét với anh ta, anh cả cảm thấy hai người bọn họ mới là anh em ruột cùng cha cùng mẹ.
Tất cả những biến cố đều xảy ra sau khi anh hai bị lũ lưu manh sát hại tàn nhẫn.
Khi đó anh ta mới hơn mười tuổi, sức chịu đựng tâm lý rất yếu ớt, sau khi trở về từ cõi chết anh ta khao khát được người nhà quan tâm, nhưng cha và anh cả lại đối xử thờ ơ với anh ta. Anh ta nhìn chằm chằm vào Vệ Lâm Thần, ánh mắt như muốn khắc sâu khuôn mặt của em trai vào tâm trí trước khi nói lời tạm biệt.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Còn chờ nữa thì trời sáng mất.