Tần Nguyễn nhíu mày, bước lên phía trước và vươn tay: “Lần đ1ầu gặp mặt.” Cơ Thư Chân còn đang suy nghĩ làm thế nào để giết được Tần Nguyễn thì bị luồng áp lực mạnh mẽ của Hoắc Vân Tiêu làm cho kinh hãi chết chân tại chỗ.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia sợ hãi, mặt mày không dám tin nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu, hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, sắc mặt tái nhợt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Cô ta không để ý xung quanh còn có người mà duỗi bàn tay được bảo dưỡng tốt của mình ra cào về phía khuôn mặt Tần Nguyễn.
Móng tay sơn đỏ nhìn còn nguy hiểm hơn lưỡi dao sắc. “Váy của tôi!”
Bóng dáng Cơ Thư Chân xuất hiện ở trước mắt Tần Nguyễn, cô ta đau lòng nhìn vết giày trên chiếc váy sáng màu, mặt mũi đầy vẻ khó chịu, cơ thể cũng tức giận đến phát run. Cô ta muốn đánh, Tần Nguyễn đương nhiên sẽ không lùi bước.
Lần này hai người đánh túi bụi, ngang tài ngang sức, nhưng không ai có thể làm tổn thương người kia. Hai cha con bọn họ có thần giao cách cảm, A Diêu mới mở được một nửa linh trí, chỉ biết khóc gọi cha, mẹ, kêu lên đau đớn.
Hoắc Vân Tiêu thở dài, bước chân bình tĩnh đi vào trong phòng, đi được mấy bước thì quay đầu lại, nói với Hoắc Chi đứng ở ngoài cửa: “Đi theo.” Thấy cô ta tức giận, nụ cười trên mặt Tần Nguyễn càng tươi hơn, cô nói gằn từng chữ: “Tôi bảo cô là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Cơ Thư Chân nổi giận: “Cô muốn chết!” Cô ta không chỉ tiếc cái váy, còn bởi vì cô ta chỉ cùng Tần Nguyễn đánh qua ba chiêu, mà Tần Nguyễn đã suýt chút nữa làm cô ta bị thương rồi.
Trong lòng Cơ Thư Chân thấy không phục, càng muốn dò xét thực lực của Tần Nguyễn, cô ta lại một lần nữa ra tay với Tần Nguyễn. Hai người đánh cả vào trong phòng, Hoắc Vân Tiêu nhấc bàn tay mảnh khảnh của mình lên, nhẹ nhàng ấn xuống sống mũi, trông gương mặt anh có vẻ mệt mỏi.
Lúc đến đây, anh đã nói rõ ràng với Tần Nguyễn rằng tốt nhất là không nên ra tay, vì hiện giờ cô vẫn còn đang trong thời gian ba tháng đầu nguy hiểm. Cơ Thư Chân nuốt câu định nói xuống.
Cô ta vẫn còn đang nhìn người đàn ông trước mắt này bằng ánh mắt hoảng sợ bất an. “Vâng, chủ nhân.”
Hoắc Chi ôm đồ vật trong ngực, bước nhanh về phía trước, từ từ đi theo sau lưng chủ nhân. Không có lý do gì, chỉ là cô nhìn thấy ghét thôi.
Bị sỉ nhục như thế, mắt Cơ Thư Chân đỏ lên, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô nói cái gì?” Từ bên trong căn phòng kia tràn ra thứ sát khí đen kịt.
Bên tai còn văng vẳng tiếng trẻ con khóc. Âm thanh rất yếu ớt, không khỏi làm cho Hoắc Vân Tiêu nhớ lại ký ức năm ấy A Diêu đau đớn khóc lóc trong ao máu của Luyện Ngục.
Trải qua mấy lần đau đớn gần như linh hồn tiêu tán, cảm giác đau đớn lại một lần nữa quét qua toàn thân, khiến Hoắc Diêu vô thức rùng mình một cái. Ngay khi tay của cô ta sắp chạm vào đầu ngón tay của Tần Nguy7ễn, thì Tần Nguyễn đột nhiên rút tay về, cô rất tự nhiên làm động tác vén sợi tóc ra sau tai.
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn từ trên xuốn7g dưới Thánh nữ của tộc Pháp Sư ở trước mặt, ánh mắt giống như đang nhìn một vật vô tri vậy, thần thái của cô kiêu ngạo, giọng điệu cũng mất2 đi sự tu dưỡng thường ngày: “Thì ra trông cô như thế này, thế mà còn muốn làm chị dâu hai của tôi, tôi thấy cũng không có gì đặc biệt.”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Thư Chân, đáy lòng cô đã cảm thấy ghét người phụ nữ này.
Cú đạp này không đạp vào khoảng không, mà là rơi vào vật thật. Anh nhìn xuống Cơ Thư Chân, gương mặt tuấn tú vô cùng chói mắt, bên trong đôi mắt u ám hiện lên tia sáng sắc bén, khí thế mạnh mẽ áp đảo tỏa ra, tùy ý lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong phòng.
Cảm giác áp bách này chỉ nhằm vào Cơ Thư Chân, Tần Nguyễn và Hoắc Chi hoàn toàn không cảm nhận được nó. Cô ta biết Tần Nguyễn rất đặc biệt, cũng biết cô có quan hệ với Âm Phủ, nhưng Cơ Thư Chân lại không ngờ rằng, Tần Nguyễn mới chỉ hơi thả sức mạnh kia ra thôi là mình đã không có năng lực chống đỡ rồi.
Điều này khiến cô ta rất không cam lòng, sát ý của cô ta đối với Tần Nguyễn càng thêm mãnh liệt. Một luồng ánh sáng vàng cực mạnh phóng ra từ người Tần Nguyễn, Cơ Thư Chân lập tức cảm giác được nguy hiểm, cô ta muốn lùi lại thì đã muộn, cô ta trực tiếp bị dội vào tủ sách đặt trong phòng.
“Rầm!” Chiêu thức của Cơ Thư Chân quá ác độc, thực sự khiến Tần Nguyễn khó mà chống đỡ được, đúng là quá trơ trẽn.
Đối phương luôn luôn đánh lén vào những vị trí khiến cô lúng túng, khi Cơ Thư Chân định đánh lén bụng của cô, Tần Nguyễn không thể không phát lực Minh Thần ra để hất tung kẻ đánh lén cô lần nữa. Một tiếng động rất lớn vang lên, cơ thể của Cơ Thư Chân đập mạnh vào tủ sách.
Cô ta giơ một tay che tâm mạch của mình và dùng pháp lực nhanh chóng chữa trị gân mạch bị lực Minh Thần gây thương tích. “Anh, không phải...”
Hoắc Vân Tiêu nhếch miệng, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, anh lên tiếng, giọng nói lộ ra sự uy nghiêm: “Trước khi nói chuyện phải nghĩ xem mình có mấy cái mạng đã.” Thân thủ của Tần Nguyễn và Cơ Thư Chân ngang bằng nhau, nhưng các chiêu của Cơ Thư Chân rất hung hãn, tàn nhẫn và xảo trá.
Cho dù là Tần Nguyễn lăn lộn nhiều năm ở khu tây cũng cảm thấy không chịu đựng nổi. Vừa định tấn công vào tử huyệt của Cơ Thư Chân thì cô ta cảm nhận được nguy hiểm nên biến mất ngay lập tức.
Rất nhanh, Tần Nguyễn cảm nhận được cơn gió từ bên trái thổi tới, cơ thể mềm mại của cô ngả ra sau, một lần nữa tránh né đòn tấn công của Cơ Thư Chân. Nếu không diệt trừ người phụ nữ này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc triển khai kế hoạch để tộc Pháp Sư thống lĩnh Nhân giới của cô ta.
Thấy hai người đã ngừng đánh, Hoắc Vân Tiêu đi tới bên người Tần Nguyễn. Tần Nguyễn không phải là người chỉ biết ngồi chờ chết, khoảnh khắc Cơ Thư Chân ra tay, cô hơi nghiêng người né tránh.
Một giây sau, cô dịch chuyển tức thời đến phía sau của đối phương. Nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt trong phòng, Hoắc Vân Tiêu tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ thỏa hiệp.
Tính tình phu nhân của anh hơi hiếu thắng, lại còn vừa hoang dã, vừa côn đồ và hung dữ nữa. Cô thân thiện và lịch sự như vậy khiến biểu cảm của Cơ Thư Chân có phần kinh ngạc.
Nhìn bàn tay mảnh mai xinh đ2ẹp trước mặt, Cơ Thư Chân khẽ cười một tiếng, rồi chậm rãi đưa tay ra. Cô nhìn thấy Hoắc Chi cũng đi theo vào phòng thì quay người đi về phía cô ta và cầm lấy tập tài liệu ghi chép cặn kẽ về tộc Pháp Sư ở trong tay đối phương.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Cơ Thư Chân, mở tập tài liệu thứ nhất ở ngay trước mặt cô ta, nhìn ghi chép ở phía trên, cô nói một cách giễu cợt: “Không tra không biết, thì ra dã tâm của tộc Pháp Sư lại lớn như thế, thế lực trải rộng khắp thủ đô cơ đấy. Ông chủ Bàng của khu nghỉ dưỡng Long Quân ở khu du lịch danh lam thắng cảnh núi Vấn Thế, hẳn là Thánh nữ biết ông ta đúng không? Ông ta chết rồi, nhưng mọi ghi chép giao dịch của ông ta với tộc Pháp Sư đều rõ ràng cả đấy.”