Khuôn mặt của Ngụy Ân quá lạnh lùng hờ hững, khiến người khác ccó cảm giác xa cách, ánh mắt cũng âm trầm khiến người ta cảm thấy khó chịu. Có lẽ nhà họ Hoắc bây giờ đã nhận được tin tức về sự mất tích của đứa trẻ, bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh.
Trưởng lão bên phải cũng gật đầu không do dự: “Được!” Bên ngoài khách sạn Hoàng Đình.
Tần Nguyễn ngồi trong xe xem xong video do giáo viên gửi đến, trong video thật sự có hai người đàn ông mặc áo bào màu xám đã đưa hai đứa con trai yêu quý của cô đi. Hoắc Diêu đưa tay lên che miệng, ngáp một cái rồi nói với giọng non nớt của trẻ con: “Cứ tưởng mạnh thế nào, hóa ra chỉ có vậy.”
Hoắc An Kỳ cau mày, vẻ mặt đầy bất mãn, cậu bé phụ họa: “Mất thời gian.” Sắc mặt Tần Nguyễn trầm xuống: “Vậy chẳng phải A Diêu và An Kỳ rất nguy hiểm sao?”
Tần Nguyễn quá hiểu thể chất của hai đứa bé. Trưởng lão bên trái giơ tay chộp về phía Hoắc Diêu đang ở gần nhất, một màn sương đèn dày đặc quanh quẩn trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy vậy, Hoắc Diêu cười lạnh: “Chử Tử Phượng, còn chưa xuất hiện à?” Tần Nguyễn hỏi: “Bao lâu nữa?”
Hoắc Vân Tiêu trầm ngâm nói: “Trong vòng nửa tiếng nữa.” Thằng bé bực tức nói: “Tôi nói hai người là rác rưởi.”
Trên đường đi, nghe hai trưởng lão nhắc tới Thánh nữ tộc Pháp Sư, hai đứa trẻ còn tưởng rằng có thể nhìn thấy kẻ chủ mưu đứng phía sau, không ngờ đi được nửa đường thì lại muốn giết chúng, biết trước thế này chẳng thà giải quyết hai tên trưởng lão đó từ sớm, bọn chúng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian. Khi nghĩ đến thủ đoạn của Thánh nữ tộc Pháp Sư - Cơ Thư Chân, sự bất an trong lòng Tần Nguyễn nhanh chóng tăng lên.
Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em đừng lo, anh đã sắp xếp xong, nơi này là thủ đô, cho dù là tộc Pháp Sư thì cũng đừng hòng gây sự ở đây, mấy đứa nhỏ rất nhanh sẽ trở về thôi.” Bây giờ nhìn vẻ mặt chế giễu và khinh thường của hai đứa trẻ, đây không phải là biểu cảm mà một đứa trẻ nên có.
Hoắc An Kỳ nhướng mày, đôi mắt đen sâu thẳm giống Tam gia nhìn thẳng vào hai trưởng lão tộc Pháp Sư. Người này là do em ba đưa cho Hoắc Dịch Dung, nhưng anh ta vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng.
Lần này Hoắc Dịch Dung để đối phương ra tay đối phó với đám người đến từ khu tây, chính là vì muốn xem anh ta có thể đi đến bước nào. Hoắc Vân Tiêu xoay người mở cửa rồi ngồi vào trong xe, Tần Nguyễn cho anh xem đoạn video do giáo viên trong trường gửi cho cô: “Là người của tộc Pháp Sư làm, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?”
Hoắc Vân Tiêu nhìn lướt qua video, thấy hai đứa con trai đi theo người đàn ông mặc áo bào xám, khóe môi đang nhếch lên khẽ hạ xuống: “A Diêu và An Kỳ có thể chất đặc thù, tộc Pháp Sư giỏi tu luyện linh hồn, bất kể là cắn nuốt linh thức hay luyện chế hai đứa nhỏ thành con rối, tất cả đều sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn đối với tộc Pháp Sư.” Hoắc Vân Tiêu đã ra lệnh cho Chử Tử Phượng, có lẽ với năng lực của âm binh Phong Đô, bọn họ chắc chắn sẽ đưa hai đứa nhóc về trong vòng nửa tiếng.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, thấp giọng trả lời, không ai biết cô đang nghĩ gì trong lòng. Bây giờ cha mẹ chắc chắn đã biết tin hai đứa mất tích, không biết họ sẽ lo lắng đến mức nào.
Nếu biết hai đứa ngốc nghếch đi theo người khác, không biết sẽ phải bị phạt thế nào sau khi quay về. Hoa văn thêu trên áo bào xám chính là biểu tượng của trưởng lão tộc Pháp Sư.
Tộc Pháp Sư lần này rất chịu chơi, chỉ vì hai đứa bé mà phải cử hai vị trưởng lão. Bọn họ đặt hai đứa trẻ trông thật ngốc nghếch và ngoan ngoãn trong tay xuống đất, chuẩn bị rút linh hồn ra để giao cho Thánh nữ.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhìn nhau, ánh mắt chúng hơi miễn cưỡng, vẻ mặt vừa buồn ngủ vừa bất đắc dĩ. Khi đó xung quanh toàn là những đứa trẻ vài tuổi, nếu chúng ra tay thì có thể làm tổn thương người vô tội, vì vậy hai đứa trẻ rất tự giác đi theo hai người đàn ông ra khỏi trường học.
Trong rừng rậm, trưởng lão tộc Pháp Sư đi ở bên trái đột nhiên dừng lại, gã nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh: “Xảy ra chuyện rồi!” Hai trưởng lão nhìn đứa trẻ trong lòng, nghĩ đến lời dặn dò của Thánh nữ, trưởng lão bên trái cắn răng nói: “Giết bọn chúng rồi đi tìm Thánh nữ.”
Bọn họ mới vào thủ đô nên thế lực còn chưa mở rộng hoàn toàn, lúc này cần phải cẩn thận hơn, nhất là hai đứa trẻ trong lòng đều là cháu trai đời thứ tư của nhà họ Hoắc, gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn của thủ đô. Không biết có phải thói quen do làm nội giána lâu ngày, hay là do trời sinh đã như vậy, trên người Ngụy Ân luôn tỏa ra hơi thở của một nhân vật phản diện.
Hoắc Dịch Dung đứng trước bàn làm việc, nhìn theo bóng lưng Ngụy Ân rời đi, ánh mắt của anh ta rất âm trầm. Hoắc Diêu vừa dứt lời, hàng trăm bóng người đột nhiên xuất hiện xung quanh, người cầm đầu mặc áo bào trắng, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, chính là Chử Tử Phượng, người đứng đầu ngũ phương Quỷ Đế.
Thấy trưởng lão tộc Pháp Sư ra tay với thiếu gia, Chử Tử Phượng phất tay áo, hai bóng người bay lên không trung rồi rơi bịch xuống đất. Trưởng lão tộc Pháp Sư bên phải cũng dừng lại, trầm giọng nói: “Tôi không cảm nhận được hơi thở của Thánh nữ.”
Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ lo lắng. Ở ngoại ô của thủ đô, trong rừng cây rậm rạp, hai hoàng tử nhỏ nhà họ Hoắc được mọi người lo lắng đang bị hai trưởng lão của tộc Pháp Sư ôm trong ngực.
Lúc còn ở trường học, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đã nhìn thấy sát khí mạnh mẽ trên người hai gã đàn ông mặc áo bào xám. Hai trưởng lão tộc Pháp Sư bị giọng điệu chế giễu của hai đứa bé chọc giận: “Bọn nhóc nói gì đó?”
Bọn họ tưởng rằng hai đứa nhỏ này đều là đồ ngốc, nếu không đã chẳng ngoan ngoãn đi theo họ ra khỏi trường khi vừa nghe nói cha mẹ sai họ đến đón rồi. Lúc này không cảm nhận được sự tồn tại của Thánh nữ, hoặc là cô ta đang gặp nguy hiểm, hoặc là đã rời khỏi thủ đô.
Thánh nữ dẫn theo thành viên tộc Pháp Sư vào thủ đô lần này là có một âm mưu lớn, những trưởng lão tộc Pháp Sư như họ lúc nào cũng nhận được tin tức từ Thánh nữ, sự cảm ứng lẫn nhau bỗng bị cắt đứt, chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Mặc dù biết tính mạng của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không gặp nguy hiểm, nhưng Tần Nguyễn vẫn lo lắng cho sự an toàn của hai đứa, sợ người của tộc Pháp Sư ra tay làm bọn nhỏ bị thương.
Sau khi Hoắc Vân Tiêu ra lệnh cho Hoắc Dịch Dung giết mấy trăm người, anh còn ra lệnh cho Hoắc Chi phong tỏa thủ đô, điều khiển toàn bộ ám vệ nhà họ Hoắc đi tìm Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên sau đó.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhìn nhau, bước những bước chân ngắn ngủn về phía trưởng lão tộc Pháp Sư. Khi đến gần, bọn chúng mới phát hiện hai trưởng lão tộc Pháp Sư đã chết.