Vào ngày này, lúc kđang ngâm mình trong bể bơi ở sân sau của tòa nhà nhỏ, Tần Nguyễn nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Hoắc Chi, có cuộc gọi từc Thái Ung Lương của đội Thiên Hành.
“Trưởng phòng Thái?” Giọng điệu của Tần Nguyễn buông lỏng, hơi thở nhẹ nhàng.
“Hoắc phu nhân, đã phá được vụ án Ma cà rồng tháng trước, sau khi điều tra, lũ Ma ca rồng đó đến từ Bucharest, thủ đô của Romania ở Đông Âu. Trong mấy tháng qua, thợ săn Ma cà rồng ở bên đó hoạt động rất tích cực, bọn họ săn Ma cà rồng ở mọi nơi để đổi lấy tiền thưởng. Lũ Ma cà rồng bị săn đuổi không thể đường hoàng đi săn mồi ở địa phương, nên bọn chúng chạy đến chỗ chúng ta và gây ra sự hoảng loạn, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, Ma cà rồng bên chỗ chúng ta mấy trăm năm qua cực kỳ khiêm tốn, khiến bọn chúng lầm tưởng rằng Ma cà rồng phương Đông yếu ớt bất tài, bọn chúng nghĩ rằng đến đây là có thể muốn làm gì thì làm.” Năm này qua năm khác, họ thu mình lại và sống như những tu sĩ khổ hạnh.
Tuy nhiên, qua sự quan sát và ghi chép của các thành viên trong đội Thiên Hành từ thế hệ này sang thế hệ khác, gần đây họ đã phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ.
Ma cà rồng ngày càng cần nhiều máu hơn, điều đó có nghĩa là đội ngũ của chúng đã càng ngày càng trở nên lớn mạnh hơn. Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn người đang ngồi ở tư thế lười biếng dưới lầu.
Nhìn cái bụng càng ngày càng lớn của Tần Nguyễn, khuôn mặt tuấn tú bất giác trở nên nhu hòa, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đủ loại tình cảm dịu dàng.
Tất cả những điều này đều bị người đàn ông mặc bộ âu phục thoải mái, khí chất điềm tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn thấy. Thái Ung Lương có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của Tần Nguyễn, đội Thiên Hành quanh năm giao tiếp với những kẻ không phải con người, bọn họ cũng đã từng nghĩ đến chuyện một khi Phạm Hàng Nhất không an phận, bọn họ sẽ phải đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ đến mức nào.
Đội Thiên Hành đã tồn tại nhiều năm, mỗi thế hệ trong đội sẽ cử người quan sát và ghi chép lại mọi hoạt động của lũ Ma cà rồng này.
Những tài liệu ghi lại tất cả dấu vết của Ma cà rồng đã tích tụ thành một chồng dày trong kho lưu trữ của đội Thiên Hành, trong những quyển sổ ghi chép dày cộp đó chưa từng có vụ án mạng quy mô lớn nào do Ma cà rồng phương Đông tạo ra. Tần Nguyễn mặc bộ đồ bơi bó sát từ cầu thang dưới nước đi lên bờ, cô cầm điện thoại áp vào tai, Hoắc Chi rũ chiếc khăn tắm trong tay rồi phủ lên người cô.
Nghe thấy lời nói của Thái Ung Lương, Tần Nguyễn khẽ cau mày: “Những con Ma cà rồng này có thể đi xa hàng ngàn cây số để đến thủ đô, chắc chắn sẽ có đồng loại gây náo loạn ở nhiều nơi khác.”
Thái Ung Lương đầu tiên thở dài, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Đúng là như vậy, mấy thành phố ở phía Nam cũng có trường hợp Ma cà rồng hại người, tất cả đều xảy ra trong vòng hai tháng gần đây, nhưng chúng ta không phải không phản kích, Phạm Hàng Nhất, vua Ma cà rồng của phương Đông đã ra tay.” Thái Ung Lương cười nói: “Tất nhiên là cô có thể nhìn thấy hắn ở trong lễ cưới của cô và Tam gia.”
“Hắn cũng tới?”
“Thân phận của Phạm Hàng Nhất đủ để nhà họ Hoắc mời hắn.” Thái Ung Lương nhớ lại chuyện hai ngày trước sư phụ ông ta đã tự mình liên lạc trực tiếp với Phạm Hàng Nhất, hai bên đã có một cuộc trò chuyện video bí mật mà không ai biết ngoại trừ những quản lý cấp cao của đội Thiên Hành.
Đội Thiên Hành khẩn thiết nói rằng thời gian gần đây bọn họ đã biến quá nhiều người thành Ma cà rồng và họ cần phải kiềm chế lại một chút.
Phạm Hàng Nhất rất dễ nói chuyện, vui vẻ tiếp nhận đề nghị, thậm chí còn báo cáo trước hành trình đến thủ đô sắp tới của mình, bao gồm cả ngày giờ chính xác, thời gian đến cụ thể và hắn sẽ mang theo bao nhiêu người. Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc đứng đầu trong mấy trăm năm, tiêu hao bao nhiêu quan hệ và của cải của nhiều thế hệ mới tích lũy được thành tích khống chế mọi thứ như bây giờ.
Còn Phạm Hàng Nhất chỉ là một doanh nhân, một ma cà rồng có khả năng lật tay làm mưa khổng lồ như vậy, sao có thể không làm người khác cảnh giác.
Tần Nguyễn vô thức tưởng tượng mọi thứ trong tình huống xấu nhất, một khi Phạm Hàng Nhất có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào, điều đó sẽ gây ra nguy hiểm rất lớn, có vô số sinh mạng vô tội bị kéo vào, Tần Nguyễn muốn nắm được điểm yếu và khống chế đối phương. Còn chưa nhìn thấy Phạm Hàng Nhất mà cô đã rất mong chờ rồi.
Cô luôn cảm thấy đối phương là một Ma cà rồng vừa nguy hiểm lại vừa... rất thú vị.
Khi Tần Nguyễn đang nói chuyện với Thái Ung Lương ở tầng dưới, Hoắc Vân Tiêu ở trên lầu, mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, đang tiếp đãi người bạn cũ. Thái Ung Lương cảm thấy nhóm Phạm Hàng Nhất tạm thời không tiềm ẩn nguy hiểm.
Khu vực mà các thành viên của đội Thiên Hành hoạt động cũng không giới hạn ở thủ đô, bọn họ có nhân viên ở các nơi trên khắp đất nước và bọn họ cũng không chỉ tập trung vào từng Ma cà rồng trong đội Phạm Hàng Nhất.
Nghĩ đến đây, Thái Ung Lương nhẹ nhàng giải thích rõ với Tần Nguyễn: “Phạm Hàng Nhất dù sao cũng là Vua của Ma cà rồng phương Đông, trải qua hàng nghìn năm tích lũy, hầu như khắp các vùng của đất nước đều có người ủng hộ hắn. Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của Hoắc phu nhân, nhưng đội Thiên Hành sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ mối đe dọa tiềm ẩn nào, trong đó không chỉ bao gồm Ma cà rồng.” Ngụ ý là nói cho Tần Nguyễn biết, đội Thiên Hành đang theo dõi nhóm Ma cà rồng, nếu bọn chúng có vấn đề gì thì họ sẽ phát hiện ra ngay.
Tần Nguyễn đặt cốc nước trái cây uống dở trở lại bàn, uể oải dựa vào ghế nằm, cảm nhận ánh nắng chói mắt xuyên qua ô che nắng, cô nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý: “Tôi rất muốn gặp vị vua Ma cà rồng phương Đông này, nghe có vẻ là một người rất thú vị.”
Một nhân vật có năng lực hô mưa gọi gió, bị đội Thiên Hành theo dõi nhiều năm như vậy mà vẫn an phận thủ thường, sao cô lại không quá tin tưởng nhỉ. Người này chính là Tiêu Vân Sâm được thả ra từ núi Kỳ, đằng sau anh ta là Trường Uyên sắc mặt cứng rắn lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra hơi thở hung hãn dù đã cố gắng hết sức để áp chế nhưng vẫn không thể che giấu được hoàn toàn.
Đây không phải là lần đầu tiên đôi chủ tớ này đến nhà họ Hoắc.
Cuối tháng trước Tiêu Vân Sâm đã đến đây cùng Minh Thiên Hành và có một cuộc trò chuyện sâu sắc với Hoắc Vân Tiêu.
Sau đó thỉnh thoảng anh ta lại đến nhà họ Hoắc, âm thầm dõi theo mọi hành động của Tần Nguyễn ở nơi này.