Miệng Hoắc Vân Tiêu 1mím chặt, ánh mắt âm trầm, khí thế dữ dội, khiến người khác cảm thấy bị áp bách từ mọi phía, nhưng giọng nói của anh vẫn ôn hòa 2lễ độ và còn kèm theo một chút cảnh cáo: “Tiêu Vân Sâm, đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, xin hãy tự trọng.”
Vẻ mặt7 Tiêu Vân Sâm tràn đầy tức giận, lỗ mũi phát ra tiếng hừ, anh ta vừa định phản bác Hoắc Vân Tiêu, nhưng khi nhìn thấy lửa giận t7rong mắt đối phương, Tiêu Vân Sâm cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng. “Em hỏi anh ta làm gì?” Hoắc Vân Tiêu đặt chiếc khăn ướt trong tay xuống, tiện tay cởi khăn voan trên đầu Tần Nguyễn rồi ném sang một bên, không đợi cô hỏi, anh tiếp tục nói: “Lúc trước anh ta vẫn luôn tìm em, anh thấy anh ta rất chướng mắt nên đuổi ra nước ngoài, gần đây mới trở về.”
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái, dường như không tin lắm.
“Vậy anh ta lấy danh nghĩa gì đến tham dự đám cưới của chúng ta, ngoại trừ công việc, em và anh ta không hề quen biết, chẳng lẽ lúc nào đó mà em không biết, hai người đã quen nhau sao?” Hoắc Vân Tiêu trầm giọng cười: “Xem ra em thật sự quá khẩn trương, đổ mồ hôi nhiều như vậy.”
Đó rõ ràng là một câu nói đùa, nhưng lại được nói với giọng điệu cưng chiều, khiến trái tim người nghe phải tan chảy.
Tần Nguyễn khẩn trương là do sự hoảng loạn trong nội tâm. Tần Nguyễn không dám phân tâm quá nhiều, sự bất an trong lòng khiến cô nóng lòng muốn biết người đàn ông trước mặt mình là ai, anh là Hoắc Tam gia, con cưng của ông trời, hay là vị thần tối cao của thành Phong Đô trong giấc mơ.
Hoắc Vân Tiêu ngồi bên giường, lấy chiếc khăn ướt ấm áp trong hộp giữ nhiệt để trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên tay Tần Nguyễn.
Hôm nay là đám cưới của họ, ban ngày và buổi tối đều có những thủ tục cần thiết, người hầu đã chuẩn bị kỹ một số thứ. Trong khoảng thời gian này Tần Nguyễn đang mang thai, cô trở nên dễ tức giận, tiêu hao tinh thần cùng với gánh nặng của đứa con trong bụng, lại thêm thỉnh thoảng bị chuột rút vào nửa đêm, khiến toàn thân cô đổ mồ hôi.
Ngày nào Hoắc Vân Tiêu cũng bảo người phía dưới chuẩn bị khăn ấm, để phòng ngừa Tần Nguyễn mất nước quá nhiều, bọn họ còn chuẩn bị bổ sung nước và các loại nước trái cây.
Gần đây, Hoắc Vân Tiêu vì không để Tần Nguyễn phát hiện cơ thể cô đã khôi phục hình dáng hồ ly chín đuôi, anh đã dùng các loại thủ đoạn để tiêu hao năng lượng và làm cơ thể cô trở nên mỏi mệt, điều này cũng khiến mắt cô luôn đỏ hoe. Tần Nguyễn tránh đi ánh mắt của anh, cô cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Em khá hơn nhiều rồi, có lẽ vừa rồi quá đông người nên em hơi khẩn trương, hô hấp không thoải mái.”
Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay nhặt một sợi tóc rơi trên mặt Tần Nguyễn, nhẹ nhàng vén ra sau tai rồi dịu dàng an ủi: “Không sao là tốt rồi.”
Tay của Tần Nguyễn bị bàn tay ấm áp nắm lấy, tim cô đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi. Trong hộp giữ nhiệt luôn có rất nhiều khăn mặt, vì sợ Tần Nguyễn ngày hôm sau tỉnh lại mắt đỏ hoe không thể gặp người khác.
Tần Nguyễn không để ý đến đồ vật đặt ở tủ đầu giường, cô yên lặng hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của Hoắc Tam gia.
Nhìn anh thế này, Tần Nguyễn như bị một cái gai nhỏ cắm vào tim, trái tim cô đau nhói. Hoắc Vân Tiêu hoàn toàn không để ý đến hành vi trẻ con của Tiêu Vân Sâm, anh ôm Tần nguyễn sải bước rời khỏi hiện trường hôn lễ.
Sau khi trở lại căn phòng quen thuộc ở biệt thự riêng, sự ngột ngạt khó thở bao trùm lấy Tần Nguyễn tan biến, khuôn mặt tái nhợt của cô cũng khôi phục lại một chút hồng hào.
Hoắc Vân Tiêu đặt Tần Nguyễn nằm ngửa trên giường, rồi quỳ một gối xuống giường, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Em bây giờ đã ổn chưa?” Nếu Tiêu Vân Sâm chỉ đơn giản là được đưa ra nước ngoài, Tần Nguyễn không thể nào không phát hiện.
Tần Nguyễn từng cố gắng sử dụng thuật pháp Huyền học để tìm đối phương, nhưng kết quả rất rõ ràng, Tiêu Vân Sâm dường như đã biến mất khỏi Trái đất, không có bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của anh ta.
Trên mặt Hoắc Vân Tiêu thoáng lộ vẻ chán ghét: “Anh không quen anh ta.” Tần Nguyễn tránh đi ánh mắt dò xét của Hoắc Vân Tiêu, ngón tay quấn lấy ren váy cưới trên giường, cô khẽ cười và nói: “Thì ra là thế.”
Câu trả lời khô khan nghe thế nào cũng có vẻ chiếu lệ.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu thâm thúy, trong mắt mang theo ý dò hỏi nồng đậm, anh nhìn một lượt khuôn mặt cô: “Em còn gì muốn hỏi nữa không?” Đôi mắt cô cẩn thận quan sát khuôn mặt với những đường nét khắc sâu của người đàn ông trước mặt, lông mày và ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, tinh xảo hoàn mỹ. Khi anh không cười, trông giống như một vị thần đồng cảm với tất cả chúng sinh, uy nghiêm bất khả xâm phạm, một khi anh mỉm cười, có thể khiến người ta chìm đắm trong sự dịu dàng.
Tần Nguyễn không tự nhiên mím môi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô tùy ý hỏi: “Lúc trước Tiêu Vân Sâm biến mất là do bị anh giam giữ à?”
Tần Nguyễn đã điều tra được, chuyện mất tích của Tiêu Vân Sâm có liên quan đến người đàn ông trước mặt, nhưng cô không có bằng chứng xác thực. Đúng vậy, tại sao cô cho rằng Tiêu Vân Sâm nhất định phải tham dự đám cưới với tư cách gì, làm cho vấn đề này trở nên mập mờ không tốt sao.
Tần Nguyễn há miệng, không biết nên nói như thế nào, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Hôm nay anh ấy đứng bên cạnh anh, thậm chí còn đến nhà em đón dâu, em chỉ cảm thấy hơi kỳ quái.”
Đôi mắt sâu như hồ nước của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Chủ tịch công ty giải trí Á Hoàng nằm trong danh sách khách mời của nhà họ Hoắc, ông chủ Kha gần đây không ở trong nước, Tiêu Vân Sâm là một trong số các cổ đông của công ty nên anh ta thay thế ông chủ Kha đến dự đám cưới, bởi vì anh ta có quen biết với em nên anh mời anh ta đến nhà họ Tần để đón dâu.” Tần Nguyễn lắc đầu: “Không, em chỉ tò mò thôi.”
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn chỗ váy cưới chất đống trên giường: “Vậy em nghỉ ngơi một lát đi, anh xuống lầu xem một chút nhé?”
Tần Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu: “Anh đi đi.”
Hoắc Vân Tiêu cúi người hôn lên má Tần Nguyễn, anh cười dịu dàng và nói: “Anh bảo Hoắc Chi và Tống Tình đến thay quần áo cho em, hai tiếng nữa sẽ lại đến gọi em.”
Tần Nguyễn nhắm mắt lại, mệt mỏi đáp: “Ừm.”
Có tiếng bước chân rời đi, cửa phòng ngủ đóng chặt, không lâu sau lại bị mở ra.
Tần Nguyễn nằm trên giường, mở mắt nhìn về phía cửa, Hoắc Chi và Tống Tình trong bộ lễ phục phù dâu bước vào, hai người bê bộ váy cưới cách tân màu đỏ tươi, đây là bộ váy cưới thứ hai mà Tần Nguyễn sẽ thay.