Đợi đến khi bọn họ lấy lại tinh thần thì Tần Nguyễn đã đi từ l1âu. Tần Nguyễn uống hết một phần ba rượu trái cây trong ly, thì có người quen ngồi xuống bên cạnh cô. Cô cũng không thèm nhìn lại mà lạnh lùng nói: “Đang chờ người, chỗ này đã có người ngồi rồi.”
Tô Tĩnh Thư ngồi ở bên cạnh cô nghe vậy thì cười khẽ: “Hoắc Tam thiếu phu nhân, đã lâu không gặp, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi dẫn người đến chỗ tôi vậy?” Từ khi Hoắc Tam gia qua đời 16 năm trước, ngoại trừ cuộc họp cổ đông của Tập đoàn Hoắc thị và một số cuộc họp quan trọng của Nội Các ra, rất ít khi thấy Tần Nguyễn xuất hiện.
Tô Tĩnh Thư bây giờ đã gần 50 tuổi, nhưng vì bao năm qua biết cách bảo dưỡng nên thoạt nhìn như gái ba mươi, tuy nhiên, nếu đem so sánh với Tần Nguyễn ở dưới lầu thì chẳng là gì. Về sau mới biết được thủ đoạn của người phụ nữ này vô cùng tàn nhẫn, hung ác, vừa thô bạo lại gọn gàng linh hoạt.
Đến khi bọn họ kịp phản ứng thì đã quá muộn, họ hối hận cả đời. Một giọng nói trầm, từ tính và dễ chịu vang lên.
Nhìn người nọ, Tô Tĩnh Thư không còn giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt, cô ta trợn to mắt nhìn đối phương. 7Nghĩ đến chuyện sau này mẹ sẽ nắm tay một người đàn ông xa lạ, bắt cô bé gọi đối phương là cha dượng, là tâm trạng cô bé tr2ở nên rất tệ.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng bị bất ngờ trước chiêu này của Tần Nguyễn. Thật ra, nếu nói cho đúng thì Tô Tĩnh Thư và Tần Nguyễn rất giống nhau, chỉ là về phương diện nhận thức tình cảm lại không thể so sánh được.
Tần Nguyễn cũng nâng ly rượu về phía Tô Tĩnh Thư, hai người nhàn rỗi cùng nói đến một số chuyện không quan trọng gần đây trong Nội Các. Anh nhẹ giọng xin lỗi: “Mười sáu năm qua, A Nguyễn đã vất vả rồi, nhưng em cũng không nên tới nơi này, cố ý khiến bọn nhỏ hiểu lầm.”
Đế Quân là ai, sao có thể bị thủ đoạn nhỏ của Tần Nguyễn lừa chứ, nhưng cho dù trong lòng biết đấy, anh vẫn mang theo thương tích chạy đến. Tần Nguyễn đang đưa lưng về phía Hoắc Vân Tiêu, lập tức ướt hai mắt.
Khóe môi cô cong lên, cô dùng âm thanh cực kỳ kiềm chế nói: “Tam gia, cuối cùng anh cũng đến rồi, em đã đợi anh rất lâu rất lâu.” Những người không biết cô ta, ai có thể tưởng tượng được rằng người phụ nữ đầy hơi thở học thức này lại là vị gia chủ sát phạt quyết đoán của nhà họ Tô.
Nhiều năm qua, cô ta đã dẫn dắt nhà họ Tô đi đến địa vị ngày càng vững chắc, trong vòng một trăm năm, cho dù đám con cháu trong gia tộc không được đứa nào tài giỏi, cũng sẽ nhờ sự cố gắng của Tô Tĩnh Thư mà được sống an nhàn thoải mái. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, Tần Nguyễn chống cằm ngắm nhìn vẻ đẹp trưởng thành đoan trang của Tô Tĩnh Thư, cô đột nhiên hỏi: “Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn còn tìm hắn ư?”
Hắn là ai, trong lòng hai người họ đều biết rõ. Năm ấy Nam Cung Sưởng xuất hiện trong quán bar, sau đó Tô Tĩnh Thư điên cuồng tìm kiếm hắn, cùng đứa trẻ hắn ôm trong ngực lúc ấy.
Hiện giờ Tô Tĩnh Thư đã không còn điên cuồng như mười năm trước nữa, vẻ mặt cô ta thoáng sững sờ, sau đó dịu dàng cười bảo: “Tìm chứ, sao có thể không tìm được.” Tô Tĩnh Thư gọi nhân viên pha chế lấy một ly rượu, rồi nâng ly hướng về phía Tần Nguyễn, đôi mắt hơi có chút nếp nhăn tràn ra ý cười: “Không địch lại được sức ảnh hưởng của cô ở trong Nội Các, nhiều năm qua, có bao nhiêu người thấy hối hận vì lúc trước đã nhìn sai và bị thiệt trong tay cô rồi.”
Lúc Tần Nguyễn mới vào Nội Các, rất nhiều người coi cô là kẻ râu ria, cho rằng cô chỉ là cái bình hoa để trang trí thôi. Đây là chu7yện lớn rồi!
Cô bé không bao giờ nghĩ tới chuyện, mẹ vậy mà lại có ý định đi tìm mùa xuân thứ hai, thứ ba. Tô Tĩnh Thư đưa ly rượu lên môi, đột nhiên ánh mắt cô ta tối sầm lại, có một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen, tóc dài buông xõa xuất hiện, ôm Tần Nguyễn vào lòng từ phía sau.
“A Nguyễn, em không ngoan nhé.” Tô Tĩnh Thư thích nghe những lời này, cô ta lại nâng ly với Tần Nguyễn, nụ cười trên mặt cũng thật lòng hơn.
Cô ta nói: “Vậy thì xin mượn lời tốt lành của cô.” Ba đứa trẻ cuống cả l0ên, vô thức lại đi báo cáo.
Quán bar Dạ Tước. Cô ta đánh giá Tần Nguyễn vẫn xinh đẹp như hoa ở dưới tầng, thầm nghĩ người phụ nữ này ăn phải chất bảo quản à, bao nhiêu năm đã qua đi mà thời gian chẳng để lại bất cứ dấu vết gì trên người Tần Nguyễn.
Ai có thể ngờ được rằng, đây là bà mẹ đã có con trưởng thành rồi. Cũng có người lịch sự hơn, muốn nước ấm nấu ếch, dùng cách này để ngắt lấy đóa hoa tuyệt sắc Tần Nguyễn.
Đáng tiếc, không ai trong số họ thành công. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Nguyễn nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng lập tức xuất hiện nụ cười.
“Thì ra là Tô gia chủ, tháng trước chúng ta mới gặp mặt đấy thôi. Gần đây cô làm rất tốt, dựa vào thành tích những năm qua thì rất nhanh thôi cô sẽ có một vị trí trong Nội Các.” A Noãn đột nhiên kêu lên: “Em không muốn có cha dượng đâu! Nhanh! Mau đi báo cho ba biết, nhất định phải ngăn c2ản mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai!”
Cô bé vò mái tóc dài, toàn thân tỏa ra thứ áp suất thấp đáng sợ. Tần Nguyễn muốn dụ Đế Quân ra ngoài, cũng không có ý định lợi dụng bất kỳ ai để khiến đối phương ghen, mười kiếp của bọn họ vượt qua cũng không dễ dàng, không cần thiết lại chơi đùa lung tung.
Luyện Ngục thành Phong Đô, nếu như không có Đại Đế U Minh dẫn đường, cô căn bản không có cách nào tới gần được, đây cũng là lý do vì sao cô phải lợi dụng lũ trẻ để gặp được anh. Khoảng thời gian ngắn ngủi này khiến cô cảm thấy một ngày như dài bằng một năm.
Nghe thấy tiếng nức nở cố nén của cô, Hoắc Vân Tiêu ôm chặt cô vào lòng, ghé sát vào cô và dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Tần Nguyễn ngồi trước quầy bar, nhấm nháp ly rượu hoa quả, chậm rãi chờ đợi Đế Quân đến.
Hôm nay cô tới rất không khéo, lại đúng lúc Tô Tĩnh Thư hiếm khi dẫn người đến đây, cô ta đứng ở trên lầu nhìn thấy Tần Nguyễn. Đợi mười sáu năm.
Và từ lúc cô bước vào quán bar đến bây giờ, đã đợi bốn mươi ba phút năm mươi tám giây. Tần Nguyễn bước vào quán bar, trong nháy mắt hấp dẫn vô số sự chú ý của cả nam lẫn nữ, cô đi vào quầy bar của quán rượu, gọi một ly rượu hoa quả.
Ngoại hình nổi bật và khí chất đặc biệt của cô vẫn rất hấp dẫn như thời còn thiếu nữ, chẳng mấy chốc đã có người đến bắt chuyện, trong đó có nam có nữ, đều là mời cô rời khỏi đây để tiến hành nghiên cứu thảo luận về cuộc sống, muốn có sự trao đổi sâu sắc hơn. Mãi một lúc lâu sau Tô Tĩnh Thư mới tìm lại được giọng nói của mình, cô ta run giọng hỏi: “Anh, anh là Tam gia?!”
Hoắc Vân Tiêu nheo mắt liếc nhìn Tô Tĩnh Thư, anh đưa ngón trỏ đến bên môi, ra dấu im lặng với cô ta.