Cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bụng dưới của mình, rồ1i đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, cô nói: “Đứa bé rất khỏe, đã được gần một tháng rồi ạ”
Lúc này, có tiếng bước chân vững chãi và mạnh2 mẽ truyền đến từ hướng cửa. Hoắc Chi lập tức đưa hộp quà được đóng gói đẹp đẽ trên tay đến.
“Ba vợ, lần đầu tiên con đến thăm nhà, không biết ba thích cái gì, đây là một chút tấm lòng của con”
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, đưa hộp quà đến trước mặt Tần An Quốc. Ông chắc chắn sẽ kiên quyết phủ nhận cuộc hôn nhân của hai đứa.
Nhà họ Tần có nhiều tiền, ông vẫn nuôi nổi được con gái và cháu ngoại.
Tần An Quốc không cầm hộp quà mà Hoắc Vân Tiêu đưa đến trước mặt mình, ánh mắt ông nặng trĩu, vẻ mặt nghiêm nghị, ở trước mặt người nhà họ Hoắc mà không hề yếu thể hơn chút nào. “Em không thích món canh này?” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, trầm thấp.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Không phải, lát nữa em sẽ uống”
Hiện giờ cô nào có tâm trạng ăn canh chứ. Ba vo?
Tần An Quốc suýt phun một ngụm máu!
Sau khi cô con gái quý giá của ông trở về, ông còn chưa kịp yêu thương chiều chuộng nó nhiều đầu, vậy mà đã bị Hoắc Tam gia bắt mắt về nhà họ Hoắc rồi, thù này không đội trời chung. Khi Hoắc Vân Tiê0u đến gần, mọi người trong nhà họ Tần mới nhìn thấy rõ mặt anh.
Anh có khuôn mặt tuấn tú đầy thu hút, khí chất khiêm tốn nhã nhặn, vô cùng xuất chúng.
Cặp mắt kia nhìn như ôn hòa đấy, nhưng thực chất lại rất hờ hững lạnh lùng. Đáng giận nhất là, ông lại là người cuối cùng được biết, lửa giận trong lòng đã bốc lên tận trời rồi.
Nếu đây chỉ là một người bình thường, Tần An Quốc nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Ông chẳng quan tâm hai người có phải đã đăng ký kết hôn, hay trong bụng con gái đã có thai rồi hay không. Người này đã đến thăm hỏi tận nhà rồi, làm cô cảm thấy có áp lực rất lớn đấy.
Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên, nhìn ra được sự khó xử của cô, trong mắt anh toát lên sự dung túng. Anh ngước mắt, nhìn thẳng vào Tần An Quốc vẫn luôn không rời mắt khỏi anh kể từ lúc anh bước chân vào nhà.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay ra sau lưng, lòng bàn tay lật ngửa để ngang. Hai người giằng co, Tần Nguyễn nhận thấy bầu không khí không đúng, lập tức đứng dậy đi tới giữa hai người.
Cô vươn tay nhận lấy hộp quà từ tay Hoắc Vân Tiêu, rồi nhét vào trong ngực Tần An Quốc: “Ba, đây là lòng thành của Tam gia” “Nguyễn Nguyễn!”
Cậu cả nhà họ Tần không ngờ em gái mình lại nói đỡ cho Hoắc Tam gia, anh ta đứng lên đi tới sau lưng Tần Nguyễn và kéo cô về bên cạnh mình.
Nhìn thấy một loạt hành động này, nụ cười ôn hòa trên mặt Tam gia biến mất.
Gương mặt đẹp như tạc có phần hơi ốm yếu của Hoắc Vân Tiêu lạnh xuống, anh nhìn chằm chằm vào chỗ cổ tay của Tần Nguyễn bị Tần Cảnh Sầm nắm, bên trong đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.