Quần áo của đối phương thấm đẫm máu, thân thể khẽ lắc lư, tay chân để lộ ra bên ngoài cũng dính đầy vết máu đen. Toàn thcân quấn quanh một luồng khí lạnh, vừa kinh dị lại vừa kỳ lạ Nhưng Tam gia nhìn Tần Nguyễn mỉm cười rất vô tri, anh cảm thấy chắc là cô không hiểu những thứ đó.
Anh cười nhẹ một tiếng, thầm nghĩ cô bé này vẫn còn nhỏ tuổi, có lẽ là nói sai thôi. Vẻ mặt của Hoắc Tam gia rất kỳ quái, rõ ràng là bị làm cho sửng sốt rồi.
Mặc dù anh rất ít khi đi ra ngoài, nhưng vẫn hiểu được cái từ phong độ bất phàm kia. Nhìn thấy Tần Nguyễn, hai mắt ông ta đỏ rực, vẻ mặt kích động dữ tợn, nhìn càng tahêm kinh hãi.
Đây là dấu hiệu cho thấy linh hồn sau khi chết thảm không có chỗ khiếu nại nên sắp hóa thành quỷ oán. “Muộn rồi, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Tần Nguyễn đứng dậy, không cho Hoắc Vân Tiêu cơ hội phản bác đã đỡ cánh tay anh, giúp anh đứng lên. Nói cách khác, vì trên người Tam gia có khí tím, nên vong hồn của tài xế lái xe taxi bị áp chế sít sao.
Đôi mắt của người tài xế lái xe taxi lóe lên một tia sáng đỏ mờ nhạt, ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn như thể nhìn thấy một vị cứu tinh cuối cùng có thể giúp được ông ta. Tần Nguyễn hiếm thấy nói ra một câu dí dỏm: “Tam gia, ngài đang trong độ tuổi tráng niên, phong độ bất phàm chứ ạ”
Đây là từ ngữ táo bạo gì vậy. Tần Nguyễn nghe vậy là biết cơ thể của anh không chịu nổi lượng oán khí quá lớn của vong hồn người tài xế lái xe taxi.
Cô lơ đãng phất tay, lực Minh hồn trong tay cô tụ lại, đẩy vong hồn đang đứng giữa hai người vào góc phòng khách. Không phải cô không muốn giúp đối phương, mà là bây giờ trên người Hoắc Vân Tiêu có sát khí bám lấy, nếu cộng thêm một luồng oán khí quá mạnh nữa, cơ thể của anh sẽ không thể chịu noi. Trước khi Hoắc Vân Tiêu lấy mặt dây chuyền bằng ngọc ra, Tần Nguyễn không hề nhìn thấy bất kỳ luồng âm khí hay sự tồn tại nào của vong hồn ở trên người anh.
Quả nhiên là người được ông trời ưu ái, tất cả yêu ma quỷ quái đều không thể đến gần. Môi ông ta mấp máy giống như đang nói cái gì đó, nhưng Tần Nguyễn không nghe được bất kỳ âm thanh nào của ông ta, hẳn là bị hạ thuật cấm nói.
Khi người tài xế mở miệng, có dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ trong miệng của ông ta, và nhỏ xuống tấm thảm sạch sẽ trong phòng khách. Hai người trở về phòng, Tần Nguyễn vô cùng tự giác đi vào phòng ngủ phụ.
Việc đầu tiên cô làm khi trở về phòng là sử dụng lực Minh Thần triệu hồi hai vị sứ giả Hắc Bạch Vô Thường tiếng tăm lừng lẫy của Minh giới lên. Từ đó dùng để khen ngợi một người đàn ông có vốn liếng tuyệt vời, tinh lực dồi dào.
Nói đơn giản chính là đang khen anh có thể lực tốt. Hơi lạnh âm u trong phòng như thấm vào tận xương, tất cả oán hận trên người tài xế đều được phóng thích, ở trong một không gian to lớn như vậy mà vẫn khiến cho người ta nháy mắt sợ mất mật.
Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, cơ thể có vẻ không được khỏe lắm. Mà Hoắc Vân Tiêu không nhìn thấy được cảnh này.
Dường như phát giác được sự thờ ơ của Tần Nguyễn, ánh đỏ trong mắt người tài xế sáng rực, dần dần ông ta bắt đầu hóa cuồng. Sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mỉm lại, hơi thở nóng nảy khuếch tán ra.
“Anh sao vậy?” Tần Nguyễn hãi hùng khiếp vía.