Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 216: Tần nhị thiếu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi thứ kia!




Lục Hàn là người trực tiếp tham dự vào việc điều tra những vụ án mạng này, làm sao anh ta không biết sự kỳ lạ của vụ án chứ.
Những gì Tần Nguyễn nói là sự thật mà mọi người trong Cục của họ đã nghĩ đến sau khi suy nghĩ và xem xét kỹ lưỡng.
Bọn hcọ cũng cảm thấy rằng vụ án hình sự lần này giống như bước sang một ranh giới khác vậy. Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh Tần Nguyễn, anh khẽ nhếch môi lên, mí mắt hơi rủ xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào cái tay Tần Muội đang ôm lấy cánh tay của Tần Nguyễn, độ mạnh làm cho anh nhíu mày.
“Vong hồn của nạn nhân ấy” Tần Nguyễn cười tươi rói.
“Hỏi thế nào?”
Tần Nguyễn thoát khỏi Tần Muội đang ôm chặt mình, rồi đi đến trước mặt Lục Hàn.
Cô đưa tay lên tới gần đôi mắt của đối phương, lực Minh Thần từ đầu ngón tay bắn thẳng vào hai con người của Lục Hàn.
Tần Nguyễn cũng không ngại chút đau đớn ấy, nụ cười trên mặt cô vẫn không thay đổi, cô nói: “Cục trưởng Lục, anh có muốn tự mình hỏi chú ấy không?”
Lục Hàn tỏ vẻ nghi hoặc: “Hỏi ai cơ?”
Ngược lại, mặt mũi của Lục Dịch Trần lại đầy vẻ trào phúng, anh ta lẩm bẩm: “Nói năng linh tinh”
Tần Muội nghe thấy lập tức không vui: “Anh đang lải nhải cái gì đấy?”
Giọng nói của Lục đại thiếu đã cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra một chút hoảng sợ.
“Rất đơn giản!”
Có trời mới biết Tần Muội anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là ma!
Tần Nguyễn mỉm cười nhìn về phía vong hồn của người tài xế xe taxi đang trốn ở sau lưng hai anh em Lục Hàn, Lục Dịch Trần.
Chuyện lúc trước đối phương mắng em gái của anh ta còn chưa tính sổ xong đầu, giờ lại còn huyên thuyên.
Tần Muội cắn răng, mắng nhỏ một câu: “Tên chó này!”
Sau mấy vụ án liên tiếp, nếu vẫn khaông có bất kỳ manh mối nào, anh ta cũng sẽ chuẩn bị báo cáo lên trên để mời nhân sĩ giới huyền học tham dự. Vẻ mặt Lục Hàn nghiêm nghị, trong mắt hiện lên vẻ dò hỏi: “Tam thiếu phu nhân chắc chắn rằng những vụ giết người này không phải do con người làm ra?” Trên môi Tần Nguyễn vẫn luôn giữ nụ cười, đôi mắt cô nheo lại công thành hình trăng khuyết, trông khá hiền lành.
Tuy nhiên, những lời cô nói ra lại làm cho tất cả mọi người phải lạnh sống lưng.
Giọng của anh ta bé đến mức ngoại trừ Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia thì chẳng ai nghe thấy được cả.
Tần Nguyễn vỗ vỗ tay của anh hai để trấn an. Sau đó cô nở một nụ cười thân thiện đối với Lục Dịch Trần: “Đàn anh, ý của tôi là ở trong phòng này có ma đấy”
Anh ta nghi ngờ về tính xác thực trong lời nói của Tần Nguyễn, nhưng trong lòng lại không khỏi bắt đầu suy đoán.
Có thể là vụ án lần này thật sự có liên quan đến thế giới đó?
Từ sau khi xuống lầu, ông chủ này tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hồn phách cũng trở nên bất ổn, và cách rất xa Hoắc Vân Tiêu.
Khí tím mang đến điềm lành trên người Tam gia lại là thứ vô cùng đáng sợ đối với bọn yêu ma quỷ quái.
Anh ta đứng phắt dậy và lao đến bên cạnh Tần Nguyễn, sau đó ôm chặt lấy cánh tay của cô.
“Nguyễn Nguyễn à, giữa ban ngày ban mặt chúng ta có thể đừng nói những lời kinh khủng như vậy được không?”
Lục Hàn nghe vậy cũng thấy hơi rùng mình.
Bao nhiêu năm qua anh ta tham gia vào vô số vụ án, đã nhận thức rõ ràng rất nhiều sự kiện phi tự nhiên, trực tiếp bước vào không gian khác mà con người không thể tiếp cận.
Một tia sáng vàng nhàn nhạt bao quanh mắt của anh ta.
Tần Nguyễn mở ra Thiên nhãn cho Lục Hàn, nhưng cô không thu tay lại mà chỉ về phía sau lưng anh ta.
“Cục trưởng Lục, anh quay đầu nhìn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.