Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 330: Chị dâu của em đang mang thai, đừng quậy cô ấy




Ha ha ha... Anh hai cũng quá xấu rồi, thể cô bé kia không khóc à?”
“Khóc cái con khỉ! Cô ta suýt nữa hù chết anh đấy, hơn nửa đ1êm trèo vào cửa sổ ký túc xá nam sinh, làm anh và bạn cùng phòng bị dọa đến mức suýt nữa thì mất luôn cả tuổi già hạnh phúc đấy”
<2br>Tần Nguyễn kinh ngạc: “Khoa trương như vậy cơ à?”Hoắc Chi còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, cô ta quay người lui về phía sau, cách Tần Nguyễn mấy mét.
Vị trí này không những có thể đảm bảo không ảnh hưởng phu nhân phát huy, mà còn ở lúc phu nhân gặp nguy hiểm, cô ta có thể ra tay trước tiên.
Tam gia nói với giọng tự hào: “Cô ấy vốn là đứa trẻ mà”
Trong mắt anh, Tần Nguyễn vẫn luôn là một cô bé.
“Phu nhân, ở đây có súng bắn nước ạ”
Chẳng biết Hoắc Chi đến bên cạnh Tần Nguyễn từ lúc nào, cô ta đưa cho cô một chiếc súng bắn nước màu lam nhạt.
Kiều Hi nhìn chăm chú một lát, phát hiện đúng là thế thật.
Tần Muội bị đuổi theo bắn nước, tóc tại ướt đẫm, anh ta nói bằng giọng tủi thân: “Nguyễn Nguyễn, anh không chơi nữa, em bắt nạt anh!”
Không biết nhớ tới cái gì, nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiêu đọng lại: “Tương lai ai biết được.”
Hoắc Dịch Dung không hiểu: “Anh thấy Tần Nguyễn có một loại tin tưởng rất tự nhiên đối với em, chính em ấy có lẽ không cảm giác được, nhưng em hẳn là phải rõ ràng chứ”
Tần Nguyên nhận súng, phát hiện bên trong đã đổ đầy nước, cô bèn cười phá lên: “Anh hai, anh chờ đấy!”
Tần Muội trợn tròn mắt, trừng lên với Hoắc Chi: “Ê này không công bằng!”
Hoắc Dịch Dung ôm vai cậu ta, chỉ vào Tần Muội cách đây không xa: “Em biết Tân Muội bao nhiêu tuổi không? Tuổi mụ của cậu ta là 20, còn nhỏ hơn em một tuổi, thằng bé này nhìn cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng cậu ta vô cùng cẩn thận, từ đầu tới cuối cậu ta đều đang cho chị dâu em chơi đấy”
“Em nhìn từ thể chạy của cậu ta sẽ phát hiện, mỗi khi chị dâu ba của em không theo kịp là bước chân của cậu ta sẽ vô thức chạy chậm lại, em lại nhìn nụ cười trên mặt cậu ta đi, làm gì có một chút biểu cảm đang tranh cao thấp nào với chị dâu của em đâu”
Anh không biết, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Tần Nguyễn, anh không muốn nó biến mất.
Hoắc Vân Tiêu cũng không đồng ý: “Chị dâu của em đang mang thai, em đừng quậy cô ấy
Kiều Hi không phục chỉ vào Tần Muội: “Vậy tại sao cậu ta lại được chơi?”
Tân Muội đột nhiên họ lên: “Nguyễn Nguyễn, nhìn sang bên này!”
Tần Nguyễn không hề phòng bị ngẩng đầu, thấy trong tay anh hai đang cốc nước biển và hất về phía cô, quần áo trên người cô lập tức bị tưới ướt.
Hoắc Dịch Dung nhíu mày, trợn mắt với Kiều Hi, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc: “Kiều Hi, em có biết khuyết điểm lớn nhất của em là cái gì không?”
“Cái gì ạ?” Sắc mặt Kiều Hi mờ mịt.
“Em nói cái gì đấy!” Sắc mặt Hoắc Dịch Dung sầm xuống, anh ta cau mày tỏ vẻ không vui nhìn Hoắc Vân Tiêu.
“Báo anh che chở cho vợ của em? Vợ của anh còn không biết đang đợi ở đầu kia kìa, anh không rảnh nhé!”
Cô không ngờ anh hai2 nhà mình còn gặp phải chuyện như thế.
Hoắc Vân Tiêu nghe tiếng cười của Tần Nguyễn mà cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ này.
Môi anh cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, nét mặt tươi cười làm cho người ta lóa mắt, giống như ánh mặt trời xuyên qua mây đen đẩy lùi bóng tối âm u vậy, nó khiến sự lạnh lùng xa cách trên người anh bị hòa tan.
Sắc mặt Tam gia mềm mại: “Nguyễn Nguyễn rất tốt, cô ấy là một đứa trẻ ngoan”
Đấy, lại thế nữa.
Có nước do Tần Nguyễn dùng súng bắn lên người anh ta, cũng có nước do anh ta chạy rồi ngã vào trong nước mà tạo thành
Trên bờ, hai anh em Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung cũng bị lây nhiễm bởi sự vui vẻ của bọn họ mà không khỏi nở nụ cười.
Kiều Hi nhìn thấy Tần Nguyễn và Tân Muội chạy đuổi nhau thì vô cùng hâm mộ, cậu ta nói: “Anh hai anh ba, em cũng muốn cùng chơi với chị dâu”
Hoắc Dịch Dung khẽ hừ một tiếng: “Em thì thôi đi!”
Cô ở trước mặt người khác rất trưởng thành và chững chạc, thậm chí lúc ở trước mặt người nhà cũng cố tình che giấu tính cách ngây thơ của mình.
Duy chỉ có ở trước mặt anh, cô mới buông xuống những ngụy trang đã thành thói quen kia.
Tần Muội lau mặt một cái, tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh: “Anh nói thật7 đấy, cậu bạn anh khóc luôn, cô bé kia tóc tai bù xù ghé vào cửa sổ tỏ tình với anh, trông giống hệt quỷ luôn”
Mặc dù anh ta k7hông kể chi tiết tỉ mỉ, nhưng Tần Nguyễn lại hiểu hết, cô cười đến mức ứa cả nước mắt: “Ha ha ha ha ha..”
Hoắc Dịch Dung dở khóc dở cười, nói tới nói lui là lại quay về tuổi của Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu dời ánh mắt chăm chú nhìn Tần Nguyễn, anh nói với Hoắc Dịch Dung: “Anh hai, nếu như sau này em không có ở đây, anh hãy che chở cho cô ấy một chút nhé”
Giọng Hoắc Nhị gia khá lạnh, anh ta nói: “Khuyết điểm lớn nhất của em là nhìn nhận một sự việc quá mức đơn giản, nói là ánh mắt thiển cận có khi còn làm nhục cái từ này ấy chứ, nói thẳng ra là em không có đầu óc.”
“Anh làm gì lại mắng em” Kiều Hi tỏ vẻ tủi thân.
Hoắc Dịch Dung trợn tròn mắt, chẳng lẽ em ba nhà anh ta thật sự động lòng rồi?
Lúc này mới được bao lâu chứ, Tần Nguyễn đúng là giải thật đấy.
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm giống như màu biển ngoài khơi.
Tần Nguyễn còn trẻ như vậy, với cái sức khỏe này của anh thật sự có thể đi cùng cô đến cuối cuộc đời à.
Tần Nguyễn liếm liếm môi, cô khom người vốc nước rồi hất lại về phía Tần Muội.
Dùng hai tay múc nước cũng chẳng còn lại được bao nhiêu, quần áo trên người Tần Muội tuy cũng bị nước biển thấm ướt đấy, nhưng vẫn chưa đủ.
Tần Nguyễn cười hai mắt cong cong, cô nhấc súng phun nước lên bắn về phía Tần Muội.
“Anh hai, ăn của em một phát này!”
Tần Muội xoay người chạy, vừa chạy vừa kêu gào: “Nguyễn Nguyễn, thế này không công bằng, em phải đợi đến lúc anh cũng tìm được một khẩu súng phun nước chứ”
“Công bằng không tồn tại đầu, anh đứng lại!”
Thật ra Tân nhị thiếu không thèm chơi loại trò chơi này.
Nhưng vừa rồi anh ta nhìn thấy ánh mắt vui mừng, háo hức của em gái nhà mình khi đứng trước biển cả. Thì lại nghĩ tuổi thơ của anh ta có cha, có anh cả làm bạn, nhưng tuổi thơ của Nguyễn Nguyễn lại rất tàn khốc.
Cô nghiến răng, quát: “Anh, hai!”
Tần Muội cười toe toét lộ cả hàm răng: “Đánh thủy chiến không?”
Tần Nguyễn và Tần Muội đi rất nhanh, hai anh em đã đến bờ biển.
Hai người cởi giày, đi chân trần giẫm vào nước biển.
Hoắc Dịch Dụng cảm thán: “Em ba này, giờ anh đã tin Tần Nguyễn thật sự là một đứa trẻ rồi”
Cử chỉ như một cô bé của Tần Nguyễn vừa vui tươi lại vừa ngây thơ, sự vui vẻ của trẻ con là thứ dễ lây lan nhất.
Hai anh em một đuổi một chạy, vô cùng náo nhiệt.
Chẳng mấy chốc, quần áo trên người Tân Muội ướt sũng.
“Chuyện này không phải do anh quyết định rồi, ai bảo anh khơi mào trước cơ!”
Tần Nguyễn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh ta được, hai người lại tiếp tục em đuổi anh chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.