Đặc 1biệt là sự hoang dã mà cô cố tình che giấu, giống như móng vuốt mèo cào vào trái tim Nam Cung Sưởng.
Tần Nguyễn đi tới bên cạnh Ho2ắc Tam gia, hai tay thân mật ôm lấy tay anh. Tần Nguyễn định đến gần xem cô2 gái này là ai, không ngờ lại nghe thấy cô ta nói với giọng đầy trìu mến thế kia.
Nếu cô đến chậm một chút, liệu có phải cha của c0on cô sẽ bị cô gái này làm bẩn không.
Tần Nguyễn tin tưởng tuyệt đối vào Tam gia. Tiếng hỏi cuối cùng được Tam gia hỏi bằng giọng mũi, âm thanh rất nhỏ, vừa mập mờ lại vừa gợi cảm.
Tần Nguyễn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, tim đập nhanh hơn, bị một người đàn ông coi như bảo bối trước đám đông, khiến cô có một cảm giác xấu hổ không thể tả.
Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn cứng lại, phần đuôi mắt đỏ ửng lên, khiến cô càng thêm quyến rũ một cách chân thực. Cô sắp xếp lại biểu cảm trên mặt, thắc mắc: “Hiểu Huyên?”
Vẻ mặt Tam gia đầy cưng chiều: “Ừ, đi gặp cô ấy nhé?”
“Đi thôi.” Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì đều nín thở, họ không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Cho dù Hoắc Tam gia quỳ một chân trên mặt đất, khí thế của anh vẫn rất mạnh mẽ.
Anh vẫn là một công tử cao quý, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh. Cô bĩu môi, một giọng nói quyến rũ phát ra từ đôi môi đỏ mọng: “Anh ba, chân em đau q7uá.”
Tần Nguyễn ngoài miệng phàn nàn, nhưng cô lại nhìn Tiêu Văn Nhu bằng ánh mắt thù địch, trong mắt cô hiện lên sự cảnh cáo và c7hế giễu rất rõ ràng.
Giỏi lắm, từ xa cô đã nhìn thấy cô gái này muốn nhào vào lòng Tam gia. Hoắc Chi cầm lấy chiếc túi, cô ta tìm đôi giày bệt rồi chuẩn bị cúi người đi giày cho Tần Nguyễn.
Tam gia vươn tay với Hoắc Chi, anh nói: “Đưa cho tôi.”
Hoắc Chi đưa đôi giày trong tay cho Tam gia. Khác với vẻ quyến rũ giả tạo vừa rồi, cho dù là phong thái hay sự ngây thơ của một cô gái trẻ, Tần Nguyễn lúc này càng thêm thu hút.
Tam gia nhẹ nhàng xoa bàn chân đỏ ửng của Tần Nguyễn, trên khuôn mặt đẹp trai của anh để lộ ra biểu cảm thương xót.
Anh dịu dàng đi đôi giày bệt cho Tần Nguyễn, động tác rất cẩn thận, từ đầu đến cuối không hề chạm vào vết màu đỏ hồng của cô. Hoắc Tam gia là một quý tộc chân chính, đứng tít trên cao nhìn xuống chúng sinh, mọi quyền sinh quyền sát đều phụ thuộc vào một câu nói của anh.
Một khi Hoắc Tam gia chính thức tiếp quản nhà họ Hoắc, tất cả các gia tộc lớn và thế gia chỉ có thể cúi đầu khuất phục trước mặt anh.
Tuy nhiên vào giờ phút này, một Hoắc Tam gia với phong thái ung dung cao quý, lạnh lùng lịch thiệp lại cúi đầu trước một cô gái có xuất thân thấp kém. Tam gia xỏ giày cho Tần Nguyễn, sau đó nhẹ nhàng đặt chân cô xuống đất, anh phủi bụi trên đầu gối rồi đứng dậy.
Hoắc Tam gia chăm chú nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tần Nguyễn, anh cau mày lộ vẻ lo lắng: “Chân em còn đau không?”
“Hết đau rồi.” Sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người phải khiếp sợ đã xảy ra.
Sắc mặt của anh em nhà họ Lục, Nam Cung Sưởng, Tiêu Văn Nhu đều biến đổi, đến cả Hoắc Dịch Dung cũng phải giật mình.
Chưa kể đến những vị khách ở xung quanh đang liên tục nhìn về phía này. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoắc Tam gia chậm rãi cúi xuống.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt Tần Nguyễn, nâng bàn chân đang đi giày cao gót của cô lên.
Bàn tay mảnh khảnh được chăm sóc rất cẩn thận, trắng trẻo của anh, từ từ tháo chiếc giày cao gót phối hợp cùng bộ với chiếc váy dạ hội của Tần Nguyễn. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì đều nín thở, họ không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Cho dù Hoắc Tam gia quỳ một chân trên mặt đất, khí thế của anh vẫn rất mạnh mẽ.
Anh vẫn là một công tử cao quý, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh. Nghe thấy Tần Nguyễn kêu đau chân, ánh mắt nặng nề của Tam gia đè xuống Hoắc Chi: “Giày của phu nhân đâu?”
Hoắc Chi lập tức ngoắc tay với thuộc hạ cách đó không xa.
Ám vệ nhà họ Hoắc mặc một bộ đồ đen, xách chiếc túi đi tới. Nhưng cho dù Tần Nguyễn là tiểu thư chính quy của nhà họ Tần, vậy thì sao chứ, cô vẫn không thể thoát khỏi thân phận thấp kém của mình.
Hoắc Tam gia là ai?
Anh là hoàng tử của thủ đô, là người nắm quyền đời tiếp theo của gia tộc họ Hoắc, đây là gia tộc đứng đầu các gia tộc lớn. Cô tin rằng anh chẳng có liên quan gì với người phụ nữ trước mặt này.
Kiếp trước anh ở một mình cho đến lúc chết, không có một bóng hồng nào ở bên cạnh anh.
Nhưng cô không thể nhìn thấy cảnh cô gái này ra tay với Tam gia, Tần Nguyễn không cho phép bất kỳ kẻ nào động đến thứ thuộc về mình. Tần Nguyễn liếc nhìn những ánh mắt ở xung quanh đang rơi vào người cô, có thân thiện, ghen tị và cả ác ý, cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Những người này nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn khiến cô rùng mình, thực sự là còn khó chịu hơn cả khi gặp ác quỷ.
Tuy nhiên vào giờ phút này, một Hoắc Tam gia với phong thái ung dung cao quý, lạnh lùng lịch thiệp lại cúi đầu trước một cô gái có xuất thân thấp kém. Tam gia lau tay, sau đó tiện tay để khăn lên bàn.
Anh vươn bàn tay ra với Tần Nguyễn: “Anh vừa thấy bạn của em đến đây, em có muốn gặp cô ấy không?”
Tần Nguyễn đặt tay lên tay Tam gia, một lúc sau cô mới từ từ hiểu được Tam gia đang hỏi cái gì. Không để cô phải đặt chân xuống đất, Tam gia đặt chân cô lên đầu gối chưa quỳ xuống của mình.
Đập vào mắt Tam gia là vết đỏ trên chân Tần Nguyễn, đôi mắt đẹp của anh khẽ cau lại.
Hoắc Tam gia ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn, bên trong giọng nói bất đắc dĩ của anh có sự dịu dàng: “Anh đã bảo em đi dép đến đây rồi, em không nghe, bây giờ thấy đau chưa, hứ?” Điều đó khiến mọi người phải suy nghĩ sâu xa hơn.
Chẳng lẽ hàng ngày Tam gia đều đối xử với Tần Nguyễn như vậy.
Phần lớn những người ở đây đều biết Tần Nguyễn là ai. Sau khi xỏ xong một chân, Tam gia lại cẩn thận xỏ nốt chân bên kia cho cô.
Ngay cả lúc những ngón tay mảnh khảnh của anh buộc dây giày, Tam gia vẫn toát lên vẻ hờ hững thanh lịch tự nhiên, cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.
Quan trọng nhất là, hành động của Tam gia có vẻ rất thành thạo và tự nhiên. Hoắc Tam gia đã kết hôn, anh cưới cô con gái ngoài giá thú của nhà họ Tần, một gia tộc nhỏ ở thủ đô.
Đương nhiên, con gái ngoài giá thú chỉ là tin đồn.
Tần Nguyễn có phải tiểu thư chính quy của nhà họ Tần hay không, tư liệu của cô đã được mọi người điều tra rõ ràng ngay lúc nghe tin Tam gia cưới vợ rồi. Tần Nguyễn khẽ lắc đầu, giọng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Khóe môi gợi cảm của Tam gia nhếch lên tạo thành một đường cong, anh vươn tay về phía Hoắc Xuyên vừa bất ngờ xuất hiện phía sau, trên tay anh ta là một chiếc khăn màu trắng.
Hoắc Xuyên lập tức tiến đến và đưa cho Tam gia chiếc khăn đã thấm nước.
Tam gia lau tay, sau đó tiện tay để khăn lên bàn.
Anh vươn bàn tay ra với Tần Nguyễn: “Anh vừa thấy bạn của em đến đây, em có muốn gặp cô ấy không?”
Tần Nguyễn đặt tay lên tay Tam gia, một lúc sau cô mới từ từ hiểu được Tam gia đang hỏi cái gì.
Cô sắp xếp lại biểu cảm trên mặt, thắc mắc: “Hiểu Huyên?”