Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 379: Em gái đáng yêu biến thành gã đàn ông thô ráp, thí chủ vệ vừa nhã nhặn vừa xấu xa




Tam gia nghe Tần Nguyễn nói vậy mà đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, nụ cười trên môi cũng sâu hơn đôi chút, anh nói đầy ẩn ý: “Cô ấ1y nào cơ?”
Tần Nguyễn mờ mịt ngẩng đầu: “Dạ?” Nếu là người cuồng giọng nói mà nghe thấy thì chắc sẽ phải hét lên mất.
Vẻ mặt Tần Nguyễn lập tức nứt ra.
Anh đưa tay vuốt tóc Tần Nguyễn, khẽ cười và nói: “Không tin em cứ bảo cậu ta gửi giọng nói thử là biết ngay.
Nếu là trước kia Tần Nguyễn vẫn còn do dự, thì bây giờ nhìn thấy vẻ mặt tự tin của anh, cô không khỏi bắt đầu nghi ngờ Vệ Tây Thi thật sự là đàn ông.
Lúc này mới hơn một tuần mà bọn họ đã gấp gáp chạy tới rồi, làm cô không khỏi suy đoán có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không.
“Có chuyện gì xảy ra ạ?”
Tần Nguyễn yên lặng đánh một hàng dấu chấm hỏi giống Thanh Thành Vệ Tây Thi.
Tần Nguyễn: [???]
Tam gia đáp lại vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Anh quay đầu lại nhìn vào đôi mắt trông mong của Tần Nguyễn
Một loạt dấu chấm than xếp hàng trong nhóm chat.
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [!!]
Không có ai trong nhóm chat nói cho cô biết Về Tây Thi là đàn ông.
Cô bắt đầu tự hỏi liệu trước đây mình và Vệ Tây Thi có từng nói chuyện về chủ đề phụ nữ hay không nữa.
Tần Nguyễn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tam gia lắc đầu, thong dong bước tới: “Ngày mai gia đình nhà chị dâu tới, muốn chính thức gặp mặt em, em đã gặp chị dâu và Long Hân Triết rồi, ngày mai sẽ gặp mấy người lớn bên nhà họ Long.”
Giọng nói vui vẻ rõ ràng lọt vào tai Tần Nguyễn và Tam gia.
Giọng của Vệ Tây Thi khá dễ nghe, lúc nói chuyện có hơi khàn và hơi mập mờ khiến người nghe đỏ mặt tim đập nhanh.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào tin nhắn thoại này, đầu ngón tay của cô nhanh chóng ấn xuống.
[Em Nguyễn muốn nghe giọng của tôi, không biết là có gì muốn chỉ giáo?]
Rồi từ tốn n2ói: “Cô bé à, anh bảo người này là đàn ông, em có tin không?”
Tần Nguyễn tỏ ra kinh ngạc: “Không thể nào.”
Tam gia duỗi ngón tay ra chỉ vào ảnh đại diện của Thanh Thành Vệ Tâ2y Thi: “Nguyễn Nguyễn, em cảm thấy người này là nam hay nữ?”
Tần Nguyễn: “Nữ ạ.”
Cô bị 0sốc, cô vẫn luôn nghĩ rằng Vệ Tây Thi là phụ nữ, chứ chưa từng nghĩ “cô ấy” là một người đàn ông.
Tam gia nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, hai hàng mi dài và dày như lông vũ phất nhẹ vào tim anh.
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [@Tần Nguyễn / Tây Thi là đệ tử của phái Thanh Thành, lớn hơn cô bảy, tám tuổi, chúng tôi cho là cô đã biết giới tính của cậu ấy.]
Tần Nguyễn trừng mắt nhìn tin nhắn của Lộ Văn Bân, cô trả lời lại.
Chùa Nam Ấn Tuệ Thành: [@Tần Nguyễn / Thí chủ Tần, đợi khi nào cô gặp thí chủ Vệ sẽ biết như thế nào là vừa nhã nhặn vừa xấu xa.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [@Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành / Lão lừa trọc giả nhân giả nghĩa kia, tôi còn đang ngồi đây đấy, ông cho là tôi chết rồi à?]
Bởi vì đúng thật là không có người phụ nữ nào lại dùng những từ ngữ như vậy để hình dung cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tần Nguyễn lộ ra biểu cảm phức tạp, Tam gia nhìn mà thấy thật đáng yêu, khiến cho người ta rất muốn tiếp tục trêu cô.
Kiều Cửu bắt đầu bằng một tràng cười, kết thúc cũng bằng một tràng cười.
Tần Nguyễn cầm di động, cảm giác nặng ngàn cân.
Anh vừa vươn tay ra, còn chưa đụng vào Tần Nguyễn thì chiếc điện thoại di động để trên bàn gần đây bỗng đổ chuông.
Vừa rồi Tam gia đi tắm đã tiện tay để điện thoại ở đó.
Ngay lập tức Trường Sinh Môn Vu Phạm cũng gửi một tin nhắn thoại.
[Ha ha ha ha... Bà đây chết vì cười mất, Vệ Tây Thi cũng có ngày lật xe à. Nhớ năm đó bà đây mới vào nhóm chat cũng cho rằng anh là một em gái yêu kiều mềm mại, nhìn tên anh xong còn cả ảnh đại diện nữa, muốn làm người ta không hiểu lầm cũng khó đấy. Tôi đã khuyên anh mau sửa lại cái tấm ảnh trăm năm không đổi kia đi rồi còn gì, nhìn là đã thấy ái rồi!
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [???]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn, chị cũng là người cuồng giọng nói à?]
Anh thu tay lại, đứng dậy đi qua cầm điện thoại lên, trên màn hình báo Hoắc Dịch Dung gọi tới.
Tam gia nhận cuộc gọi: “Anh hai à?”
Tần Nguyễn: [Tôi nghĩ rằng anh ta là một người đẹp tính tình ngay thẳng.]
Mao Sơn Kiều Gia: [Tại lúc trước chúng tôi không giới thiệu cho cô biết, bây giờ mới gây ra cơ sự này.]
Chùa Nam Ấn Tuệ Thành: [!!]
Mao Sơn Kiều Gia: [!!!]
Ở trong nhóm chat còn xuất hiện ID lạ lẫm.
Tần Nguyễn nhìn thành viên mới xuất hiện, Trường Sinh Môn Vu Phạm, hình như cô chưa thấy người này nói chuyện bao giờ.
Ngay sau đó Mao Sơn Cửu Cô Nương cũng gửi một tin nhắn thoại.
[Ha ha ha ha... Chị Nguyễn làm em cười chết mất, vậy mà chị lại không biết Tây Thi là đàn ông, anh ta là đàn ông “hàng real” đấy, ha ha ha ha...]
Sau đó là biểu cảm: [Lễ phép của bạn đâu?]
Tần Nguyễn nhìn nhóm chat ồn ào, cô ngước mắt nhìn Tam gia ngồi ở bên cạnh: “Sao anh biết Về Tây Thi là nam?”
Cuồng giọng nói? Giọng nói của Vệ Tây Thi hay lắm à?
Trong nhóm chat nhanh chóng xuất hiện một tin nhắn thoại, là của Thanh Thành Vệ Tây Thi.
Cô cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên màn hình điện thoại di động.
Tần Nguyễn: [@Thanh Thành Vệ Tây Thi / Tây Thi, cô gửi một tin nhắn thoại cho tôi nghe chút.]
Từ cái tên Thanh Thành Vệ Tây Th7i, ảnh đại diện trong WeChat là hình mỹ nữ, còn cả kiểu cách nói chuyện bình thường như chị đại, làm Tần Nguyễn vẫn luôn cho rằng7 đối phương là phụ nữ.
Tam gia phì cười, anh chỉ vào câu gọi “Em Nguyễn” của Thanh Thành Vệ Tây Thi.
“Nhanh vậy à?”
Tần Nguyễn cứ nghĩ rằng vì bị nhà họ Hoắc gây phiền phức, bên gia tộc Lathambo cũng phải mất chừng một tháng mới tới đây.
Tam gia cười nhẹ một tiếng, tiếng cười trầm thấp êm tại: “Một người gọi em là em Nguyễn, lại còn dùng từ xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành để hình dung em, người này cho anh cảm giác hắn là một người đàn ông.”
Tần Nguyễn cũng không cảm thấy cái này có vấn đề gì, nhưng cô lại không có cách nào phản bác được.
Bàn tay đặt ở trên vai Tần Nguyễn lơ đãng vuốt một lọn tóc của cô, động tác trông khá hững hờ: “Cô bé, em lại nhận thêm người anh trai lúc nào thế?”
Tần Nguyễn mặt không đổi sắc trả lời: “Em không nhận.”
Thanh Thành Vệ Tây Thi lại gửi thêm một tin nhắn thoại.
[Tần Nguyễn à, chuyện này là do cô không đúng rồi, cái đấy là sở thích hiểu không, là nghệ thuật, trên tài khoản của tôi có đánh dấu giới tính nam mà, tại sao lại thành phụ nữ được!]
Không biết đầu bên kia nói gì mà vẻ mặt ôn hòa của Tam gia biến mất, trở nên trang nghiêm hơn.
“Em biết rồi.”
Cô thở ra một hơi rồi nhắn vào trong nhóm chat.
Tần Nguyễn: [Không phải chứ Vệ Tây Thi, tại sao anh lại dùng ảnh đại diện là hình phụ nữ vậy? Bình thường lại còn nhẹ nhàng ỏn ẻn như thế, làm tôi vẫn luôn cho rằng anh là phụ nữ đấy!]
Chỉ vì giọng nói này thực sự thuộc về một người đàn ông.
Lúc nghe thấy Vệ Tây Thi gọi em Nguyễn, đôi mắt thâm thúy của Tam gia hơi tối sầm lại.
Gương mặt Tần Nguyễn thả lỏng: “Em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.”
Tam gia đứng trước người Tần Nguyễn, dịu dàng xoa đầu cô: “Anh hai còn nói, ngày mai mấy người bên gia tộc Lathambo sẽ đến đây.”
Tam gia liếc cô một cái, đôi môi mỏng phun ra hai chữ: “Trực giác.”
“Trực giác?” Khóe môi Tần Nguyễn giật giật, cô rất kinh ngạc trước câu trả lời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.