Tiếng nói của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi và nhẹ nhàng: “Việc này chỉ có cô ấy mới làm được. Cô bé à, có một số việc không th2ể giải thích được bằng vài lời. Anh sẽ nói rõ hơn khi em quay về nhé.” Tần Nguyễn vừa dứt lời thì điện thoại cúp máy.
Cô rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vẫn sáng, vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt dần biến mất. “Em ba, mọi người đã đến đông đủ rồi, anh đi trước đây!”
Có một giọng nói lo lắng và uy nghiêm không thuộc về Tam gia truyền vào trong điện thoại, là Hoắc Dịch Dung đang nói chuyện. Không cần Hoắc Xuyên trả lời, chỉ nhìn biểu cảm trên gương mặt của anh ta thôi, Tần Nguyễn cũng đã biết đáp án.
Hoắc Xuyên gật đầu với Tần Nguyễn: “Đúng vậy, trên danh sách có tên của cậu ta.” Tần Nguyễn: “Tôi không đùa giỡn với anh đâu. Ngay hôm nay, một chiếc máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc bay ra nước ngoài, bị bắn rơi ở phía nam, máy bay hư hỏng nặng, không một ai còn sống sót.”
Động tác cắn táo của Lâm Hạo hơi ngừng lại, vẻ mặt cợt nhả của anh ta cũng từ từ trở nên nghiêm túc. Tần Nguyễn tặc lưỡi một cái, tỏ ra tiếc nuối: “Không th7ể tìm ra được sách lược vẹn toàn ạ? Em rất thích Hoắc Chi.”
Giọng Hoắc Tam gia hơi giận: “Nguyễn Nguyễn, em nói như vậy anh sẽ7 ghen đấy, em chưa từng nói thích anh đâu.” Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, để một người từ trước đến nay luôn nho nhã, điềm đạm như Tam gia lại tức giận như vậy.
Gương mặt Hoắc Xuyên trầm xuống, trong mắt lộ ra ánh nhìn hung ác: “Mới hôm nay, một chiếc máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc đang bay ra nước ngoài, lúc bay ngang qua phía nam đã bị một vật thể không xác định bắn rơi. Máy bay bị rơi làm tất cả người bên trong thiệt mạng. Hơn mười người trên máy bay đã ra đi.” “Hai người đang nói cái gì vậy?” Lâm Hạo cầm quả táo đi tới, mặt mũi mờ mịt.
Anh ta còn chưa biết mình suýt gặp Tử Thần. Nếu Hoắc Chi thực sự xảy ra chuyện thì Tần Nguyễn khó mà chấp nhận được.
Hoắc Vân Tiêu nói bằng giọng sâu xa: “Chỉ cần em lần sau đừng có việc thì gọi anh ba, không có việc lại gọi Tam gia là được, gọi anh thêm vài tiếng dễ nghe nữa, đến mạng cũng cho em mất.” Tần Nguyễn nhìn Lâm Hạo từ trên xuống dưới, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Anh Hạo, nửa đời sau anh đều phải bán mạng cho tôi đấy.”
Lâm Hạo không có những quy tắc cứng nhắc như bọn Hoắc Xuyên, Hoắc Chi. Tần Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt sắc bén trực tiếp bắn thẳng về phía Hoắc Xuyên: “Tam gia tức giận vì chuyện gì?”
Trong cuộc gọi ngắn ngủi vừa rồi, tuy Tam gia đối xử dịu dàng, còn đùa giỡn và trêu chọc cô, nhưng không có nghĩa là Tần Nguyễn không phát hiện ra anh đang cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình. Lời này mà nghe vào tai cô bé nào đó, thì lại chẳng bị tán tỉnh đến mức lòng dạ rối bời, tim đập thình thịch.
Tần Nguyễn để trán, vẻ mặt thất bại, tại sao kiếp trước cô không phát hiện ra Tam gia lại biết tán gái như thế nhỉ, cô còn tưởng rằng anh là một người lạnh lùng cấm dục cơ. Tiếng gọi anh ba này, giọng điệu vừa trong trẻo vừa quyến rũ, nghe vào trong tại Hoắc Vân Tiêu căn bản không có sức chống cự.
Nó gần như khiến trái tim anh tê dại. Sáng nay, Hoắc Khương cũng mới nói cho anh ta và Hoắc Chi biết thân phận thật sự của Lâm Hạo.
Đôi lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn nhíu lại: “Nếu như tối hôm qua tôi không ngăn chú Hoắc Khương lại, thì có phải hôm nay Lâm Hạo cũng sẽ ở trên chiếc máy bay tư nhân kia không.” “Đây đây, tôi đây!”
Lâm Hạo từ phòng ăn đi ra, trong tay còn cầm quả táo, miệng cắn rôm rốp. Thấy Lâm Hạo không coi mình là người ngoài, thậm chí còn có thái độ thoải mái thân quen với thiếu phu nhân, Hoắc Xuyên cau mày, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo bằng vẻ mặt nghiêm nghị và không tán đồng.
“Nếu như không có tội, thì anh bây giờ đã là một thi thể rồi.” Tần Nguyễn chỉ vào Lâm Hạo rồi hỏi Hoắc Xuyên: “Anh có biết anh ấy là ai không?”
“Biết.” Hoắc Xuyên gật đầu. Anh ta nghe vậy thì tự nhiên thả người ngồi xuống ghế sô pha, rồi giương mắt lên dửng dưng nói: “Tôi bây giờ bị Tam gia sai đi theo cô, cả người đều là của cô rồi, không bán mạng cho cô thì còn cho ai?”
Trong lời nói có sự cam chịu, nhưng phần lớn là cam nguyện thuận theo. Đôi mắt của Hoắc Xuyên hơi mở to, anh ta nhớ lại tờ danh sách lên máy bay mà Hoắc Khương cầm trong tay sáng nay, đúng là có tên của Lâm Hạo thật.
Ánh mắt của anh ta rơi vào người Lâm Hạo, biểu cảm trong mắt rất phức tạp và kỳ quái. Ở trong nước mà lại có người dám ra tay với nhà họ Hoắc, chuyện này không ổn một chút nào.
Tần Nguyễn nhíu chặt mày: “Trên máy bay có ai?” Tần Nguyên nhân cơ hội chuyển chủ đề: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ? Tại sao anh lại từ bỏ Hoắc Chi vào lúc này?”
Kiếp trước, Hoắc Chi đi theo Tam gia rất lâu, mãi cho đến nửa năm trước khi anh mất, cô ta mới biến mất. Hoắc Vân Tiêu than nhẹ: “Được rồi, đều tùy em.”
Giọng điệu nói chuyện của anh dịu dàng vô cùng, bên trong mơ hồ có cả sự cưng chiều. Vừa dứt lời, cô lập tức nhăn mặt lại.
Quá buồn nôn, làm cô nổi hết cả da gà rồi. Lâm Hạo há to miệng cắn quả táo, nhưng vì há hơi to quá nên cơ mặt bị sái, sắc mặt anh ta thoáng cứng lại.
“Biết chứ, hai vị m Sai đã nói tôi bước nửa chân vào Địa Phủ rồi, nếu không có cô thì tôi đã chết từ lâu.” Tam gia dịu dàng nói với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, việc này chờ em về nhà rồi nói nhé, bên này anh có chút việc phải cúp máy trước đây.”
“Anh đi làm việc đi.” Hoắc Xuyên chỉ nói đơn giản: “Người của nhà họ Hoắc ạ.”
Mấy chữ người của nhà họ Hoắc khiến trong đầu cô có cái gì đó nổ tung, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi. Tần Nguyễn hoàn toàn yên tâm, cô cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh ba.”
Hoắc Chi là một cô gái thực sự tốt, biết chịu đựng hiểu chuyện, tác phong làm việc rất giỏi giang. Phải công nhận rằng, thằng nhóc Lâm Hạo này thật là tốt số.
Nếu tối hôm qua thiếu phu nhân mà không xuất hiện, thì hiện giờ Lâm Hạo đã thành người chết rồi. Nghe anh nói kìa, lại trêu cô rồi.
Hoắc Tam gia mà muốn thả thính ai là người đó đổ gục như chơi. Tần An Quốc đi tới bên cạnh cô, ông lo lắng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, sắc mặt của con sao trông khó coi thế, con không sao chứ?”
“Con không sao ạ.” Tần Nguyễn cuối cùng cũng yên tâm, cô cười nói: “Một lời đã định?”
Hoắc Vân Tiêu cũng đành hùa theo cô chơi trò chơi nhỏ này: “Tứ mã nan truy!” Tần Nguyễn không nhìn thấy đối phương nhưng cũng biết Tam gia đang trêu mình.
2
Tam gia hư như vậy đấy, cứ có cơ hội là sẽ trêu chọc cô ngay.
Tần Nguyễn hơi híp mắt, cô ho nhẹ một tiếng rồi nhẹ giọng nó0i vào trong điện thoại: “Anh ba, em không muốn Hoắc Chi chết.” “Thật hay giả đấy?”
Khuôn mặt tuấn tú kiến nghị của anh ta lộ vẻ hung ác, quanh người tản ra thứ khí thế bùng nổ.
Tần Nguyễn: “Thật, tin tức vừa mới nhận được.”