bén: “Bối Cận Châu.” Bối Cận Châu nhã nhặn lịch sự bước sang0 một bên, để lộ ra thiết bị giám sát tối tân phía sau.
Tần Nguyễn không để ý đến hai người đang âm thầm phân cao thấp kia, cô đi đến trước mặt Thẩm Tuấn Kiệt bị ám vệ nhà họ Hoắc ném xuống đất và trấn áp. “Bốp!”
Cậu ta còn chưa nói hết, Tần Nguyễn đã tát thêm một cái nữa. Thả Tần Nguyễn vào trong đám người bình thường có lẽ cô có được nhan sắc thượng thừa, thân thủ nhanh nhẹn và có thủ đoạn để tự vệ đấy.
Nhưng khi đặt những thứ này trong các gia tộc lớn thì lại chẳng có chút thu hút nào, thậm chí có thể nói là không đáng giá nhắc tới. Cậu ta nghiến răng, phẫn nộ trừng mắt với gương mặt có dáng dấp tương tự như đối thủ một mất một còn của cậu ta: “Này cô em, cô là gì của Tần Muội hả? Dảm đánh tôi, chờ đấy ông đây sẽ chơi chết cô!”
“Bop!” Cái ngày Hoắc Tam gia đưa Tần Nguyễn đến dự hôn lễ của Nam Cung Sưởng, thì thông tin và tư liệu cá nhân của Tần Nguyễn đã bị các thế lực điều tra kỹ lưỡng rồi.
Bối Cận Châu dám nói, đến hơn 99% số người không hề nghĩ rằng Tần Nguyễn có thể ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc. Hoắc Xuyên hoà7n toàn chẳng có cảm tình gì với người này, anh ta lạnh giọng nói: “Anh đã đến đây thì chắc hẳn cũng biết tình huống như thế nào, hãy mau c2hóng phối hợp với phu nhân nhà tôi điều tra tìm Tần nhị thiếu đi.”
“Rất hân hạnh.” Tần Nguyễn muốn ngồi xổm xuống, nhưng bụng cô đã bắt đầu lộ ra nên mới chỉ cúi người xuống thôi đã thấy khó khăn rồi.
Cô phất tay một cái với ám vệ nhà họ Hoắc: “Kéo cậu ta lên.” Người này là con chó trung thành nhất của Tô Tĩnh Thư, rất khôn ngoan và mưu mô.
Hắn quản lý 2rất nhiều công ty con bên ngoài của nhà họ Tô, là con rối của nhà họ. Thẩm Tuấn Kiệt kêu gào ầm ĩ, có vẻ rất đau đớn.
“Phu nhân đang hỏi, mau thành thật khai báo đi!” Ánh mắt Tần Nguyễn rất lạnh, cô đưa tay vỗ vỗ lên mặt Thẩm Tuấn Kiệt và bảo: “Suy nghĩ cho thật kỹ, mỗi một câu cậu nói ra đều phải gánh chịu hậu quả lớn đấy.”
Bị một người phụ nữ vỗ mặt, Thẩm Tuấn Kiệt cảm thấy bị nhục nhã. * Nguyên văn là “lão tử”, còn có nghĩa là “Khổng Tử”, là một triết gia và chính trị gia người Trung Quốc sống ở thời Xuân Thu, người sáng tạo ra Nho giáo. Ông được xem là nhà hiền triết Trung Quốc mẫu mực nhất.
Cô bực mình cái thái độ hỏi mà không nói của tên này, đúng là tốn thời gian. Trong mấy trang thông tin cá nhân ngắn ngủi của Tần Nguyễn mà bọn họ điều tra được, cô gái này ngoại trừ có dung mạo xuất sắc ra, thì có thể nói là không còn gì khác.
Hoắc Xuyên liếc mắt sang, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Bối Cận Châu. “Nghe nói đêm hôm kia cậu đánh nhau một trận với Tần Muội ở trong quán bar?”
Nghe được giọng nói của Tần Nguyễn vang lên trên đỉnh đầu mình, Thẩm Tuấn Kiệt chật vật ngâng đầu lên. Sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, nói chuyện cũng thành nói lắp: “Cậu, cậu là Tần Muội?! Không đúng! Cô là con gái!”
Tần Nguyễn và Tần Muội là anh em sinh đôi nên gương mặt cũng hao hao giống nhau. Sau khi tra xét xong video giám sát, sắc mặt Hoắc Xuyên nghiêm lại, cau mày rất khó coi.
Nghe thấy tiếng bên phía phu nhân, anh ta nhìn sang đó. Tay ám vệ thả cánh tay bị vặn chéo của Thẩm Tuấn Kiệt ra, nhưng vẫn áp chế cậu ta.
Thẩm Tuấn Kiệt nhíu mày, bắt đầu nhớ lại ký ức từng tiếp xúc với Tần Muội đêm hôm kia. Đối phương có thể xuất hiện ở đây, thì chắc chắn bên nhà họ 7Tô cũng đã nhận được tin tức rồi.
Trên mặt Bối Cận Châu nở nụ cười lịch sự: “Hoắc Xuyên, lại gặp nhau rồi.” Nhìn người thanh niên tóc tai bù xù này, trong mắt Tần Nguyễn hiện lên một tia kỳ lạ.
Nếu không phải trên người đối phương mặc đồ hàng hiệu có giá trị không nhỏ, thì cô còn nghĩ rằng ở đầu ra tên lưu manh cơ, trông không hề giống bạn học của anh hai một tí nào. Gương mặt của người này quá già, trông còn lớn tuổi hơn cả anh cả của cô.
Vì để phòng ngừa Thẩm Tuấn Kiệt chạy trốn, ám vệ nhà họ Hoắc dùng chân đạp trên người cậu ta, khiến cậu ta nằm rạp trên mặt đất không có chút năng lực phản kháng nào. Người thừa kế của nhà họ Hoắc thì đến tổng thống cũng phải lịch sự lễ phép với anh, vì gia tộc này đang khống chế sự tồn vong của biết bao nhiêu gia tộc khác.
Phía sau sự hào nhoáng đẹp đẽ ấy cũng là nguy cơ trùng trùng, đây là thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy được. Bối Cận Châu không hề tin, Tần Nguyễn, một người không có xuất thân từ bốn gia tộc lớn, cũng không phải là con cháu của sáu thế gia, sẽ trở thành chủ nhân của nhà họ Hoắc.
Chuyên môn đăng hộ đối rất quan trọng với các gia tộc lớn. Tần Nguyễn dịu dàng tươi đẹp, mang vẻ đẹp của năm tháng lắng đọng, trong khi Tần Muội có khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, bất cần đời, trên người có thứ khí chất vô lại rất đặc trưng.
Hai người ngoại trừ gương mặt khá giống nhau ra thì khí chất hoàn toàn khác biệt. Ám vệ lập tức kéo Thẩm Tuấn Kiệt từ dưới đất lên và bắt cậu ta quỳ trên mặt đất.
Tần Nguyễn khom người xích lại gần Thẩm Tuấn Kiệt, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt có vẻ nóng nảy của cậu ra, giọng nói lành lạnh vang lên: “Tôi hỏi gì cậu đáp nấy, đêm hôm trước cậu đánh nhau với Tần Muội, có thấy anh ấy có chỗ nào không bình thường không?” Bối Cận Châu chậm rãi nói: “Chủ nhân của nhà họ Hoắc? Anh nói câu này hơi sớm rồi đấy.”
Trong lời nói của hắn có sự khinh thường đối với Tần Nguyễn, tuy chỉ hơi thể hiện ra nhưng đủ để người khác nhận thấy được. Cậu ta lắc đầu với Tần Nguyễn: “Tôi không biết.”
Trả lời rất dứt khoát, không cần phải suy nghĩ luôn. Cô nhìn Thẩm Tuấn Kiệt bằng đôi mắt tối đen u ám, Tần Nguyễn trầm giọng: “Đừng có nói nhảm nữa, trả lời câu hỏi của tôi!”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, liên tiếp bị tát ba cái khiến Thẩm Tuấn Kiệt ngoan hơn nhiều. Giọng nói của tay ám vệ này ồm ồm, nghe uy nghiêm hơn nhiều so với giọng nói mặc dù đang phẫn nộ nhưng vẫn rất dễ nghe của Tần Nguyễn.
Thẩm Tuấn Kiệt lập tức mềm nhũn: “Tôi nói tôi nói, anh buông tôi ra trước đã!” Hoắc Tam gia vì sức khỏe không được tốt, có lẽ anh sẽ không sống được lâu như người bình thường, nhưng tương lai cũng là người nắm quyền có thân phận cao quý của nhà họ Hoắc.
Vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc không phải thứ mà bất cứ người nào ngồi vào cũng được. Tần Nguyễn tát thêm cái nữa.
Lần này lực mạnh hơn nhiều. Ám vệ nhà họ Hoắc thấy sắc mặt của thiếu phu nhân ngày càng khó coi, thì một người nắm lấy cánh tay của Thẩm Tuấn Kiệt, bẻ ngoặt ra sau lưng cậu ta như cái bánh quẩy.
“Ối! Đau đau đau!!! Đại ca à, anh nhẹ tay thôi!!!” Vừa nhìn thấy Thẩm Tuấn Kiệt, Tần Nguyễn đã biết chuyện anh hai cô mất tích không liên quan gì đến cậu ta.
Thẩm Tuấn Kiệt bị trận thế trong sảnh áp chế nên đã không còn thái độ kêu la phách lối như vừa rồi. Bối Cận Châu thu lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trên người Tần Nguyễn, hắn nói giọng đầy ẩn ý với Hoắc Xuyên: “Vị phu nhân này của Tam gia rất thú vị.”
Hoắc Xuyên liếc nhìn Bối Cận Châu: “Thân phận của anh cũng giống tôi, chúng ta đều vì chủ nhân của mình, thân là con chó của nhà họ Tô mà lại dám đánh giá chủ nhân của nhà họ Hoắc, anh vượt quá giới hạn rồi đấy.” Đáp lại Thẩm Tuấn Kiệt là mặt bị đau đớn.
Cái tát này của Tần Nguyễn cho thấy cô không còn kiên nhẫn nữa. Mặt của Thẩm Tuấn Kiệt bị tát lệch sang một bên, sắc mặt cậu ta vô cùng đặc sắc, tái mét nhưng chỗ má lại đỏ ửng.
Cậu ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tần Nguyễn như một con sói con: “Mẹ mày...” Một gương mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ, người con gái có hình tượng và khí chất tuyệt vời phản chiếu vào trong mắt của cậu ta.
Thẩm Tuấn Kiệt nhìn đến ngây người. “Con khốn, mày lại dám đánh tao!”
“Bốp!” Đám phụ nữ của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, có người nào mà không có ngoại hình xuất chúng, ai ai cũng có đầu óc có thủ đoạn, mưu mô xảo quyệt cả.
Nếu đem so sánh Tần Nguyễn với những người phụ nữ được bồi dưỡng cẩn thận của các gia tộc lớn, thì đúng là không đáng chú ý thật. Cậu ta thở hổn hển, sắc mặt hung ác, miệng nói ra câu trả lời mà Tần Nguyễn muốn nghe: “Tôi làm sao biết được Tần Muội kỳ lạ ở chỗ nào, thằng nhóc kia kiêu ngạo lắm, ông đây mới liếc nó có một cái mà nó lại tưởng rằng ông muốn đánh nhau! Ai rỗi hơi đầu đi chú ý tới nó chứ!!”
Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh lẽo u ám, sắc mặt cô không được tốt lắm: “Câu nào cũng chêm thêm ông đây ông đậy vào, ông đây* chết hơn hai nghìn năm rồi, cậu muốn đi tìm ông ta phải không?” Muốn trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc không phải chỉ cần vẻ bề ngoài xuất chúng, cũng không phải bằng vào việc nắm đấm cứng đến mức nào.
Có thể đánh rất nhiều người thì sao chứ, một người phụ nữ dù có giỏi đánh đấm đến đâu, thì nhà họ Hoắc cũng không cần nữ chủ nhân tự mình ra tay. Nó không đại diện cho hôn nhân của hai người, mà là lợi ích của hai gia tộc.
Cho dù nhà họ Hoắc không cần kết thông gia, thì với thân phận của Tần Nguyễn cũng không thể ngồi vững vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc được. Bối Cận Châu cười cười, hắn không cảm thấy chuyện mình đánh giá thiếu phu nhân của Hoắc Tam gia là vượt quá giới hạn.
Cũng không cảm thấy khó chịu vì Hoắc Xuyên ví von hắn là con chó của nhà họ Tô.