Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 481: Cậu không có thứ khí phách giỏi bày mưu nghĩ kế như tam gia




Nhìn Kiều Hi nôn thốc nôn tháo, nôn ra cả mật xanh mật vàng, Lục gia thở dài một tiếng.
Ông ta phất phất tay với 1gã thuộc hạ đang áp chế Kiều Hi. Lục gia đứng dậy, sờ vào một bên mặt bị Kiều Hi đấm, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm thần bí khó lường.
Vẻ mặt kia không thể phân biệt được là phiền muộn khi chơi ưng bị ưng mổ, hay là sự thù hằn khi lần đầu tiên bị đánh.
Ông ta mỉm cười nhìn Kiều Hi: “Này7 nhóc, cho dù thân phận của cậu có không đơn giản đến đâu thì cũng phải hiểu được một đạo lý. Nếu có người muốn giết cậu7 thì sẽ có rất nhiều biện pháp khiến cậu chết một cách âm thầm lặng lẽ, còn không để cho ai tìm ra được dấu vết. Cậu ở n2goài sáng, người ta ở trong tối, giết chết người như cậu đối với chúng tôi mà nói quá dễ dàng.”
Kiều Hi còn đang0 mải nôn thốc nôn tháo, đầu nghe được lời Lục gia nói.
Lau miệng cho Kiều Hi xong, Tần Nguyễn tiện tay thả khăn lên bàn.
Cô nhẹ nhàng nói: “Kiều Hi, nếu như không có thân phận cậu chủ của gia tộc Doyle và cháu ngoại của nhà họ Hoắc, thì ở khu tây này cậu chẳng là cái gì cả.”
Lần này nắm đấm của cậu ta vừa vung lên thì đã bị một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy.
Tần Nguyễn nắm chặt lấy nắm đấm của Kiều Hi, cô nhẹ nhàng nói: “Kiều Hi đủ rồi, Lục gia không có ác ý.”
Kiều Hi ngẩng đầu, để lộ đôi mắt đỏ bừng ngập tràn sát khí.
Trông cậu ta chật vật giống như một con báo bị chọc giận, lý trí đã sụp đổ và ý thức cũng đang đứng trước bờ vực nguy hiểm.
Ông ta nói: “Mắt con hung tàn thật đấy.”
Lâm Hạo đi đến bên cạnh Lục gia, anh ta mỉm cười, quan tâm hỏi: “Lục gia không sao chứ?”
Lục gia đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, thấp giọng nói: “Phu nhân, bọn Tô Vọng đến ạ.”
Lục gia tỏ thái độ cung kính với Tần Nguyễn, sự thay đổi quay ngoắt 180 độ này khiến Kiều Hi cực kỳ sửng sốt.
Lục gia tỏ ra khinh thường: “Có thể có chuyện gì được.”
Những dấu vết trên một bên mặt bị đánh trông khá rõ ràng.
Đôi mắt có chút nặng nề của Tần Nguyễn nhìn Kiều Hi chăm chú, cô nhìn thấy biểu cảm không cam lòng và nhục nhã ở trên gương mặt của cậu ta.
Cô lắc đầu thở dài, nói: “Anh ba của cậu cũng có thân phận hiển hách, sinh ra đã là con cưng của trời rồi, anh ấy đứng ở vị trí cũng không thấp hơn cậu, đáng tiếc là cậu không hề có được một nửa bản lĩnh bày mưu tính kế như Tam gia.”
“Lần này Tam gia không ở nhà, chuyện của cậu giao cho tôi giải quyết, tôi sẽ không chiều cậu như Tam gia và Nhị gia đầu. Không phải lần nào cậu cũng gặp may mắn như thế, từ hôm nay trở đi cậu sẽ phải sinh tồn một mình ở khu tây, cho đến khi Tam gia trở về, cậu có ý kiến gì không?”
Kiều Hi có ý kiến rất lớn đấy.
“Chị dâu!”
Rốt cuộc Kiều Hi không thể nhịn được nữa mà nổi giận với Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn bình tĩnh nhìn Kiều Hi, thái độ của cô cũng rất kiên quyết.
Hôm nay cô nhất định phải cho Kiều Hi ở lại khu tây, để cậu ta được hưởng thụ cách sinh tồn không có sự chênh lệch về thân phận.
Cậu ta biết, cậu ta biết mà...
Tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là đang lừa cậu ta mà thôi!
Đây là sự thật, Kiều Hi không có cách nào phản bác được.
Cha mẹ cậu ta cũng thường xuyên khen anh ba là người đa mưu túc trí, anh ấy còn có khí phách hơn cả ông ngoại của cậu ta năm xưa.
“Không có ác ý?”
Kiều Hi vô thức lặp lại lời Tần Nguyễn.
Tất cả là bởi vì cậu ta có một xuất thân tốt.
Thượng đế đã định sẵn cho cậu ta một địa vị cao quý và khiến mọi người phải ngưỡng vọng cậu ta.
Có một số việc không phải cậu ta không hiểu, chỉ là không muốn nghĩ phức tạp như vậy thôi.
Ngay từ khi sinh ra cậu ta đã quen hưởng thụ việc người khác phải lấy lòng mình, và cậu ta có thể tận hưởng một cuộc sống thích làm gì thì làm mà nhiều người không có được.
Nhưng Lục gia lại không hề né tránh cú đấm này.
Kiều Hi đánh một quyền vẫn chưa hết giận, cậu ta vung nắm đấm lên muốn đấm thêm cú nữa vào gương mặt đáng ghét kia của Lục gia.
“Không có loại nếu như này, em sinh ra đã có thân phận khiến người ta phải hâm mộ rồi.”
Ánh mắt Kiều Hi phủ đầy sương mù, từ khi sinh ra cậu ta đã được định sẵn không phải là một người bình thường rồi.
Muốn động vào cậu ta thì phải cân nhắc xem mình có mấy cái mạng, có đủ để cho gia tộc Doyle và nhà họ Hoắc giày vò hay không.
Tần Nguyễn đỡ Kiều Hi ngồi xuống, cô lấy khăn tay ra lau vết nôn trên miệng cho cậu ta.
Gã thuộc hạ buông lỏng Kiều Hi ra và lùi lại hai nước.
Lục gia ngồi xổm2 xuống trước mặt Kiều Hi, cũng không chê mùi rượu nồng nặc mà cậu ta phun ra.
Lục gia không kịp ứng phó, bị Kiều Hi đụng vào trán.
Lục gia bị đụng ngã xuống đất, đang muốn đứng lên thì bị Kiều Hi cưỡi lên người, nắm đấm của cậu thanh niên đấm thẳng vào mặt ông ta.
Cậu ta cảm thấy rất bức xúc.
Nhưng đối mặt với Tần Nguyễn dịu dàng, Kiều Hi lại cố gắng hết sức để kìm nén lửa giận trong lòng.
“Chị dâu, có phải mọi người đang đùa em không?”
Lúc này Kiều Hi cũng nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.
Kiều Hi cứng đầu cứng cổ, không cam lòng mà nói: “Anh ba lớn hơn em gần mười tuổi đấy!”
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Phương đông có câu nói ba tuổi đã biết tâm tính khi trưởng thành rồi, chính môi trường nuôi dưỡng cậu đã tạo ra các vấn đề khác nhau trong tính cách của cậu. Thực chất từ trong xương cậu là người kiêu ngạo tự cao tự đại, và ích kỷ. Từ khi đến thủ đô này, cậu đã gây ra bao nhiêu tai họa rồi?”.
“Tôi sợ cậu ta chắc?!” Lục gia trừng mắt, tỏ thái độ như người bề trên.
Nhưng ông ta càng như vậy, Lâm Hạo càng rõ ràng trong lòng Lục gia cũng có chút sợ hãi Kiều Hi.
Dù sao cậu ta cũng là người của nhà họ Hoắc, cha ruột là thủ lĩnh của gia tộc Doyle ở nước Y.
Vừa rồi Kiều Hi nói muốn tất cả mọi người ở khu tây phải chôn cùng cậu ta, Lâm Hạo cảm thấy cũng không phải là nói ngoa.
Nhưng ông ta nói đến chữ chết đã chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của cậu ta.
Thấy Lục gia xích lại gần, Kiều Hi xông lên tóm lấy cổ áo của đối phương: “Muốn giết tôi à, tôi có chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng là ông!”
Giống như vừa rồi, Lục gia còn không có ác ý đối với cậu ta, vậy cái gì mới gọi là ác ý?
Tay Tần Nguyễn dùng sức kéo Kiều Hi ra khỏi Lục gia.
Kiều Hi khóc không ra nước mắt, cậu ta đã nhìn ra, Tần Nguyễn thật sự quyết tâm ném cậu ta ở đây.
“Chị đối xử với em như vậy, không sợ anh ba biết à?”
Tần Nguyễn hờ hững liếc mắt nhìn cậu ta, giọng cô rất bình tĩnh, hỏi: “Cảm giác sắp chết vừa rồi thế nào?”
Đó đúng là nỗi nhục mà cả đời này Kiều Hi không thể quên được. Cậu ta đã lớn chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên bị người ta tính kế như thế. Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Cậu có biết tôi đã từng phải trải qua cuộc sống như thế này trong một thời gian rất dài không, còn sống đúng là chuyện không dễ dàng gì.”
Nói xong, Kiều Hi dùng đầu đâm thẳng về phía trước.
“Bốp!”
Kiều Hi phồng mà nhìn Tần Nguyễn: “Em không phải là chị!”
“Đúng thế, nhưng tính tình của cậu cần một cuộc sống như vậy mài giũa một chút.”
Lâm Hạo không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục gia bị đánh, cảm giác khá là mới lạ.
Cậu ta cắn răng, nói: “Có, em không muốn ở lại nơi này đâu, chuyển sang nơi khác đi.”
Đây là ranh giới cuối cùng của cậu ta, chỉ cần không ở khu tây là được.
Lục gia trừng mắt với Lâm Hạo, cười mắng: “Thằng nhóc nhà cậu cười cái cứt ấy!”
Lâm Hạo họ một tiếng rồi nói với Lục gia: “Xem ra thiếu gia Kiều Hi mang thù rồi, sắp tới cậu ta sẽ ở lại khu tây một thời gian ngắn, ngài vẫn nên kiềm chế một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.