Giọng của hai cha con nhà này to quá, sắp thủng màng nhĩ của anh ta rồi. Nhưng, hồ yêu à? 7
Ánh mắt của Hoắc Dịch Dung quét về phía gương mặt bình thản của Phó Dận Như, trên gương mặt tuấn tú để lộ ra biểu 7cảm quái dị. Hoắc Dịch Dung chưa từng thu lại biểu cảm trêu tức trên gương mặt mình. Phó Kỳ Nguyệt nghe vậy mà đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại. Cô ta có thể cảm giác được Hoắc Dịch Dung không ưa anh cả của mình. Nhưng anh cả mới vừa gặp Hoắc Nhị gia thôi, hai người họ có thể có thù oán gì chứ. Phó Kỳ Nguyệt đi lên, đứng ở trước người Phó Dận Như. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, mặc dù tư thế ngồi của anh ta lười nhác nhưng vẫn cao quý.
“Hoắc Nhị gia, nếu anh cả tôi có gì xúc phạm đến anh thì xin anh cứ việc nói thẳng, cần gì phải nói năng gai góc như thế.”
Hoắc Dịch Dụng nhíu mày: “Cô Phó à, tôi và anh cả của cô không có thù oán gì với nhau, là anh ta tỏ ra thù địch với tôi trước đấy chứ.” Ngay từ khi họ gặp mặt, Phó Dận Như đã phóng ra sự phản kháng và thù địch với anh ta. Chẳng biết Phó Dẫn Như tỏ thái độ như thể cho ai nhìn. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ giễu cợt kiêu ngạo, thái độ phách lối ngao man: “Nếu không phải gia đầy thấy cô ta chỉ là một cô gái nhỏ thì đã khiến cô ta xấu hổ tại chỗ rồi. Một cô con gái nhà lành làm gì có chuyện nhào vào người một người đàn ông như thế? Chẳng lẽ cô ta không biết cấu tạo cơ thể của đàn ông mà chuyên chọn chỗ không nên đụng nhất để đụng vào à! Nếu nơi đó của tôi mà xảy ra vấn đề gì, thì nhà họ Phó các người không phải thất bại tan tác quay trở về thôi đâu, mà là sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này đấy.”
Ở lại nơi này làm cái gì? Xây mộ cho nhà họ Phó ở thủ đô à?
Phó Dẫn Như rất lưu tâm đến lời uy hiếp này, anh ta nhíu chặt mày, sắc mặt càng trầm hơn. “Nhị thiểu, loại chuyện này không nên nói trước mặt đàn bà con gái, có chuyện gì chúng ta có thể nói chuyện riêng.” Từ xưa đến nay, thanh danh của bọn hồ yêu cũng không quá tốt, bọn chúng thích hút máu huyết và dương 2khí của con người để sinh tồn.
Nhưng anh ta nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ của Phó Dẫn Như không giống như người đ0ang có sức khỏe suy nhược. Ngược lại, em ba nhà anh ta ốm yếu quanh năm trông càng giống bị hồ yêu quấn thân hơn.
Linh Hư Tử bình tĩnh gật đầu: “Đúng là hồ yêu, trên người của Phó Đại công tử đầy mùi hôi của hồ ly. Trước mắt thì thời gian bị quấn lấy chưa dài nên yêu khi chưa quá mạnh, qua một thời gian ngắn nữa sợ rằng sẽ bị hỗ yêu đánh dấu.” Một nụ cười trêu tức nở trên môi anh ta.
Biết đối phương muốn nói gì, anh ta tiếp lời: “Cắn rách môi của cô ta?”
Sắc mặt của Phó Dận Như căng cứng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Hoắc Dịch Dung, âm điệu cũng hơi trầm xuống: “Đúng là Nguyệt Nguyệt đã va chạm với Nhị thiếu, nhưng sau này con bé còn phải lấy chồng, Nhị thiếu cần gì phải so đo với một cô bé như vậy.” Nghe đến đó, Phó Dẫn Như không có cách nào giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Anh ta nhíu mày, mặt mũi đầy vẻ không vui: “Đánh dấu?” Linh Hư Tử nheo mắt lại, trong mắt lộ ra ánh nhìn chế nhạo: “Nếu ngủ với con hồ yêu kia, Đại công tử cũng sẽ trở thành vật sở hữu của nó.”
Lúc này, trông ông ta không còn khí chất của một cao nhân không màng thế sự nữa. Anh ta nhìn xuống cô em gái đang đứng trước mặt, có vẻ hơi khó nói.
Tuy em gái anh ta không dễ xấu hổ, nhưng làm một người anh trai, những lời kế tiếp anh ta nói ra lại không quá phù hợp.
Đôi mắt Hoắc Dịch Dung trở nên thâm thúy, Phó Dẫn Như muốn tính nợ với anh ta à? Phó Dẫn Như khẽ mím môi, khóe môi cứng rắn càng trở nên lạnh lùng.
Anh ta đặt tay lên vai em gái đứng trước người mình, dịu giọng nói: “Nhị thiếu, vừa rồi em gái tôi đã đắc tội với cậu, tuổi nó còn nhỏ nên hành động có hơi lỗ mãng, nhưng cậu cũng không nên ở trước mặt mọi người mà cắn...”
Nói đến đây, Phó Dẫn Như dừng lại. Hoắc Dịch Dung ngồi ngoài xem kịch mà còn không ngại thêm náo nhiệt, anh ta lên tiếng trêu tức: “Chậc, Phó Đại công tử có phúc lớn thật đấy, nghe đồn hồ ly tinh đều rất xinh đẹp động lòng người, được lên giường cùng với nó cũng coi như là một trải nghiệm đặc biệt đấy nhỉ.”
Phó Dẫn Như ngước mắt, đôi mắt u ám nhìn về phía Hoắc Dịch Dung, anh ta nhẹ nhàng nói: “Nếu Nhị thiếu có hứng thú, tôi giới thiệu cho cậu nhé?” Đôi mày rậm của anh ta nhíu chặt, lúc nhìn chằm chằm vào người khác sẽ làm cho người đó phải sợ hãi. Nhưng Hoắc Dịch Dung là ai, một Hoắc Nhị gia tính khí thất thường, anh ta sợ Phó Dẫn Như chắc?
Hoắc Dịch Dung nheo đôi mắt vui vẻ lại, anh ta cười: “Thôi xin kiểu, trên đời này thiếu gì gái đẹp, tôi không tham gia vào đâu, chuyện may mắn như vậy chỉ có người được ông trời ưu ái như Phó Đại công tử mới gặp được thôi.” Thái độ bảo vệ em gái này của Đại công tử nhà họ Phó khiến Hoắc Dịch Dung tức giận. Anh ta chế nhạo: “Cô tư đây cũng dám ôm ấp yêu thương tôi thì còn có cái gì mà tôi không thể nói.” Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Nhị gia lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Phó Kỳ Nguyệt. Nhưng Phó Kỳ Nguyệt lại không hề thẹn thùng, cô ta tỏ ra khá thản nhiên. “Vừa rồi là tôi không đúng, nhưng anh cả của tôi không thể lấy tiểu thư nhà họ Tiêu!”
Cô ta vẫn khẳng định sự lỗ mãng trước đó của mình. Anh cả tốt như vậy, sao có thể cưới con gái nhà họ Tiêu được. Phó Nhạc Nguyên nghiêm mặt, quát lớn: “Giải quyết vấn đề của Dận Như trước đã, có chuyện gì để nói sau!”
Hiện tại ông ta không muốn lo lắng chuyện hôn sự của con gái, giải quyết vấn đề của con trai cả mới là quan trọng. Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Linh Hư Tử.
Ông ta mới là chìa khóa để giải quyết vấn đề. Linh Hư Tử quay đầu nhìn Hoắc Dịch Dung, ánh mắt ân cần: “Nhị gia, ngài ở lại quan sát, hay là ra ngoài đi dạo?” Hoắc Dịch Dung nói bằng giọng hài hước: “Trò hay vừa mới bắt đầu thôi mà, lúc này đi chẳng phải là thua lỗ à.”
Tư thế ngồi của anh ta rất tùy tiện, giống như không có xương vậy. Toàn thân toát ra khí chất lười biếng, thoải mái.