Thái độ c1ủa Tần Nguyễn rất thẳng thắn, cô lắc đầu: “Không giúp.”
Tần Nguyễn không định xen vào chuyện giữa đối phương và Đỗ Trường Hành.
Người ta đồn rằng, Linh Phong là một cây phong được sinh ra0 giữa trời và đất trong nhiều năm, sẽ có ngày cô ta hóa thành hình người, không tìm được người đã trồng mình, cây không thể di chuyển, cô ta đành ngồi dưới gốc cây mỗi ngày và hy vọng một ngày nào đó người ấy sẽ quay về.
Quỷ hồn si tình như vậy, rất nhiều thư sinh tài tử giai nhân thời cổ đã viết nhiều bài thơ cổ cảm động lòng người vì cô ta. Cô ta lại nhìn về phía Đỗ Trường Hành ở cách đó không xa, gã bị Tần Nguyễn đá một cú và đang nằm gục trên mặt đất giả chết.
Linh Phong đưa tay lên vuốt mái tóc đã biến từ gỗ khô sang màu đen óng ả như thác nước khi đôi mắt của cô ta biến đổi.
Nở nụ cười sạch sẽ, cô ta nhìn Tần Nguyễn và hỏi: “Cô có hứng thú nghe tôi kể một câu chuyện xưa không?” Nhưng cô ta còn chưa kịp thở phào, Tần Nguyễn đã hé môi7, nói: “Linh Phong, cô tu hành không dễ, cô nhất định phải hủy vài trăm năm tu vi của mình vì gã đàn ông như vậy ư?”
Những lời nói của Tầ7n Nguyễn như mũi kim đâm vào trái tim Linh Phong.
Nam Trung có bốn quỷ Phong, Phong Mộc lâu năm có thể hóa thành hình người, nó còn được 2gọi là Linh Phong. Cây phong này mọc trong khu rừng rậm rạp và sống nhờ tinh hoa đất trời. Rừng cây rậm rạp rộng lớn, chỉ có cô ta là mở ra linh trí, ngày qua ngày, cô ta bắt đầu cảm thấy cô đơn, thậm chí còn mơ về thế giới bên ngoài.
Cho đến một ngày, có một thư sinh tuấn tú đi ngang qua.
Khi nhìn thấy cô ta, đối phương rất thích, thích những chiếc lá phong đỏ rực bao phủ toàn bộ thân cây, thậm chí gã còn viết một bài thơ ca ngợi cô ta ngay tại chỗ. “Đúng là Linh Phong!” Kiều Cứu hộ lên.
Cô bé và sư phụ đều nhận ra thực thể của cô gái này là cây cối, nhưng họ không ngờ cô ta lại là Linh Phong si tình nhất thế gian. Đôi mắt đỏ như máu của Linh Phong khẽ run lên, ánh sáng màu đỏ trong mắt dần giảm bớt và chuyển sang đen trắng rõ ràng.
Cô ta nhìn thẳng vào Tiểu Mỹ đang quỳ dưới chân, trong mắt lóe lên sự mỉa mai. Linh Phong cũng đáp lại bằng một nghi lễ quý tộc cổ: “Cảm ơn cô nương đã thương hại.” Tần Nguyễn không nói nữa và từ từ chờ đợi.
Linh Phong chậm rãi kể.
Mấy trăm năm trước, khi Linh Phong vừa khai linh trí, cô ta đã biết mình là một cây phong tồn tại hàng trăm năm. Tiếc rằng bọn họ chỉ ở bên nhau nửa ngày ngắn ngủi.
Thư sinh rời đi, Linh Phong rất nhớ gã.
Gã là người đầu tiên mà cô ta gặp.
Gã cũng là người duy nhất nói chuyện với Linh Phong, làm thơ cho cô ta, thậm chí còn vuốt ve thân cây, ca ngợi cành lá.
Trong sự nhớ nhung ngày này qua ngày khác, cuối cùng Linh Phong cũng biến thành người.
Rốt cuộc cô ta đã có thể đi tìm thư sinh rồi. Thư sinh lên kinh dự thi, trúng Bảng Nhãn, con đường làm quan rộng mở, có người nói gã lọt vào mắt xanh con gái của vua và vài ngày nữa sẽ trở thành phò mã.