Những người xem không thể nhìn thấy ánh sáng vàng do lực Minh Thần phát rac, bọn họ thấy nhóm người Kha Chí Tân không còn tức giận nữa mà kinh hãi nhìn cô gái đối diện, thì biết cũng chẳng có gì đaáng xem nữa.
Không ít người tiếc nuối rời đi, nhưng cũng có mấy người tò mò đứng nguyên tại chỗ quan sát. Hoắc An Kỳ giống như nghe không hiểu, ngây thơ nói: “Ê a.”
Trường Uyên bật cười một tiếng, hắn xoa xoa đầu Hoắc An Kỳ: “Được rồi, hai cậu vốn dĩ có thể chất phi phàm, vừa ra đời đã có được linh trí, còn giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi làm gì.”
“Hai cậu chủ nhỏ, ti sữa thôi.” Chờ đến khi ông ta định thần lại, trước mặt nào còn bóng dáng của Tần Nguyễn, đối phương đã biến mất trong biển người cùng rất nhiều vong hồn.
Còn những lời mà ông Tống nói, đã được ông ta nghe lọt vào tai.
Kha Chí Tân siết chặt cánh tay của vệ sĩ đang đỡ mình, run giọng nói: “Đi! Đi đến bệnh viện!” Cô ngửi thấy trong không khí có mùi của yêu quái thời thượng cổ, có thứ gì đó xông vào trong đây.
Mà mùi của con hung thú thời thượng cổ này là mùi mà cô quen thuộc.
Hoắc Chi đứng bên cạnh rùng mình, cảm giác hôm nay cực kỳ lạnh, cô ta thấp giọng hỏi: “Phu nhân, cô không đi vào sao?” Đối diện đường cái có một người phụ nữ lớn tuổi mặc đồ sườn xám, đứng ở sạp bán báo chỉ có ở thời kỳ dân quốc, kiễng chân nhìn quanh như thể đang đợi ai đó.
Bên đường còn có những con quỷ thiếu tay thiếu chân đang bò lổm ngổm, phóng tầm mắt ra xa, hình ảnh những con quỷ thưa thớt lọt vào trong mắt Kha Chí Tân.
Nơi nhiều linh hồn người chết nhất, là ở trước quầy bán đồ ăn vặt dưới gầm cầu vượt. ...
Khu nhà họ Hoắc.
Lúc Tần Nguyễn về đến nhà thì đã gần 11 giờ. Người hầu không nhìn thấy Trường Uyên, cô ta đi xuyên qua cơ thể con hung thú, đưa bình sữa đến trước mặt hai cậu chủ nhỏ.
Hoắc An Kỳ ghét bỏ mà liếc nhìn bình sữa, thằng bé duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, cầm lấy bình sữa và đưa lên miệng.
Người hầu vui mừng nhìn cảnh này, trong đầu thầm nghĩ, quả nhiên là đói rồi. Có trẻ em, người lớn và người già, tất cả đều nhìn chằm chằm vào các món ăn vặt khác nhau trước gian hàng và chảy nước miếng.
Những con quỷ này giữ nguyên thần thái bình thường lúc còn sống, ngoại trừ việc chân không chạm đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm người khác bằng đôi mắt đen kịt vô cùng đáng sợ, thì những thứ khác đều không khác gì người bình thường.
Nhưng, chính cảnh tượng này lại làm chân của Kha Chí Tân như nhũn ra, não thiếu dưỡng khí, huyết áp tăng cao. Người hầu lại quay sang xem Hoắc Diêu, cậu chủ này cũng đang ngoan ngoãn ti sữa.
Trường Uyên đánh giá Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang uống sữa bằng ánh mắt chế nhạo, nhưng cũng không lên tiếng chế nhạo bọn trẻ.
Hắn không thích người hầu vướng víu, bèn vung tay lên, một làn sương mù màu đen bao phủ lấy hai người hầu ở trong phòng. Hoắc An Kỳ và Hoắc Diêu đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
Hai người hầu quay đầu lại thấy hai cậu chủ nhỏ đã tỉnh, tưởng rằng chúng đói bụng nên đi chuẩn bị sữa bột.
Đám sát khí màu đen xông vào trong phòng kia bay tới bên cạnh giường của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, bóng người cùng ngũ quan trên mặt dần trở nên rõ ràng. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ vẫn giữ im lặng, đôi môi đóng chặt.
Thần sắc trên gương mặt Trường Uyên bình tĩnh, ánh mắt dừng lại ở Hoắc An Kỳ, hắn nắm bàn tay nhỏ của thằng bé, ánh sáng bạc lóe lên, một cái đuôi gãy màu đen xuất hiện ở trong tay Hoắc An Kỳ.
Lông mày của hắn hơi nhíu lại, hắn nói bằng giọng chắc chắn: “Bí thuật cứu mạng của tộc Cửu Vĩ Hồ, cái này là do Hồ Nhất Ngạn đưa cho nhóc.” Hai người hầu trong phòng đang bận rộn, không nhìn thấy có cái gì xông vào trong phòng.
“A.”
“Ê a.” Ông ta muốn đến xem, người phụ nữ kia đã làm cái gì hại nhà họ Kha.
“Vâng, ông chủ!”
Một nhóm người vây quanh Kha Chí Tân rời khỏi nơi náo nhiệt này, bọn họ lên xe và nhanh chóng lái đi. Ông Tống đi đến trước mặt Kha Chí Tân: “Ông chủ, có thể được đạo hữu Tần ra tay giúp đỡ là may mắn của ngài đấy. Tôi nghe nói con trai của ngài còn đang ở trong bệnh viện, thời điểm này chi bằng ngài nên trở về trông chừng đứa trẻ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không giải quyết được thì gọi điện thoại cầu cứu đạo hữu Tần, chứ cứ ở chỗ này lãng phí thời gian cũng không có ý nghĩa gì phải không?”
Đầu Kha Chí Tân ong ong, hai mắt trợn trừng lên, miệng hơi hé, trên trán toát ra một lớp mồ hôi.
Ông ta đã tin một nửa những gì người vệ sĩ nói. Nhớ tới hai đứa bé mà Tần Nguyễn đã liều chết sinh ra, hắn bèn qua nhìn chúng một lát.
Thấy hai đứa nhỏ có khuôn mặt đáng yêu, hai mắt không hề nháy nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt chúng không có chút e ngại nào, đôi môi mỏng của Trường Uyên nhẹ nở nụ cười.
Hắn đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ: “Hai nhóc có biết tôi là ai không?” Trong giọng nói lạnh lùng mang theo một tia dịu dàng. Thời gian quay trở lại nửa tiếng trước.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang nằm trên giường riêng của mình, đột nhiên có một cơn gió kỳ lạ thổi vào trong căn phòng.
Hai anh em mở to đôi mắt cảnh giác, đôi mắt đen láy của chúng nhìn chằm chằm vào đám sát khí màu đen xông vào giữa phòng. Còn lại một nửa, là sau khi Tần Nguyễn mở Thiên Nhãn cho ông ta, hai mắt nhìn thấy một cảnh tượng khác ở trước mắt, thì ông ta đã hoàn toàn tin tưởng.
Ở chỗ gầm cầu vượt này không chỉ có người vây quanh, mà còn có rất nhiều ma quỷ.
Có vài đứa trẻ gầy gò treo trên cầu vượt, mặt mũi chúng tái nhợt, liên tục ngã từ trên cầu xuống đất, rồi bị các phương tiện đang chạy trên đường lái xuyên qua vong hồn của chúng. Tần Nguyễn nói với cô ta: “Cô đi về trước đi, tự tôi sẽ lên lầu.”
Hoắc Chi thoáng do dự rồi cung kính gật đầu, quay người rời đi.
Căn phòng trẻ em trên lầu tắt đèn. Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Nguyễn híp lại, cô bước nhanh đi về phía căn phòng đó. Ánh mắt của người hầu đứng ở bên giường trở nên dại ra, người này máy móc rời khỏi chỗ cái giường, còn một người khác thì vẫn bận rộn dọn dẹp căn phòng.
Thấy trạng thái của người hầu không đúng, hai anh em nhà họ Hoắc ngừng giả vờ ti sữa, chúng nhìn chằm chằm vào Trường Uyên bằng ánh mắt nặng nề.
Trường Uyên đi tới bên giường Hoắc Diêu, đứng nhìn đứa bé hai tay ôm bình sữa, đôi mắt đen láy đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Gương mặt của hắn trở nên dịu đi, nụ cười trên môi cũng sâu hơn: “Ngạn ngữ có câu, cháu trai thường giống bác bên nhà ngoại, gương mặt của nhóc đúng là rất giống chủ nhân của tôi.”
Hoắc Diêu trông không đáng yêu ngốc nghếch như ngày thường tranh giành đồ với em trai, sắc mặt thằng bé đen thui, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên: “Cút!”
Giọng nói non nớt rất bá đạo, rõ ràng là rất nghiêm túc nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng ngọt ngào.