Tin nhắn đầu tiên cô thấy1 tình cờ là của Vu Phạm. Mao Sơn Kiều Gia: [@Trường Sinh Môn Vu Phạm / Gần đây thủ đô không yên ổn, tại sao cô lại tới đây?]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Nói ra rất dài, chuyện gia đình thôi, đợi tôi giải quyết rồi nói sau.] Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Các đạo hữu, gần đây có nghe tin tức7 gì về nhà họ Hoắc không?]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Ảnh cô hầu gái ưu nhã ăn dưa.jpg] Mao Sơn Kiều Gia: [!!!]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [!!!] Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào câu nói của Tuệ Thành, nhìn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Tần Nguyễn cau mày, nhớ lại lúc ở bên Tam gia trong hai ngày qua, cô không biết đối phương bị ám sát khi nào. Tần Nguyễn đứng dậy lao ra khỏi cửa, cô trực tiếp va vào lồng ngực của Hoắc Vân Tiêu đang chuẩn bị bước vào.
Hai tay của Tam gia nắm eo Tần Nguyễn rồi ôm cô vào lòng, anh vô cùng hứng thú nhìn cô: “Em muốn ôm đến thế cơ à, nhớ anh sao?” Cả nhóm chat yên lặng một lúc.
Ngay cả Tần Nguyễn cũng ngừng thở, nhìn chằm chằm vào hai câu nói của Vu Phạm. Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Nhà họ Hoắc là gia tộc lâu đời đứng đầu thủ đô, cuộc sống có định số và cũng có biến số, vì biến số thay đổi nên định số cũng thay đổi theo. Vạn vật đều có nhân quả, chưa biết số phận cuối cùng của Hoắc Tam gia sẽ ra sao, chúng ta cứ lo lắng một cách không cần thiết ở đây chỉ thêm phiền thôi.]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Có lý.] Mao Sơn Kiều Gia: [Tiểu Cửu nói có lý.]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: […] Nhìn thấy chuyện liên quan đến nhà họ Hoắc, ngay cả Tần Nguyễn cũng cảm thấy tò mò.
Đợi một lúc lâu mà không thấy Vu Phạm trả lời, Thanh Thành Vệ Tây Thi ném một con dao đẫm máu. Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Tôi đến thủ đô rồi.]
Ngay dưới tin nhắn là một bức ảnh với tò2a nhà tiêu biểu nhất và cao nhất ở thủ đô – Tập đoàn HEA. Thanh Thành Vệ Tây Thi đột nhiên xuất hiện: [Chẳng phải những năm qua, môn chủ của môn phái Linh Sơn vẫn đang điều trị cơ thể cho anh ta sao, có lẽ sẽ sống được thêm vài năm nữa.]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Khó lắm, sao Tử Vi lờ mờ, thời gian trước vừa sáng hơn được một chút, bây giờ lại tối tăm, đợi đến lúc tiêu hao hết năng lượng bản thân, nó sẽ rời khỏi túi da, đến lúc đó chắc chắn sẽ biến mất.] [Thanh kiếm sắc bén của nhà họ Hoắc đã chỉ thẳng vào nước Fuluo, nghe nói chiến tranh sắp nổ ra, đất nước nhỏ bé kia cũng can đảm đấy, lần này chơi lớn rồi!]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [!!!] Tần Nguyễn xem tới đây thì không để ý tới nhóm chat nữa, cô mở danh bạ rồi gọi cho Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu vừa vào tới cửa đã thấy cuộc gọi của Tần Nguyễn, anh trực tiếp ấn từ chối cuộc gọi. Mao Sơn Kiều Gia: [Có chuyện g0ì xảy ra thế?]
Chỉ với một câu nói và một bức ảnh khiến nhóm người trong WeChat bùng nổ, lực sát thương thực sự rất mạnh. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Đừng nói linh tinh nữa, nói vào vấn đề chính đi!]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Tôi nhận được tin tức, Tam gia nhà họ Hoắc lại bị ám sát, đây là lần ám sát thứ nhất trong vài năm gần đây.] Hoắc Vân Tiêu cởi áo khoác đưa cho người hầu bên cạnh, sau đó bước lên lầu bằng những bước chân vững vàng và ưu nhã.
Trong phòng trên lầu, khi cuộc gọi bị từ chối, trái tim vốn đã lo lắng của Tần Nguyễn lại càng đập nhanh hơn. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [+2]
Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [+10086] Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Năm xưa sư phụ bảo tôi xem vận mệnh cho người đó, tôi suýt nữa thì mất mạng, người có cung Tử Vi không thể trêu chọc được – ảnh ngoáy mũi.jpg]
Mao Sơn Kiều Gia: [Từ xưa đến nay trên đời làm gì có mệnh Đế Vương như vậy, trăm ngàn năm cũng không có một người, khó khăn lắm mới có mà lại phải chết trong vài năm tới.] Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Ảnh hòa thượng vể2nh tai lắng nghe.jpg]
Người duy nhất vẫn nói chuyện bình thường là Kiều Nam Uyên. Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Đáng tiếc…]
Thanh Thành Vệ Tây Thi cũng hùa theo: [Đáng tiếc!] Anh ta đe dọa: [Nếu cô không nói, tôi sẽ mài dao đấy!]
Vu Phạm ném ngược lại một quả bom, màn hình lập tức đầy khói, mấy giây sau mới khôi phục. Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Vu Phạm, chị kiềm chế một chút nhé, đừng ra tay ác quá, sắp tết rồi mà thấy máu là không tốt đâu.]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [+1] Vừa ngồi lên giường, Tần Nguyễn lập tức nhảy ra khỏi vòng tay đầy cảm giác an toàn ấy, cô đứng dưới đất yên lặng nhìn người ở trên giường.
Hoắc Vân Tiêu vừa ngước mắt lên đã thấy đôi mắt hồ ly tinh quái của cô vợ nhỏ tràn đầy tức giận. Anh biết lần này chỉ sợ rất khó dỗ dành.
Hoắc Vân Tiêu vẫn hành động như mọi khi, áp dụng chính sách dụ dỗ, anh kéo bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn rồi kéo luôn cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình. Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Thời điểm của vị kia nhà họ Hoắc còn chưa tới.]
Cả Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân đều kinh ngạc đến mức gửi dấu chấm than, chỉ có Tuệ Thành vẫn rất bình tĩnh nói chuyện. Hoắc Vân Tiêu không ngạc nhiên khi Tần Nguyễn biết chuyện này, nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.
Anh bế Tần Nguyễn đi vào phòng ngủ, hai tay dùng sức ngăn cản người trong lòng giãy giụa. Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Gặ7m hạt dưa.jpg]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Ảnh ngồi trên ghế rất ngoan.jpg] Ngay sau đó Vu Phạm lại lên tiếng.
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Đúng là anh ta chưa chết, nhưng vụ ám sát là có thật.] Giọng nói lười biếng, khiêu khích và đầy sức hút.
Nhìn thấy người vừa tới, trái tim của Tần Nguyễn từ từ trở về vị trí cũ. Hoắc Vân Tiêu ngụy trang rất hoàn mỹ, nếu không phải cánh tay đang ôm eo Tần Nguyễn hơi mất tự nhiên trong một chớp mắt, có lẽ Tần Nguyễn đã không phát hiện.
Tần Nguyễn xoa khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết của người đàn ông, cô nhướng mày nói: “Em nghe nói Tam gia bị ám sát.” Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nho nhã của Hoắc Tam gia, chậm rãi vươn tay lên xoa khuôn mặt tuấn tú trước mặt, sau đó híp mắt hỏi: “Tam gia, anh có chuyện gì giấu em đúng không?”
Hơi thở của Hoắc Vân Tiêu hơi ngừng lại, nhưng nó chỉ trong giây lát nên rất khó bị phát hiện, khuôn mặt anh lộ vẻ khó hiểu: “Hả?” Khi Tần Nguyễn chuẩn bị chạy trốn một lần nữa, Hoắc Vân Tiêu cúi đầu cắn vành tai cô, giọng nói dịu dàng hết mức chậm rãi vang lên: “Bé cưng, chuyện nhỏ thôi mà, Hoắc Khương và ám vệ ngày nào cũng đi theo anh, em xem anh bây giờ vẫn ổn mà.”
Bị cắn bất ngờ, hơi thở của Tần Nguyễn như ngừng lại.