Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 885: Ông cụ hoắc nổi giận




Mấy phút trước đó.
Hoắc Chi ngồi trong xe, nhìn thấy hết chiếc xe địa hình này đến xe địa hình khác nhanh chóng tiến đến, những nkgười xuống xe đều được võ trang đến tận răng.
Vũ khí họ cầm trên tay là thành quả nghiên cứu mới nhất của Tập đoàn HEA trong nămc nay, nhìn thấy những người này tiến về phía biệt thự nhà họ Kha, Hoắc Chi mở cửa chuẩn bị xuống xe. Từ khi có thai rồi bước vào nhà họ Hoắc, mỗi lần Tần Nguyễn ra ngoài đều được kích hoạt các biện pháp khẩn cấp cấp một.
Ngay cả sau khi sinh con, các biện pháp khẩn cấp tiêu tốn rất lớn sức người sức của này vẫn chưa bị hủy bỏ.
Vào giây phút Hoắc Chi nhấn nút điều khiển từ xa, các thành viên canh giữ trong phòng an ninh ở nhà lập tức nhận được tín hiệu báo thiếu phu nhân đang gặp nguy hiểm.
Ám vệ ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng người, giọng điệu kiên định: “Tất cả nhân viên đã triệu tập, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Các cậu mau xuất phát đi.” Ông cụ Hoắc đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ trực tiếp liên lạc với Lục Thiên Vinh.”
Ông cụ không nghi ngờ Lục Thiên Vinh muốn chống lại nhà họ Hoắc, chắc chắn trong chuyện này có lý do nào đó mà người khác không biết.
Đôi mắt thông thái của ông cụ Hoắc lạnh lùng lóe lên, ông cụ bình tĩnh hỏi: “Đã tra ra nguyên nhân sự việc chưa?”
Ám vệ cẩn thận trả lời: “Tôi không liên lạc được với đám người Hoắc Chi, người của chúng ta đã khóa chặt Tam thiếu phu nhân đang ở trong một biệt thự nào đó ở khu phía Đông, biệt thự đó đã bị đội cảnh vệ và bộ đội đặc chủng bao vây.”
Ông cụ Hoắc kinh hãi hỏi: “Đội cảnh vệ của Nội Các đều được phái tới à?”
Nhưng đối mặt với vũ khí có sức sát thương mạnh mẽ do nhà họ Hoắc nghiên cứu ra, Hoắc Chi biết một khi hai bên ra tay, chắc chắn sẽ dẫn đến thương vong nghiêm trọng.
Hoắc Chi lạnh lùng nhìn thẳng người cầm đầu đang đứng gần, dịu giọng hỏi: “Các người nghe lệnh của ai?”
Ánh mắt người đàn ông sắc bén như sói, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn chằm chằm vào Hoắc Chi, vũ khí trong tay chỉ thẳng vào mặt cô, nghiêm khắc cảnh cáo: “Đừng nói chuyện, đứng yên tại chỗ!”
Hoắc An Kỳ cầm con vịt vàng, tủi thân nói: “Cháu không thích vịt, cháu thích món đồ chơi trong tay anh cơ.”
“Được, được! Cụ cho cháu chơi, tất cả đều cho A Kỳ!”
Ông cụ Hoắc cười to, đặt Hoắc An Kỳ xuống thảm và muốn cho thằng bé tất cả đồ chơi.
“An Kỳ, cười với cụ cái nào?”
Hoắc An Kỳ siết chặt bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình, uất ức nhìn Hoắc Diêu đang chơi rất vui cách đó không xa.
Đối phương nhanh chóng nhận thấy ánh mắt đầy ấm ức của em trai mình.
Khi bị đội cảnh vệ bắt xuống xe, ngón tay của Hoắc Chi hơi cong lên, ném thiết bị điều khiển xuống xe.
Tại nhà họ Hoắc ở khu phía Đông.
Hệ thống an ninh phát ra tiếng còi báo động chói tai.
Hoắc Diêu không để ý đến Hoắc An Kỳ, nó ôm đống linh kiện trong tay, xoay người, vểnh mông về phía hai cụ cháu.
Đôi mắt đen láy của Hoắc An Kỳ lóe lên một tia hắc ám, trong mắt cũng dâng lên một ngọn lửa giận nho nhỏ.
Trước khi tới đây, bọn chúng đã bàn với nhau không để lộ việc có thể nói chuyện ra ở trước mặt cụ.
Hoắc Chi ngẩng đầu lên, thấy biệt thự nhà họ Kha cách đó không xa nhanh chóng bị người bao vây.
Vẻ mặt Hoắc Chi đầy thù địch, cô ta lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi là người nhà họ Hoắc, lãnh đạo của các anh có biết đang nhắm vào ai không?”
Người trong biệt thự là vợ của chủ nhân, tuyệt đối không thể có chuyện xảy ra với cô ấy được.
Hoắc Nhị gia đang ốm nặng nằm trên giường, anh ta không thể bước ra khỏi nhà.
Tam gia trực ở công ty, ở nhà chỉ có ông cụ Hoắc phụ trách.
Ám vệ trực ngày hôm nay nhanh chóng rời khỏi phòng an ninh.
Ngay khi Hoắc Chi mở cửa, vaô số họng súng nhắm vào cô ta theo khe hở, bao gồm cả những ám vệ của nhà họ Hoắc ở phía sau cũng bị một số vũ khí nhắm vào.
Đội ngũ này nhanh chóng tiếp cận, toàn thân tràn đầy khí thế đẫm máu và mạnh mẽ, bọn họ bao vây xe của nhà họ Hoắc.
Trước sức mạnh tuyệt đối, Hoắc Chi và thuộc hạ có niềm tin lao ra khỏi vòng vây.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ thi nhau ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén không giống trẻ con nhìn chằm chằm vào ám vệ đang đứng trước mặt cụ nội.
Ông cụ Hoắc cau mày: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Ám vệ: “Hôm nay Hoắc Chi đi ra ngoài với Tam thiếu phu nhân, thiết bị điều khiển từ xa ở trong tay cô ấy, phòng máy vừa nhận được tín hiệu báo phu nhân gặp nguy hiểm cấp S.”
Hoắc An Kỳ bất đắc dĩ nhếch miệng, nó không hề hứng thú với món đồ chơi ông mình đưa tới, trong đáy mắt hiện lên một chút chán ghét.
Hoắc Diêu nằm bên cạnh lắp vũ khí, nó chơi rất vui vẻ.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt đứa cháu lớn, ông cụ Hoắc không chịu từ bỏ ý định, ông đưa con vịt đồ chơi đến trước mặt Hoắc An Kỳ.
Thằng bé quay đầu, cười ngọt ngào với cụ nội: “Cảm ơn cụ ạ.”
Giọng nói trẻ con bập bẹ, nhưng các từ được phát âm rõ ràng.
Ông cụ Hoắc sững sờ tại chỗ, đôi mắt cơ trí mở to, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Khi người đàn ông dẫn đầu nghe thấy họ Hoắc, sâu trong đôi mắt anh ta hiện lên gợn sóng, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Anh ta ra hiệu ở phía sau lưng, đội cảnh vệ của Nội Các ùa lên, ngay lập tức khống chế đám người Hoắc Chi.
Vào lúc bọn họ xông lên bắt người, Hoắc Chi đã nhấn nút điều khiển từ xa màu đen ở bên cạnh.
Bây giờ Hoắc Diêu đã phản bội trước, vậy đừng trách Hoắc An Kỳ không giữ lời.
Tại sao anh trai Hoắc Diêu lại có được một khẩu súng đồ chơi mô phỏng, còn nó chỉ được một con vịt vàng bóp vào kêu oe oe!
Hoắc An Kỳ cầm con vịt vàng mà ông cụ Hoắc đưa tới, bàn tay nhỏ dùng sức bóp, con vịt phát ra âm thanh eo éo.
Ám vệ tê cả da đầu gật đầu: “Vâng.”
Ông cụ Hoắc nổi giận: “Quân Tín đâu? Gọi điện thoại cho nó, đội cảnh vệ của Nội Các đã hành động thì chắc chắn nó phải biết tin tức.”
Ám vệ trả lời, sau đó lập tức liên lạc với Hoắc Quân Tín.
Ông cụ Hoắc vừa muốn bảo Hoắc Diêu chơi cùng với em trai, thì một ám vệ vội vàng từ cửa bước tới.
“Thưa cụ chủ, Tam thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi ạ!”
Giọng điệu của đối phương gấp gáp, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Không biết đứa cháu trai lớn của ông cụ đóng vai trò gì trong chuyện này.
Ám vệ không lập tức rời đi mà lo lắng hỏi: “Cụ chủ, có cần báo cho Tam gia không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.