Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 887: Đây là đâm một nhát dao vào tim hoắc tam gia




Đối mặt với câu hỏi của em trai, Hoắc Quân Tín giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bao gồm cả quá trình Lục Thiên Vinh ra lệnh bắt giữ, bất kkể thương vong! Hoắc Quân Tín nói ra một cái tên: “Cố Minh Yến.”
Hoắc Dịch Dung vừa nghe liền bật cười: “Thế thì không có vấn đề gì đâu, anh ta biết em dâu mà.”
“Được.”
Hoắc Quân Tín cúp điện thoại, trái tim chậm rãi rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Dịch Dung không lên tiếng, hiển nhiên là do dự.
Nghĩ đến chuyện em ba rất bảo vệ Tần Nguyễn, anh ta nhanh chóng củng cố lại lập trường, nói với Hoắc Quân Tín: “Em thà bỏ qua đồ ăn ngon do chị dâu nấu, còn hơn chọc giận em ba điên cuồng bảo vệ vợ.”
“Anh cũng nghĩ tới điểm này cho nên mới bảo em liên hệ với em ba nói qua một chút, để tránh việc em ấy phát hiện sẽ cảm thấy không thoải mái.”
“Em hiểu rồi, em cúp máy đây, để gọi điện thoại cho em ba đã.”
Bị từ chối nhưng Hoắc Quân Tín cũng không từ bỏ, anh ta tiếp tục dụ dỗ: “Sức khỏe em còn chưa tốt, nói chuyện này với em ba thì em ấy sẽ không phát cáu với em đâu.”
Hoắc Dịch Dung lườm, cười lạnh: “Ơ! Tính em ba tốt thế sao anh không tự mình nói với em ấy.”
Bây giờ, em ba của nhà anh ta đã kết hôn và có con, chưa nói đến việc cả gia đình đều bảo vệ Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu thậm chí còn vô cùng che chở Tần Nguyễn.
Nhớ lại những biến cố trong nhà mấy tháng nay, Hoắc Vân Tiêu cố hết sức mở đường cho Tần Nguyễn, nói anh nuông chiều cô như trẻ con cũng không có gì quá đáng.
Hoắc Quân Tín nghĩ một lúc rồi nói: “Những dịp ông nội tham dự, anh cũng sẽ có mặt ở đấy, đến lúc đó anh sẽ báo lộ trình cho em, để em yên tâm giải cổ.”
Hoắc Dịch Dung thoáng im lặng, sau đó bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi.”
Giọng Hoắc Dịch Dung đều đều, mang theo vẻ buồn bã khó hiểu: “Còn chẳng phải em sợ trong quá trình điều trị xảy ra chuyện gì, để ông nội biết lại lo lắng à. Giờ ngày nào ông nội cũng chạy sang chỗ em hai lượt, nhìn thấy em còn thở thì mới yên tâm. Hôm nay nhờ có A Diêu và An Kỳ sang chơi với ông, nên chiều nay ông mới không sang chỗ em đấy.”
Nói đến sự quan tâm của ông cụ Hoắc dành cho mình, Hoắc Dịch Dung cảm thấy đây là nỗi đau khổ khi được người lớn trong nhà quan tâm săn sóc.
Giọng nói yếu ớt của Hoắc Dịch Dung truyền vào tai Hoắc Quân Tín: “Anh cả, bỏ cái chữ có lẽ đi.”
Đối phương ngơ ngác: “Gì cơ?”
Phái đội cảnh vệ hành động và tiêu diệt ngay tại chỗ luôn là phương pháp cứng rắn của họ khi cần thiết.
Nhưng lần này “kẻ thù” đứng ở phía đối diện lại là người nhà của mình.
Em trai nghe lời làm Hoắc Quân Tín thở phào.
Nhớ tới mục đích của cuộc điện thoại này, anh ta lại hỏi: “Vậy bên chỗ em ba?”
Hoắc Dịch Dung tức đến bật cười: “Cái này đâu phải là có lẽ đã làm em ba tức giận, mà rõ ràng là chọc tức em ba rồi, ngày thường em chỉ cần chê em dâu thôi mà em ba đã sầm mặt với em. Anh thì hay rồi, ra lệnh giết chết em dâu, anh rõ ràng đang đâm dao vào tim em ba mà.”
Hoắc Quân Tín biết Tần Nguyễn quan trọng với em ba đến mức nào.
Nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của anh ta, trong lòng Lục Thiên Vinh khó chịu, ông ta nghiêm túc nói: “Quân Tín, điện thoại di động của Cố Minh Yến không liên lạc được.”
Hoắc Quân Tín khôi phục lại vẻ bình tĩnh nho nhã thường ngày, anh ta gật đầu nói: “Để cháu đi gọi điện thoại cho em dâu ba xem có liên lạc được với em ấy hay không, ngài đừng quá lo lắng ạ.”
Hoắc Quân Tín thua, giọng điệu của anh hơi thấp, mang theo sự yếu thế mà chỉ có anh em trong nhà mới nhận ra: “Dịch Dung...”
Nghe anh trai nói bằng cái giọng này, Hoắc Dịch Dung lập tức lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, được rồi, từ bé đến giờ anh chỉ biết lừa em thôi. Em cũng không muốn đồ ăn của chị dâu nấu đâu, anh nghĩ cách giúp em rời nhà là được, em muốn ra bên ngoài ở.”
Hoắc Quân Tín cau mày, hỏi: “Em muốn làm gì?”
Hoắc Dịch Dung nói bằng giọng thản nhiên: “Em chuẩn bị tiến hành giải Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ, cần Tống Tình hỗ trợ, tiện dưỡng thương ở bên ngoài.”
“Giờ em gọi điện thoại ngay đây.” Bên phía Hoắc Dịch Dung truyền đến tiếng động rất nhỏ, giống như là còn có những người khác ở đấy.
Hoắc Quân Tín cẩn thận lắng nghe, ngay sau đó tiếng hỏi của Hoắc Dịch Dung vang lên: “Người dẫn đội hành động lần này là ai?”
Còn Hoắc Quân Tín, thân là thư ký đắc lực nhất của Lục Thiên Vinh, anh ta cần phải đi theo ông ấy trong các trường hợp quan trọng.
Hoắc Dịch Dung chưa từ bỏ ý định, vẫn cò kè mặc cả: “Nhỡ để ông nội nhìn thấy thì sao? Điều trị ở bên ngoài sẽ đỡ làm ông lo lắng hơn.”
Nghĩ đến chuyện không hay đã xảy ra, Hoắc Quân Tín mỏi mệt vuốt vuốt mi tâm, sau đó nói với người ở đầu dây bên kia: “Đừng nói nhảm nữa, giờ em gọi điện thoại cho em ba đi.”
Hoắc Dịch Dung từ chối luôn: “Em không gọi đâu.”
Anh ta cho rằng chỉ cần làm yên lòng em ba là được, còn những chuyện khác đều dễ nói.
“Được.”
Hoắc Quân Tín biết chuyện Công Tôn Nghị sắp xếp việc điều trị cho Hoắc Dịch Dung, cũng biết rõ trong đó cần phải làm gì, anh ta tôn trọng sự lựa chọn của em trai.
Nhưng chuyện em trai anh ta muốn đi ra bên ngoài điều trị thì Hoắc Quân Tín lại không hiểu: “Không điều trị ở trong nhà được à?”
Đứa em út cao quý ưu nhã, cậu ấy là người đàn ông đẹp trai nhất nhì ở thủ đô, cuộc sống của cậu ấy vừa liếc mắt là thấy điểm cuối, nhưng trong đó không hề có hai việc là kết hôn và sinh con.
Tần Nguyễn đã mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống vô vọng và buồn tẻ của Tam gia, cô giúp cuộc sống của anh có thêm một chút màu sắc.
Cùng với đó là lời nhắn của Hoắc Quân Tín đối với đội cảnh vệ, để tránh làm hại đến những người bình thường xung quanh, cbọn họ có thể tiêu diệt mục tiêu ngay tại chỗ.
Thật ra chuyện này không thể trách Hoắc Quân Tín, bất cứ ai hợp tác với các thế lực nướca ngoài và muốn phá hủy hòa bình của đất nước, đều sẽ phải trả giá bằng máu.
Sau khi nghe xong, Hoắc Dịch Dung yên lặng một lúc lâu, Hoắc Quân Tín càng trở nên bất an.
Anh thở dài: “Dịch Dung, tại sao em không nói gì?”
Hoắc Dịch Dung rất không nể mặt mà lật tẩy Hoắc Quân Tín: “Nói dễ nghe nhỉ, còn không phải là anh sợ quá trốn đi à.”
“Khụ khụ khụ...” Bị em trai nói trúng tim đen, Hoắc Quân Tín lúng túng ho mấy tiếng, sau đó tiếp tục thuyết phục: “Dịch Dung à, nghe lời, xong việc anh sẽ bảo chị dâu làm mấy món ngon cho em ăn.”
Hoắc Quân Tín nghe vậy thì từ chối ngay lập tức: “Không được, dạo gần đây thủ đô hơi loạn, em điều trị ở trong nhà đi. Ông nội ở bên kia không có thời gian lo lắng cho em đâu, qua mấy ngày nữa ông lại phải tham dự mấy chương trình rồi.”
Cứ đến cuối năm là ông cụ Hoắc lại làm quốc bảo của thế hệ trước, năm nào cũng phải lộ diện mấy lần trước ống kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.