Hoắc Quân Tín đang ngồi trong văn phòng ri1êng ở Nội Các, anh ta đã phái người đến biệt thự của nhà họ Kha để ngăn cản hành động lần này. Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện th2oại đi động, trong mắt anh ta thoáng hiện lên một chút hốt hoảng không dễ nhận thấy.
Thân là thư ký trưởng của Lục Thiên Vinh, Hoắc 7Quân Tín đã ở trong Nội Các nhiều năm, từ trước đến nay anh ta luôn làm việc rất quyết đoán, chưa từng lo trước lo sau. Nghe cô nói như thế, Kha Chí Tân hoàn toàn yên lòng.
Ông ta ôm ngực, trên mặt lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi, tuy tôi không phải là người tốt gì, nhưng cũng chưa bao giờ làm ai bị thương hay sát hại tính mạng của ai.”
Tần Nguyễn quan sát tướng mặt của Kha Chí Tân rồi thản nhiên nói: “Nếu ông chủ Kha là kẻ đại gian đại ác thì cũng sẽ không sống được đến ngày hôm nay. Nhưng sau này còn phải làm nhiều việc thiện, bớt mấy việc hại người lợi mình đi.” Sự việc còn chưa giải quyết xong, làm sao có thể dễ dàng thả họ đi được.
Có một số việc đã làm thì nhất định phải tiếp tục thực hiện, miễn cho sau này còn có người đầu óc không tỉnh táo đi bắt nạt người của anh.
Tần Nguyễn không biết Tam gia phải đau đầu vì mình, cô ý thức được sự tình trở nên nghiêm trọng nên mày nhíu chặt lại, ngửa đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Kha Chí Tân nghiêm túc gật đầu, chuyển chủ đề nói về cậu con trai cả đang ở ngân hàng.
“Hoắc phu nhân, Di Huy đã quyên góp 100 triệu theo lời hướng dẫn của cô. Tôi đã tăng thêm một khoản nữa và quyên góp dưới danh nghĩa của Niệm Chân.”
Tần Nguyễn: “Làm nhiều việc thiện thì phúc đức sẽ dày, chỉ cần ông chủ Kha không làm điều ác thì đời này có thể an tâm!” “Em có thể gọi điện thoại cho ông ngoại và hai bác không?”
Nhỡ đâu tổ chức Hắc Dực thật sự tiến hành thí nghiệm ở Bắc Anh, thì nhà họ Yên cũng có thể sớm chuẩn bị.
Hoắc Vân Tiêu xao đầu Tần Nguyễn, anh dùng chất giọng ấm áp nói: “Việc này cứ giao cho anh xử lý.” Hoắc Vân Tiêu đi thẳng vào vấn đề, báo cho anh ta biết tổ chức Hắc Dực dự định tiến hành thí nghiệm mất nhân tính tại một thành phố nào đó ở Bắc Anh.
Hoắc Quân Tín cứ nghĩ em ba gọi điện cho anh ta là để chất vấn việc Tần Nguyễn bị đội cảnh vệ của Nội Các vây bắt, chứ không ngờ lại được nghe một tin tức có tính chất bùng nổ như vậy.
Khuôn mặt nghiêm túc của anh ta tối sầm lại, giọng nói trở nên nguy hiểm và tàn nhẫn: “Anh sẽ nói với Thủ tướng ngay bây giờ.” Cô mím môi nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước máy vi tính.
Hoắc Vân Tiêu cho là cô không vui, bèn giải thích: “Em đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ không để Hắc Dực tấn công nước Bắc Anh đâu. Một khi bọn chúng thành công, chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Hiện tại các thế lực ở các nước đang ngang nhau, nếu sự cân bằng bị phá vỡ, chắc chắn sẽ có một số người muốn lợi dụng để làm loạn, những rắc rối cùng bất hạnh cũng sẽ theo nhau mà đến. Sau khi cúp điện thoại, anh ta vội vàng đứng dậy rời đi, không còn vẻ bình tĩnh thản nhiên trước mặt người khác như lúc bình thường.
Biệt thự nhà họ Kha.
Hoắc Vân Tiêu cất điện thoại, đôi mắt ẩn ý nhìn về phía gương mặt đầy vẻ cầu xin của Cố Minh Yến và Săn chim cắt. Người đàn ông trung niên nghe thấy Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn đang thảo luận về mình thì quay đầu lại tươi cười với hai người: “Không phải chỉ là xóa mấy bài đăng thôi à, tôi là dân chuyên nghiệp, chỉ cần là bài đăng trên diễn đàn trong nước thì tôi xóa được hết.”
Tần Nguyễn bình tĩnh nói: “Là bài đăng hơn mười năm trước, địa chỉ IP đăng bài là ở nước Bắc Anh, nhưng bọn họ đăng trong diễn đàn của nước ta.”
Nói xong, cô hơi hất cằm với Kha Di Minh. Không có người hy vọng Bắc Anh bị sụp đổ, ngoại trừ một số ít các phần tử hiếu chiến.
Tần Nguyễn biết anh hiểu lầm, bèn nhẹ nhàng lắc đầu và chỉ vào người đàn ông trung niên ngồi trước máy vi tính: “Em hiểu mà, em không suy nghĩ lung tung gì đâu, em chỉ muốn mời anh ta giúp một chuyện thôi.”
Hoắc Vân Tiêu hơi cau mày, hỏi: “Chuyện gì vậy?” Tần Nguyễn nói: “Xóa mấy bài đăng trên mục diễn đàn trong nước của mạng lưới Black Mandala.”
Đây là nguyện vọng của Hà Niệm Chân.
Vừa nãy ở trước mặt hai cha con nhà họ Kha, cô đã chủ động xung phong làm việc này. Lựa chọn đầu tiên của cô là xin Hoắc Vân Tiêu giúp đỡ, sau đó là nhờ thế lực của ông ngoại và hai người bác ở Bắc Anh, để tìm tới vị quý tộc năm đó đã mua Hà Niệm Chân. “Hoắc phu nhân khách sáo rồi.”
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, nhìn hơn chục bài đăng trên màn hình máy tính, nhưng không bấm vào video phía trên.
Anh ta tập trung tinh thần, hai tay nhanh chóng đánh máy, từng chuỗi ký hiệu xuất hiện trên màn hình. Chỉ cần có tiền có đường đi, thì sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề thôi.
Hoắc Vân Tiêu không hề do dự nói luôn: “Đương nhiên là được.”
Chỉ cần là Tần Nguyễn yêu cầu, anh rất ít khi do dự. Xem như là từ chối khéo, chuyện này đã giao cho Nội Các xử lý, rất nhiều việc đều phải xử lý theo quy trình.
Dù có muốn gọi điện thoại báo cho nhà họ Yên, thì cũng phải chờ Lục Thiên Vinh nói chuyện với hoàng thất nước Bắc Anh rồi mới liên lạc được.
Tần Nguyễn tâm tình thấp thỏm đáp: “Ừm.” Thế mà một c7uộc gọi đến từ Hoắc Vân Tiêu lại khiến khiến anh ta cảm thấy phức tạp và lo lắng bất an, đây là điều chưa từng có trong lúc anh ta làm việc.2
Do dự mất mấy giây, Hoắc Quân Tín vươn tay cầm điện thoại di động lên, bấm nút nghe.
Không đợi Hoắc Vân Tiêu ở bên kia mở m0iệng, anh ta đã lên tiếng trước, anh ta dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi: “Vân Tiêu à, sao lại gọi điện thoại cho anh vào giờ này?” Kha Chí Tân tỏ ra bất đắc dĩ: “Người ở trong giới kinh doanh có mấy ai được sạch sẽ chứ.”
Trong giọng nói của ông ta có một sự cay đắng khó tả: “Tôi cũng đã từng làm những việc hại người lợi mình, nhưng có đôi khi vì con cái nên sẽ nghĩ nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ làm người nên để lại một lối đi, mọi thứ đều phải có giới hạn, cũng dễ để cho mình một đường lùi, đúng không?”
Tần Nguyễn cười gật đầu: “Ông nghĩ được như thế đã là hiếm có rồi.”
Giới kinh doanh đánh cờ là chiến trường không có khói lửa, không đánh mà thắng, nhưng mức độ hung tàn thì còn tàn khốc hơn cả việc giết người.
Bỗng dưng được khen khiến Kha Chí Tân không được tự nhiên sờ mũi, trong lòng bỗng có cảm giác không hài hòa.