Điển hình của kiểu đánh một c1ái rồi lại cho một quả táo ngọt. Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười, gợi lên một đường cong tà ác, anh ghé sát bên tai Tần Nguyễn, thì thầm cái gì đó.
Hai mắt Tần Nguyễn mở to, bên trong lộ ra ánh nhìn không thể tin nổi. Ngay cả một chút mặt mũi cơ bản nhấ7t cũng không giữ cho cô, như chỉ muốn mài mòn tất cả sự xấu hổ của cô vậy.
Hai má Tần Nguyễn nóng bừng, giống như phát sốt.7 Người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn chiều chuộng cô, vậy mà bây giờ lại bắt nạt người khác không có giới hạn như thế này, làm Tần Nguyễn đỏ hoe hai mắt, ấm ức nghĩ muốn quay về nhà họ Tần.
Cha, anh cả, anh hai nhất định rất nhớ cô, lần này cô phải về nhà ở ba đến năm năm! Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Nguyễn biết mình xong rồi!
Bạn có biết cảnh một con sư tử săn mồi không? Quyết đoán hung tàn, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, tàn khốc vô tình. Nhưng nếu như anh biết, cũng sẽ chỉ cho rằng mình đã trừng phạt quá nhẹ.
Đưa lưng về phía người đứng phía sau, Tần Nguyễn đang đứng trước bồn rửa tay chậm rãi ngẩng đầu lên. Hoắc Vân Tiêu ngăn cản Tần Nguyễn vùng vẫy, anh vỗ vỗ mông cô rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, em đừng giãy giụa nữa.”
Khi Tần Nguyễn nghi ngờ Hoắc Vân Tiêu là cầm thú, đến lúc này rồi mà còn không chịu buông tha cho cô, thì anh lại bất đắc dĩ nhẹ giọng giải thích: “Anh mang em đi tắm rửa, sau đó xuống lầu ăn cơm. Hay là em muốn tiếp tục như thế này?” Cô tức giận bản thân mình chẳng có tiền đồ gì cả, bèn giơ tay nắm lấy cánh tay người trước mặt, và cào ra mấy vết đỏ.
“Shhh!” Hoắc Vân Tiêu khẽ kêu lên.
Anh cũng không bực bội, thậm chí còn cười đắc ý: “Thì ra Nguyễn Nguyễn là một con mèo nhỏ hay cào người.” Tần Nguyễn lúc này nhìn giống như bị người ta yêu thương qua vậy.
Nếu thật sự cứ như thế mà xuống lầu, để đám người hầu cùng ám vệ ở dưới nhà nhìn thấy, thì cô cũng chẳng còn mặt mũi nào mà làm người. Không hề giống một người vừa trải qua mấy giờ vận động.
Đương nhiên, cũng không giống người có cơ thể yếu đuối. Và ngay cái đêm chôn cất Hà Niệm Chân, cô ta ở dưới Địa Phủ đi lên.
Đêm khuya, Kha Chí Tân đang ngủ ngon lành trên giường bỗng vô cớ cảm thấy trong phòng hơi lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn có gió thổi tới. Mặc kệ cô có đồng ý hay không, Tam gia cũng đã quyết định rồi, lại nghe thấy cô nói một câu như thế thì càng không thể bỏ đi suy nghĩ của mình.
Hai người bọn họ, một người chủ động ôm lấy, một người liều mạng giãy giụa, khó khăn quay trở về phòng ngủ chính. Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người tiến vào phòng tắm đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Người trong cuộc, Tần Nguyễn, đang áp mặt sát lại gần gương, khuôn mặt nóng bừng thỉnh thoảng lại đụng vào mặt gương.
Đầu óc cô đã hỗn loạn, không hiểu tại sao mọi chuyện lại đến nước này. Cô cảm thấy hơi khó chịu, vừa khát vừa đói, và đặc biệt thấy rất ấm ức.
Tần Nguyễn nằm gục ở trên gối, làu bàu với2 người đàn ông đang chạm vào cô: “Đừng chạm vào em, khó chịu.” Tần Nguyễn quay mặt về phía tủ đầu giường, không nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, cô 2giận dỗi, hai má phồng lên.
Trong lòng không ngừng mắng anh quá ác, ức hiếp cô! Cô nhìn người đàn ông trước mắt như nhìn người xa lạ, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi, cô lắp bắp nói: “Không, anh không thể làm như vậy được!”
Tần Nguyễn sợ hãi lùi lại, quên mất lúc này hai người đang ở tư thế rất xấu hổ, cô đột nhiên trốn tránh khiến cho Tam gia khẽ cau mày, sắc mặt anh trở nên khó kiềm chế. Tang lễ của Hà Niệm Chân không được làm quá lớn, dưới sự lo liệu của nhà họ Kha và sự chứng kiến của người thân bạn bè, cô ta nhanh chóng được chôn cất.
Nhà họ Kha đã chọn nghĩa trang tốt nhất ở thủ đô, nghĩa trang núi Vạn Bảo. Tần Nguyễn vùi đầu vào trong ngực Hoắc Vân Tiêu, không nói gì nữa.
Đáng tiếc, cô đã yên tâm quá sớm. “Anh làm gì vậy?”
Tần Nguyễn đột nhiên bị bế lên, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực. Giờ cô thật sự chẳng còn sức, không thể chịu được bất kỳ bài kiểm tra thể lực nào đâu.
Nếu còn tiếp tục đùa nghịch với đối phương, cô sợ rằng mình sẽ mất mạng. Trong gương phản chiếu rõ ràng gương mặt đỏ bừng của Tần Nguyễn, sắc mặt cô vừa dữ tợn vừa ấm ức, và muốn phản nghịch.
Hoắc Tam gia còn không biết vợ của mình đã lên kế hoạch dẫn con bỏ nhà ra đi xong xuôi. Đương nhiên, về phần có phải Tam gia nhân cơ hội này cố ý một lần ăn đủ hay không thì đúng là không biết được rồi.
... Bên ngoài cổng lớn nhà họ Hoắc, Hoắc Kỳ và bạn gái đợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn đành phải tách ra.
Một người thất thần đi vào khu nhà họ Hoắc, một người ung dung thoải mái trở về khách sạn. Khóe môi gợi cảm đẹp đẽ của Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười vui vẻ, anh đưa tay véo gáy Tần Nguyễn.
Cũng không biết anh làm như thế nào, Tần Nguyễn bị véo mà toàn thân tê dại, tình ý trong mắt lại nổi lên. Hoắc Vân Tiêu thực sự quyết tâm thực hành những gì đã nói ở trên xe lúc trước.
Khi Tần Nguyễn khóc, đôi mắt cô nhìn rất đẹp, anh sẽ để cô khóc đã đời một lần, khiến cả đời này cô cũng không quên được, như thế mới có thể thực sự nhớ lâu. Tam gia chẳng hề để ý đến thủ đoạn nhỏ nhặt này của Tần Nguyễn, thậm chí còn xem như đây là tình thú giữa hai vợ chồng.
Anh xốc chăn lên, dễ dàng ôm Tần Nguyễn vào lòng, sau đó từ tốn bước về phía phòng tắm. Tần Nguyễn bây giờ giống như một con mồi yếu ớt bị nhắm tới, không có cơ hội chạy trốn.
Thứ chào đón cô là bị con thú hùng mạnh đứng đầu chuỗi thức ăn khóa chặt. Tần Nguyễn đáp qua loa: “Ừm.”
Hoắc Vân Tiêu không vừa lòng với thái độ qua loa của cô nên ôm cô lên, và nâng khuôn mặt đáng thương của cô. Một khuôn mặt thanh tú hấp dẫn ngon miệng đập vào mắt anh, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt mang một nét quyến rũ rất khác.
Ngón tay đẹp như ngọc vuốt ve khóe mắt Tần Nguyễn, xoa nhẹ hai lần. Ông ta vươn tay kéo chăn trên người, chỉ muốn được vùi đầu vào trong chăn để giữ ấm.
Hôm nay bận rộn cả một ngày, toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của ông ta đều mệt mỏi, đến ngay cả ý định bật điều hòa cũng không có. Đôi con ngươi đen láy ở trong đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, sâu trong đáy mắt thoáng xuất hiện ánh đỏ vụt qua rất nhanh, gần như không cách nào bắt được.
Giọng nói của anh trầm thấp êm dịu, lại khàn khàn, vang lên bên tai. Giống như rượu vang đỏ được ủ lâu năm, lúc mở ra khiến cả căn phòng tràn ngập hương thơm, vừa lãng mạn vừa mập mờ.
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dã thú nhanh chóng bắt được ánh nhìn trộm của Tần Nguyễn. Rõ ràng không nói gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy lên án.
Giống như đang nói: Trách ai, còn không phải do anh gây ra à! Hoắc Vân Tiêu dùng giọng điệu thương tiếc, nói: “Nhìn xem kìa, Nguyễn Nguyễn của chúng ta thật là đáng thương, hai mắt đỏ ửng vì khóc rồi.”
Một chút tình ý trong đôi mắt đen láy trong veo của Tần Nguyễn rút đi, cô xấu hổ trừng mắt nhìn anh. Sự thật chứng minh, lần này Tần Nguyễn suy đoán chính xác.
Sau đó, bọn họ không có cơ hội xuống tầng dưới để ăn cơm. Giọng cô rất thấp, nghe như đang nũng nịu.
Đầu ngón 0tay Hoắc Vân Tiêu lướt nhẹ trên lưng cô, anh vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Lần này đã nhớ lâu chưa?” Ánh mắt cô hơi né tránh, lại tò mò nhìn vào trong gương, một cảnh tượng khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh đập vào trong mắt.
Hoắc Tam gia luôn nho nhã điềm đạm, mang phong thái của một quý ông, trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo gần như yêu nghiệt của anh để lộ ra biểu cảm mang ý đồ xấu xa mà người ngoài sẽ không bao giờ được nhìn thấy. Một lúc sau hơi lạnh tới gần, thẩm thấu qua lớp chăn đắp trên người khiến ông ta nổi da gà.