Đối phương dường như biết Hoắc Kỳ, nó ngừng khóc và nhếch môi cười toe toét.
Nhìn thấy cảnh này, y tá ngạc nhiên nói: “Hai người đúng clà có duyên cha con thật đấy.” Có nợ thì phải trả, Hoắc Kỳ không cần thiết lập giá trị sống đúng đắn cho đứa trẻ này, chỉ cần cho nó một chỗ dựa mạnh mẽ, để cả đời cô ấy không lo cơm ăn áo mặc, để cô ấy lớn lên hạnh phúc, đó mới là điều cậu ta muốn làm.
Còn về chuyện sau khi lớn lên, chỉ cần Hoắc Kỳ đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô ấy, tất cả đều không phải là vấn đề. Đó không phải là cảm giác chán ghét, mà chủ yếu là sự ngạc nhiên.
Y tá đứng ở cửa phòng mổ nói: “Mẹ của đứa bé phải nửa tiếng nữa mới ra ngoài được, mọi người có thể đưa đứa bé đến chờ ở phòng bệnh.” Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng Hoắc Kỳ cũng quá vội vàng.
“Tôi sẽ không cho cô ta cơ hội.” Cô bé có một đôi mắt trong veo, ánh mắt của bé giống như một đứa trẻ vừa ra đời không muốn rời xa mẹ.
Tần Nguyễn xác định Đoàn tiểu thư đã uống canh Mạnh Bà trước khi đầu thai, vì vậy cô ta không thể giữ lại ký ức kiếp trước. Tần Nguyễn biết điều né sang một bên, cô bước tới khoảng trống gần cửa sổ.
Tần Nguyễn ngồi trên ban công trước cửa sổ, tư thế thoải mái, cô trầm ngâm nói: “Đứa bé vẫn còn quá nhỏ, ăn uống ngủ nghỉ phải cần người chuyên nghiệp chăm sóc, những thứ này đều có thể giải quyết bằng tiền nên cậu không cần phải lo. Nhưng sau khi cô ấy lớn lên và bắt đầu hiểu chuyện, với tư cách là người giám hộ, cậu phải chăm sóc và hướng dẫn cô ấy đến con đường đúng đắn. Cậu phải để ý đến vấn đề học tập của cô ấy từ bé đến lớn, đến tuổi dậy thì, cậu phải đề phòng tâm lý nổi loạn của cô ấy, khi lớn hơn một chút, lại phải tính đến vấn đề yêu sớm, và…” Chịu thôi, lần này chủ nhân đã phát ra tử lệnh, nếu phu nhân lại trốn thì bọn họ sẽ không thể gánh nổi hậu quả.
Hoắc Kỳ và Vu Phạm liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng bước theo. Hoắc Kỳ năm nay mới 25 tuổi, chưa lập gia đình, không hề có kinh nghiệm nuôi con, thật khó mà nói liệu cậu ta có nuôi con sai cách hay không.
Khóe miệng Tần Nguyễn nhếch lên, cô cười nói: “Nếu cậu quyết định nuôi cô ấy, cậu sẽ phải chuẩn bị rất nhiều, nuôi con mệt mỏi lắm đấy.” “Đòi nợ?” Vu Phạm tự lẩm bẩm, ánh mắt liếc nhìn bạn trai cũ và đứa bé.
Không biết cô ấy tưởng tượng điều gì mà trong mắt hiện lên vẻ đồng tình. Tần Nguyễn không biết Hoắc Kỳ coi lời nói của mình như gió thoảng bên tai, thậm chí còn bóp méo ý nghĩa của nó.
Để một đứa trẻ bị nuôi dạy sai lầm, chỉ cần hai chữ là đủ, chiều hư! Hoắc Kỳ nói không hề do dự: “Tôi sẽ cho cô ta một khoản tiền và tôi sẽ nuôi đứa bé.”
“Anh nuôi?” Vu Phạm cất cao giọng: “Anh xác định là biết nuôi một đứa trẻ sao? Đừng có nuôi dạy… Sai lệch.” Hoắc Kỳ hỏi: “Em cần chuẩn bị cái gì?”
Thấy Hoắc Kỳ nhìn chằm chằm đứa trẻ với vẻ mặt đầy khát vọng được chạm vào nó, Tần Nguyễn lúc này mới phát hiện cô đang chắn đường đối phương. Cảm giác thật tuyệt vời khi sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn nhẵn đó, khiến người ta không thể buông tay, khóe môi Hoắc Kỳ cong lên thành một nụ cười dịu dàng.
Kiếp trước kiếp này, cậu ta đều có cuộc sống thất bại. Hoắc Kỳ không biết ngón trỏ của mình bị đứa bé nằm trong nôi nắm lấy từ lúc nào.
Trong lòng cậu ta tràn đầy vui sướng, Hoắc Kỳ chợt nghĩ ra gì đó, liếc nhìn Tần Nguyễn rồi hỏi: “Em có thể đặt tên cho cô bé không?” Trong phòng bệnh sang trọng, Tần Nguyễn thành thạo quấn chăn cho đứa trẻ, sau đó đặt lên cái nôi mà bệnh viện đã chuẩn bị sẵn.
Nhắc tới cũng lạ, đứa trẻ nằm trên giường cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Kỳ. Nhìn vẻ mặt dịu dàng đến kỳ quặc của Hoắc Kỳ, toàn thân Vu Phạm nổi da gà, cô ấy luôn cảm thấy người bạn trai cũ này của mình thật xa lạ.
Vu Phạm đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, nhỏ giọng nói: “Tại sao tôi thấy anh ấy không đúng lắm?” Hoắc Kỳ vô thức muốn lui lại, nhưng nhìn thấy người ra tay là Vu Phạm, cậu ta lại cố kiềm chế và đứng yên tại chỗ.
Vu Phạm nhìn chằm chằm Đoàn tiểu thư đã luân hồi chuyển thế, cô ấy nói với giọng điệu phức tạp: “Thật mềm mại, thật nhỏ bé và yếu đuối.” Nhưng vì sự xuất hiện của một đứa bé, Hoắc Kỳ lại khôi phục sự dịu dàng trước đây.
Nhưng sự dịu dàng này không tự nhiên như trước đó, điều ấy khiến Vu Phạm cảm thấy rất kỳ quái. Thật ra Vu Phạm muốn nói là đừng nuôi rồi để chết, đây không phải là con mèo hay con chó đâu.
Hoắc Kỳ cau mày, vẻ mặt ảo não. Hoắc Kỳ bị hiểu nhầm nhưng không giải thích, trái tim đang bị xé nát được nhẹ nhàng an ủi, khuôn mặt tươi cưaời của đứa trẻ tràn ngập trái tim cậu ta.
Vu Phạm đã đi tới bên cạnh Hoắc Kỳ từ lúc nào, cô ấy vươn ngón trỏ mảnh khảnh chọc vào khuôn mặt non nớt của đứa bé. Tần Nguyễn còn chưa nói xong, Hoắc Kỳ đã trầm giọng lên tiếng: “Em cảm thấy mình có thể.”
Hoắc Kỳ dùng đôi tay run rẩy sờ lên má đứa trẻ trong nôi. Tần Nguyễn ôm đứa trẻ rất nhẹ này, tự nhiên như lúc bế Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, cô ung dung bước vào phòng bệnh nơi mẹ đứa trẻ sẽ nằm.
Hoắc Chi theo sát phía sau hộ tống, gần như không rời dù chỉ nửa bước. Giọng nói của Hoắc Kỳ trầm trầm đầy nguy hiểm, ánh mắt lộ vẻ kiên định và chắc chắn.
Tần Nguyễn mỉm cười, tùy ý nói: “Về sau cậu chính là người giám hộ của đứa bé này, cậu cứ đặt tên cho nó đi.” Tần Nguyễn híp mắt đánh giá Hoắc Kỳ, cô nói bằng giọng nhàn nhạt: “Đứa bé này là tới đòi nợ.”
Theo quan điểm của Tần Nguyễn, hành vi của Hoắc Kỳ vẫn là bình thường, nhưng sau này thì khó mà nói được. “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Tần Nguyễn cảm ơn y tá, sau đó lại vươn tay về phía Hoắc Kỳ: “Đưa đứa bé cho tôi.”
Động tác của Hoắc Kỳ cứng ngắc, cậu ta cẩn thận đưa đứa bé vào lòng Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cau mày: “Cậu xác định không cần mẹ đẻ kiếp này của cô ấy đồng ý à?”
Dù sao mẹ của đứa trẻ còn chưa đồng ý giao con cho Hoắc Kỳ nuôi, nếu xảy ra chuyện gì trong quá trình này thì chẳng phải sẽ mất công vô ích sao. Nhớ lại lúc Hoắc Kỳ ở hồ nhân tạo của nhà họ Đoàn tối hôm qua, cậu ta đã hô A Phạm khi nhìn thấy Đoàn tiểu thư.
“Cho tôi hỏi xen vào một câu, kiếp trước Đoàn tiểu thư tên là gì?”