Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 13: Vì ngươi




Hoắc Vân Kỳ không tỉnh lại sau hai ba canh giờ giống như thái y đã nói, mà hắn ta nằm bất tỉnh một mạch tới khi sắc trời tối đen.

Khi tỉnh lại, hắn ta thấy Thái hậu ngồi trên sàng nhìn mình, trong mắt đầy vẻ sốt ruột và âu lo.

Thấy Hoắc Vân Kỳ vừa mở mắt, Thái hậu hấp tấp nhào tới: “Kỳ nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, có thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Hoắc Vân Kỳ nhìn Thái hậu một cái, lại nhìn Gia Nhu công chúa cũng đang gấp gáp giống như Thái hậu. Hắn ta chống tay xuống đệm rồi chậm rãi ngồi dậy, nửa người tựa vào lan can giường, Phù Liễm vội vàng đệm sau lưng hắn ta một cái gối.

Gương mặt Gia Nhu đầy mừng rỡ nhìn Hoắc Vân Kỳ nói: “Cuối cùng bệ hạ cũng đã tỉnh, khiến chúng ta lo lắng không thôi.”

Hoắc Vân Kỳ thần sắc lãnh đạm: “Cô cô lo lắng cái gì?”

Nét mặt Gia Nhu hơi cứng đờ, lộ vẻ lúng túng, Phó thái hậu thấy Gia Nhu nói lắp, trong mắt hiện ra vẻ châm chọc. Hoắc Vân Kỳ ung dung thản nhiên thu hết vào mắt, ngước mắt nhìn Thôi Nghiên đứng ở phía xa nhất. Thần sắc nàng ta vẫn như thường lệ, không mặn không nhạt, trong mắt không buồn không vui, cứng nhắc giống như là một pho tượng gỗ không có linh hồn, không có thất tình lục dục.

Cũng có thể là không có tình yêu, cũng không lo lắng không quan tâm.

Hắn ta nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, Thôi Nghiên đối diện với ánh mắt lãnh đạm kia của hắn ta, cũng đưa mắt nhìn về nơi khác.

Phó thái hậu nhìn Hoắc Vân Kỳ hỏi: “Con có đói bụng không, ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong bữa tối.”

Hoắc Vân Kỳ nói: “Không đói bụng.”

Phó thái hậu nhìn hắn ta, lo lắng nói: “Cả ngày nay con không ăn gì rồi, không ăn chút sao được?”

“Mẫu hậu vừa ăn rồi?” Hoắc Vân Kỳ hỏi.

Phó thái hậu trả lời: “Không có.”

“Vậy thì kêu người dọn lên đi, hai người chúng ta cũng rất lâu không ăn cơm cùng nhau.” Hoắc Vân Kỳ nói xong, nhìn về phía Gia Nhu cùng Thôi Nghiên nói tiếp: “Cô cô cùng Hoàng hậu cũng ở lại đi.”

Thôi Nghiên khẽ gật đầu, trả lời: “Dạ.”

Đồ ăn của Hoắc Vân Kỳ do thái y kê đơn, là đồ ăn thanh đạm, vô tình lại hợp với khẩu vị của Thôi Nghiên. Phó thái hậu cùng Gia Nhu và Hoắc Vân Kỳ có tâm tư của mình nên ăn uống qua loa, chỉ có nàng ta nhiệt tình ăn uống nhất.

Ngồi ăn một lúc lâu, nàng ta cũng không phát hiện ra sắc mặt Hoắc Vân Kỳ đã hòa hoãn không ít.

Phó thái hậu ăn không thấy ngon, Hoắc Vân Kỳ biết rất rõ ràng vì sao bọn họ chờ ở đây, nhưng hắn ta cũng không nói lời nào.

Gia Nhu cũng nóng lòng, Phó thái hậu không nói lời nào, người làm mẫu thân như nàng ta phải làm thế nào mới tốt đây? Chỉ có thể vô cùng sốt ruột mà chờ đợi.

Thôi Nghiên vẫn tập trung ăn uống, cho đến khi ăn no ngẩng đầu lên mới phát hiện ba người đều đang nhìn nàng ta.

Nàng ta có chút lúng túng, chỉ nghe Thái hậu lạnh lùng hỏi: “Hoàng hậu ăn no chưa?”

Gò má Thôi Nghiên đỏ ửng, đứng lên nói: “Đã no rồi.” Nói xong nhìn về phía Hoắc Vân Kỳ: “Nếu bệ hạ không có chuyện gì, thần thiếp xin phép về Khôn Ninh Cung trước.”

Dứt lời, nàng ta định rời đi.

Hoắc Vân Kỳ nhìn nàng ta, nói: “Hôm nay Hoàng hậu ở lại với trẫm đi, tới ngồi bên này.”

Thôi Nghiên nhìn Phó thái hậu cùng Gia Nhu công chúa một chút, suy nghĩ chuyện hôm nay. Thật sự nàng ta không nên tới Kim Loan điện, nàng ta là Hoàng hậu, Hoàng đế bị bệnh nàng ta không đến sẽ bị mọi người chê trách, nhưng tới đây thì lại bị kẹp giữa mọi người như nhân bánh.

Nàng ta đáp lời rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vân Kỳ.

Phó thái hậu nghĩ đến dáng vẻ ngày thường yếu ớt của Hoắc Trường Anh, hiện đang rơi vào trong tay Hoắc Nghiễn Trưng, không biết đáng thương thành cái dạng gì rồi.

Phó thái hậu cắn răng, sau đó quyết định chủ động nói: “Trường Anh vẫn còn ở trong tay Nhiếp chính vương, bệ hạ có kế hoạch gì không?”

Hoắc Vân Kỳ hơi nhíu mày, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: “Trẫm không định làm gì cả.”

Gia Nhu công chúa cảm thấy mình như nghe nhầm vậy, không dám tin nhìn Hoắc Vân Kỳ hỏi: “Bệ hạ định mặc kệ Trường Đình và Trường Anh mà không lo lắng gì sao?”

Hoắc Vân Kỳ cảm thấy lời này của Gia Nhu thật là buồn cười, là Trường Đình cùng Trường Anh gây ra họa, vì sao hắn ta phải gánh hậu quả chứ? Nếu như không phải vì chuyện này, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không tức giận đến nỗi ép buộc hắn ta đi vào khuôn khổ.

“Lời này của cô cô thật buồn cười, hai người đó ở trong tay Nhiếp chính vương, các người đi tìm hoàng thúc đi, tìm trẫm có ích lợi gì?”

Nghe vậy, trái tim Phó thái hậu như lạnh xuống, Hoắc Vân Kỳ không quan tâm tới Hoắc Trường Anh sao?

“Trường Anh là bào muội của con đấy.” Phó thái hậu nói.

Hoắc Vân Kỳ nhìn về phía Gia Nhu công chúa nói: “Nhiếp chính vương cũng là bào huynh của cô cô mà? Sao cô cô không đi tìm hoàng thúc?”

Sắc mặt Gia Nhu đỏ lên, lập tức khó chịu, chỉ nghe Hoắc Vân Kỳ tiếp tục nói: “Đúng rồi, mẫu hậu cùng cô cô có thể đi tìm những Thân vương khác đấy.”

Phó thái hậu bỗng đứng dậy, mắt lạnh nhìn Hoắc Vân Kỳ hỏi: “Bệ hạ định lấy lực lượng của mình đối phó với Nhiếp chính vương sao?”

Vẻ mặt Hoắc Vân Kỳ âm trầm, Phó thái hậu sống lưng thẳng tắp, đầu cao ngạo giương lên, lạnh lùng nói: “Nếu bệ hạ cho rằng không thuận theo ý của hắn thì hắn sẽ chỉ gi*t Trường Anh và Trường Đình thì hoàn toàn sai rồi. Bệ hạ đừng quên cảnh sáng nay quần thần quỳ xuống trước mặt hắn. Hắn là Nhiếp chính vương, đổi một hoàng đế khác đối với hắn vô cùng đơn giản.”

Hoắc Vân Kỳ nghe vậy, đáy mắt đỏ thẫm: “Thúc ấy dám sao?”

Phó thái hậu rũ tròng mắt, chậm rãi cười: “Không phải còn có ai gia sao?”

Lời này giống như là một kiếm sắc bén đâm thẳng đến đáy lòng Hoắc Vân Kỳ, nắm tay siết chặt khẽ run lên: “Mẫu hậu đang uy hiếp trẫm sao?”

“Bệ hạ hiểu lầm rồi, ai gia chẳng qua là khó có thể tưởng tượng, nếu có một ngày tính mạng ai gia rơi vào trong tay kẻ địch, bệ hạ cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn như vậy.”

Hoắc Vân Kỳ nặng nề nhắm hai mắt lại, không có hắn ta thì còn có Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử. Nếu Thái hậu liên thủ với Nhiếp chính vương đổi một hoàng đế, vậy hoàn toàn không phải là việc khó.

Hắn ta không dám đánh cược.

Ngay trong đêm đó Hoắc Vân Kỳ ban một thánh chỉ khác, đại ý là án Trường Tín hầu có chứng cứ mới, còn có điểm khả nghi không rõ ràng, thánh chỉ trước đó hủy bỏ. Người đã ch*t đợi vụ án tra rõ sẽ sửa lại án sai, Vĩnh An quận chúa sẽ được khôi phục danh hiệu Quận chúa.

Thánh chỉ ban xuống không bao lâu, Hoắc Nghiễn Trưng để cho người đưa Trường Anh công chúa và Trường Đình quận chúa trở về.

Phó thái hậu nhìn Trường Anh được đưa trở về, trừ những vết thương ban đầu đánh nhau kia thì cũng không có vết thương mới, nhiều lúc hỏi cũng không đáp. Trong ánh mắt chứa đầy vẻ khiếp sợ nhu nhược, hoàn toàn giống như là người khác vậy.

Phó thái hậu nhìn người đang tốt biến thành như vậy, trong lòng vô cùng hận Hoắc Nghiễn Trưng.

Tình huống của Trường Đình quận chúa khá hơn một chút, ít nhất còn ôm Gia Nhu công chúa gào khóc gần như khàn cổ, sau một hồi được trấn an tốt thì đã ngủ rồi.

Lúc Mục Đào Đào nghe được Hoắc Vân Kỳ ban thánh chỉ mới thì trở nên bối rối, nàng không hiểu rốt cuộc Hoắc Vân Kỳ là có ý gì?

Gi*t lầm người? Một câu sửa sai? Người ch*t có thể sống lại sao?

Nàng phải đi tìm Hoắc Vân Kỳ hỏi rõ.

Ngụy Vân Hi giữ lại không để nàng đi, Mục Đào Đào nói: “Ngươi đừng kéo ta, ta chỉ muốn hỏi một chút, gia phụ của ta, ca ca ta, còn có nội tổ mẫu nữa, hơn trăm người của Hầu phủ có phải xác định ch*t vô ích hay không?”

Ngụy Vân Hi kéo nàng trở về phòng, thấp giọng nói: “Ngươi đừng xúc động quá, chuyện này thật sự có liên quan tới Nhiếp chính vương. Là bởi vì Trường Anh công chúa mắng ngươi, Nhiếp chính vương tức giận cho nên mới ép Hoàng đế ban thánh chỉ này, chủ yếu là do ngươi còn sống. Nếu là như vậy, việc ngươi đi tìm Hoàng đế chẳng phải là chọc giận ngài ấy sao?”

Mục Đào Đào rơi vào trầm mặc, Ngụy Vân Hi nhìn nàng, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Nếu thật là như vậy, Nhiếp chính vương kia có phải có chút ý tứ với ngươi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.