Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 30: Đại cô nương




Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Nghiễn Trưng đều rất bận rộn, nàng thường hay đột nhiên thức giấc lúc nửa đêm, nhìn thấy bên cạnh trống vắng nên trong lòng có một chút buồn bực.

Ngày mười một tháng chạp, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn chưa hồi phủ.

Cả ngày Mục Đào Đào đều chẳng thấy hứng thú với thứ gì, Thu Nguyệt cùng Xuân Hiểu thấy nàng nằm trên bàn sách, mực trên bút loang ra làm đen cả giấy trắng, nàng thuận thế theo đó mà vẽ thêm một vòng tròn lớn màu đen.

Đến giờ Hợi rồi mà Hoắc Nghiễn Trưng vẫn chưa về, nàng ủ rũ cúi đầu, rửa mặt rồi đi ngủ.

Hoắc Nghiễn Trưng về phủ vào canh Tý.

Thu Nguyệt và Xuân Hiểu vẫn còn đang rang hạt dưa ở bên ngoài gian phòng. Lúc Hoắc Nghiễn Trưng trở về, hai nàng ấy kinh ngạc một chút, vội vàng đứng dậy.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn các nàng ấy nhưng không thấy Mục Đào Đào đâu, thấp giọng hỏi: “Quận chúa ngủ rồi?”

“Mới vừa ngủ một lúc?” Thu Nguyệt đáp.

Hoắc Nghiễn Trưng “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra vào của tẩm điện. Bước chân hắn nhẹ nhàng, chậm chạp tiêu sái đến bên giường vén màn lên. Mục Đào Đào quay mặt vào phía trong tường mà ngủ, cũng không biết là có đang ngủ hay không.

Hắn khom lưng thăm dò, chuẩn bị xem nàng đã thật sự ngủ chưa.

Mới vừa qua thăm dò thì thấy Mục Đào Đào bỗng nhiên lật người vén chăn lên, lập tức ngồi dậy nói: “Hoàng thúc, người đã về rồi!”

Hoắc Nghiễn Trưng bị nàng dọa cho giật mình, đỡ trán thở dài.

“Chưa ngủ sao?”

Mục Đào Đào cười hì hì, bò đến bên mép giường rồi cầm lấy ống tay áo của hắn: “Ta đang đợi hoàng thúc.”

“Làm sao nàng biết ta sẽ trở về?”

Nàng nghiêng đầu một cái, dí dỏm nói: “Ta biết hoàng thúc sẽ trở về mà?”

Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng: “Nàng buồn ngủ chưa?”

Nàng vốn định lắc đầu, nói mình không có buồn ngủ chút nào, nhưng nhìn thấy tơ máu trong tròng mắt của Hoắc Nghiễn Trưng, đôi mắt hắn có vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ giọng nói: “Có chút buồn ngủ, đêm nay hoàng thúc ngủ chung với ta được không?”

Nhìn đôi mắt nàng trong suốt sáng ngời, làm gì có buồn ngủ chứ?

Nhưng có lẽ tiểu nha đầu thấy hắn mệt mỏi, bèn nói mình cũng mệt nhọc muốn ngủ cùng hắn, vẫn tính là có lương tâm, biết hắn không nỡ.

“Qua đây hoàng thúc ôm một cái.”

Hoắc Nghiễn Trưng nói xong rồi kéo nàng vào trong lồng ng*c, cà cà lên trán nàng: “Mấy ngày nay ăn ngủ có ngon không? Rồi học xong chưa?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Mục Đào Đào ánh mắt né tránh: “Có… Có.”

Nhìn vẻ mặt này của nàng, hắn biết rõ nàng hai ngày này nhất định là không có học tập đàng hoàng, đoán là chỉ lo ham chơi rồi.

Hắn ôm nàng xuống, mặc cho nàng áo ngày thường, sau đó dẫn nàng ra ngoài phủ.

“Hoàng thúc chúng ta đi tới nơi nào vậy?”

“Mang nàng đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Kinh thành vào ban ngày vắng vẻ rất nhiều bởi vì cái ch*t Thái hoàng thái hậu, rất nhiều hoạt động tụ tập bị cấm, cờ trắng trên đường bay phấp phới.

Nhưng mà chợ đêm ở hàng rào phía Tây vẫn rất náo nhiệt, có sông Hoài chảy ngang qua, trên sông có con thuyền lớn, tiểu thương chen chúc đầy hai bên bờ sông.

Mục Đào Đào vừa đến cửa chợ đã mua hai cây kẹo hồ lô đường, nàng nghĩ là hai người mỗi người một cây. Kết quả Hoắc Nghiễn Trưng không ăn, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc bản thân ăn một cây, một… cây còn lại để cho Hoắc Nghiễn Trưng cầm giúp nàng.

Lúc nàng ăn hết một cây kẹo hồ lô thì ngửi được hương vị ngọt ngào của điểm tâm, trực giác chính mình không ăn hết nổi nên cầm cây kẹo trong tay đút cho Hoắc Nghiễn Trưng.

Hoắc Nghiễn Trưng nhướng lông mày: “Ta không ăn nàng ăn đi.”

Nàng dụ dỗ nói: “Hoàng thúc ăn một cái đi, thực sự rất ngon, là kẹo hồ lô ngon nhất mà ta từng ăn!”

Thấy từ chối không được, Hoắc Nghiễn Trưng không tỏ vẻ khó chịu ra bên ngoài, cắn một cái, chua chua ngọt ngọt còn dính dính nữa, da đầu Hoắc Nghiễn Trưng có chút muốn nứt ra.

Nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Nghiễn Trưng nuốt xuống khó khăn, vẻ mặt Mục Đào Đào vui vẻ nói rằng: “Có phải đặc biệt ngon không? Còn dư lại cây này cho hoàng thúc.”

Hoắc Nghiễn Trưng đen mặt, thấy ánh mắt nàng liếc nhìn về phía điểm tâm cửa hàng, chỉ nặng nề thở dài.

Hắn tiếp tục mang nàng đi mua một chút điểm tâm, giống như một con sóc, miệng cả đêm chưa từng dừng lại.

Qua hơn nửa giờ Tý, nàng và hắn đi hết chợ đêm ở hàng rào phía Tây, đi đến trước sân của chùa Hồng Ân, xung quanh sân không có nhiều người lắm.

Hoắc Nghiễn Trưng ôm nàng lên trạm dừng chân, mới vừa đứng dậy đã thấy được pháo hoa trên trời bay lên như thác nước, đỏ, xanh, trắng, vàng năm màu tựa như khói lửa bắn tung tóe ra từ trên cao xuống, giống như cây pháo Hoa Bạc, ánh sáng lung linh bay lượn đẹp không sao tả xiết!

Đây là màn bắn pháo hoa hàng năm chỉ diễn ra trong lễ hội hoa xuân hoặc là nguyên tiêu. Pháo hoa bỗng nhiên bắn lên, toàn bộ người ở bên kia hàng rào phía Tây bỗng nhiên ùa tới, khi màn biểu diễn đến c/ao tr/ào thì có những tiếng reo hò vang dội.

Mục Đào Đào trợn tròn mắt nhìn, trước đây nàng cũng từng xem, nhưng lần nào cha cũng không để cho nàng tiến lên gần, ngày hôm nay được đứng gần mà còn ở chỗ cao, đẹp cực kỳ.

“Hoàng thúc, hôm nay là lễ gì sao? Tại sao có pháo hoa?”

Mắt nàng nhìn phía trước, lớn tiếng hỏi trong tiếng huyên náo reo hò vang dội.

Hoắc Nghiễn Trưng kéo nàng ôm vào trong ng*c, phủ áo khoác lên người nàng, cằm hắn để ở đỉnh đầu của nàng, hình thành một tư thế che chở cho nàng. Hắn hơi nghiêng đầu, nỉ non bên tai Mục Đào Đào rằng: “Nàng suy nghĩ lại một chút, hôm nay là ngày mấy?”

Mục Đào Đào suy nghĩ một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng: “A ~ hôm nay là sinh thần của ta, cảm ơn hoàng thúc!”

Nàng dứt lời, ngửa đầu hôn lên gò má của hắn.

Hoắc Nghiễn Trưng giật mình ngay tại chỗ, thân thể cứng ngắc, động tác ôm nàng vẫn không nhúc nhích. Nhiệt độ ấm áp của đôi môi giống như còn ở lại trên gương mặt, đột nhiên tim hắn đập cực kỳ nhanh. Trong nháy mắt hắn có chút tâm hoảng ý loạn, mà người đã gây án vẫn trầm mê ở xem biểu diễn pháo hoa, hoan hô, vỗ tay tán thưởng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, chỉ xem pháo hoa thôi mà có thể vui vẻ như vậy.

Không biết là bị cuốn hút, hay là bởi vì nụ hôn nhẹ kia mà tâm trạng của hắn cũng tốt không thể giải thích được.

“Mục Đào Đào, sinh thần vui vẻ! Mau mau lớn lên, hoàng thúc chờ nàng.”

Mục Đào Đào ở trong tiếng reo hò vang dội chỉ nghe được Hoắc Nghiễn Trưng nói sinh thần vui vẻ, nàng cười nghiêng đầu qua chỗ khác: “Cảm ơn hoàng thúc!”

Xem hết biểu diễn pháo hoa, tuy là Mục Đào Đào rất vui, nhưng mí mắt không chịu nổi mà đánh lộn. Hoắc Nghiễn Trưng ôm nàng hồi phủ, người còn chưa về tới trong phủ mà đã ngủ rồi.

Sau khi hồi phủ, hắn rửa sơ mặt của nàng xong mới cho phép nàng đi ngủ.

Hoắc Nghiễn Trưng giữ đạo hiếu ở lại trong cung mấy ngày, đang trong tình trạng kiệt sức. Nhưng lúc này nhìn nữ hài đang ngủ say, tinh thần lại rất tỉnh táo, hoàn toàn không có buồn ngủ. Hắn sắp xếp chăn đệm cho nàng, nỉ non nói: “Tiểu nha đầu, khi nào sẽ lớn lên?”

Hắn nằm ở trên giường ngây người hồi lâu, nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của nàng, mí mắt cũng bắt đầu đánh vào nhau, sau đó ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Hoắc Nghiễn Trưng bị tiếng khóc đánh thức.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, Mục Đào Đào đang khóc nức nở ở bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, từng giọt một rơi lên trên tóc.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thật kỹ, khóc ướt nửa vỏ gối bên cạnh luôn rồi.

Tối hôm qua không phải còn rất tốt sao, tại sao thức dậy lại khóc?

“Làm sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng hay không?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi xong, nàng khóc càng to, nước mắt tuôn trào giống như được xả ra.

Sau khi khóc một lúc lâu, nghẹn ngào nức nở nói: “Hoàng thúc, ta sắp ch*t!”

Hoắc Nghiễn Trưng vén chăn lên ngồi dậy, tự tay lau nước mắt cho nàng, sờ sờ vị trí thái dương trên lỗ tai, tóc mai hai bên bị ướt một mảng, đây là đã khóc trong bao lâu rồi?

Hắn đứng dậy cầm khăn lau nước mắt cho nàng, sau đó lau sơ gương mặt, nhẹ giọng nói: “Được rồi, sao lại phải ch*t? Ngày hôm nay cũng đâu phải là sinh thần nàng, đừng khóc nữa, sưng cả hai mắt, nói cho ta biết làm sao vậy?”

Nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng liền tới ôm nàng vào lòng.

Nhưng nàng đang quấn chăn, vùng vẫy không đứng dậy, nước mắt vẫn còn tiếp tục tuôn ra. Hoắc Nghiễn Trưng nhíu nhíu mày lại: “Ngoan, không khóc không khóc, làm sao vậy? Nói cho ta biết?”

Nàng khóc thút tha thút thít nửa ngày mới lắp bắp nói rằng: “Ta chảy máu rất là nhiều! Chắc chắn một lúc nữa ta phải ch*t!”

Lời nói này, Hoắc Nghiễn Trưng cũng có chút mơ màng, không phản ứng kịp, ôn nhu hỏi: “Nơi nào chảy máu?”

Sau khi hỏi, còn không đợi Mục Đào Đào trả lời, Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, tâm trạng giống như là đêm qua pháo hoa trong nháy mắt đùng đùng nổ tung. Hắn mấp máy môi lộ ra một cười: “Có phải loang dính trên đệm rồi hay không?”

Mục Đào Đào vừa khóc vừa gật đầu.

Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: “Có đau bụng hay không?”

Nàng lắc đầu, Hoắc Nghiễn Trưng sờ sờ đầu của nàng ôn nhu nói: “Không khóc không khóc, đây là chuyện tốt, về sau Đào Đào chính là đại cô nương rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.