Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 5: . Vũ Trụ Mô Phỏng




Chương 5. Vũ Trụ Mô Phỏng
Một lần nữa lấy lại ý thức, Quốc thấy mình đang nằm sõng soài trên một cánh đồng cỏ, một nơi đầy nắng và gió cùng bầu không khí trong lành đến lạ thường.
"Chỗ quái nào đây!?"
Ông thầy đó ném cậu đi sang đất nước nào rồi!?
Đang lúc cậu còn bối rối thì một giao diện sặc mùi khoa kỹ xuất hiện trước mặt cậu, trông giống hệt giao diện hệ thống của một game ngẫu nhiên nào đó: [Chào Mừng bạn học Nguyễn Quốc đã đến với Vũ Trụ Mô Phỏng. Sau đây là phần thưởng chỉ dành riêng cho Beta Tester]
Chỉ ngay sau khi Nguyễn Quốc đọc xong dòng chữ vừa rồi thì một hộp quà bất ngờ xuất hiện, dường như chỉ chờ đợi cú click mở quà của cậu ta.
Không chần chừ, Quốc lập tức click.
[Phần thưởng: Từ điển thế giới]
[Từ nay về sau, thông tin của mọi thế giới mà bạn học Nguyễn Quốc tham gia sẽ được lưu trữ sẵn trong hệ thống dữ liệu, có thể tra cứu bất kì lúc nào]
Nguyễn Quốc: "Chỉ thế thôi?"
[Vai trò được thiết lập sẵn của hệ thống là hỗ trợ nhằm phục vụ mục đích đào tạo và rèn luyện ở mức tối đa. Hi vọng bạn học Nguyễn Quốc sẽ không ảo tưởng rằng tại nơi đây mình giống như những tên nhân vật chính sở hữu hệ thống mất cân bằng trong các bộ truyện mì ăn liền nhan nhản trên không gian mạng]
Nguyễn Quốc: "..."
Đúng là tạo vật của ông thầy kia. Cậu có thể cảm nhận được sự khinh bỉ sâu sắc thông qua những dòng chữ này.
Thôi được rồi, đến đây thì cậu cũng đã phần nào hiểu được ý đồ thực sự của lão thầy giáo bất hảo ấy.
Cái gọi là "Vũ Trụ Mô Phỏng" này kỳ thực chính là công cụ giảng dạy của ổng... Một game thực tế ảo siêu cấp chân thực! Tại nơi đây cậu có thể học hỏi và rèn luyện mọi thứ vô cùng thoải mái mà không cần phải lo nghĩ về cơ thể yếu ớt của mình!
Đúng như ông ta đã nói, thứ này hoàn toàn vượt ngoài mọi sự tưởng tượng của cậu. Cậu không thể hiểu được ông ta đã tạo ra Vũ Trụ Mô Phỏng bằng cách nào... Nhưng thôi được rồi, chuyện đó không liên quan đến cậu nên cứ kệ đi cho nhẹ đầu.
"Tri thức, kinh nghiệm và trải nghiệm..."
Cậu hiểu câu nói này.
Như vô số tựa game khác, những thứ hư ảo vĩnh viễn sẽ chỉ là hư ảo, không cách nào theo cậu trở về thế giới thực... Chỉ ngoài trừ các yếu tố đó.
"Còn tốt hơn chỉ biết ngồi một góc trong lớp mà không biết phải làm gì"
Nguyễn Quốc nhanh chóng thích khi với hoàn cảnh kì diệu hiện tại, tự xốc lại tinh thần chuẩn bị khám phá Vũ Trụ Mô Phỏng đầy bí ẩn và hứa hẹn.

"Hệ thống, thế giới hiện tại là thế giới như thế nào?"
[Thế giới hiện tại: Thế Giới Bàn Cờ Gambitia, khu vườn thuộc về Đại Cổ Thần Nas'hraha đã m·ất t·ích]
[Sơ lược: Sau sự biến mất của đấng cai trị tối cao, các Ngoại Thần bên ngoài thế giới nhanh chóng tìm đến và biến nơi đây trở thành một bàn cờ khổng lồ cho họ chơi đùa thoả thích. Kết luận: Kẻ giành được chiến thắng cuối cùng trong trò chơi sẽ là chủ nhân mới của Thế Giới Bàn Cờ Gambitia]
[Ở thời điểm hiện tại, ngoài chủng tộc Nhân Loại ra thì có đến hơn mười chủng tộc khác phụng sự cho mỗi vị Ngoại Thần khác nhau, tượng trưng cho mỗi quân cờ trên bàn cờ khổng lồ của các vị Thần. Phe phái mặc định của bạn đang là Nhân Loại. Bạn có thể lựa chọn đổi phe phái trong quá trình chơi]
[Mục tiêu tối thượng: Chiến thắng trò chơi cùng với phe phái mà bạn đã chọn]
[Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm kiếm nơi trú ẩn của phe Nhân Loại]
[Lưu ý: Nội dung nhiệm vụ có thể thay đổi dựa theo những lựa chọn của bạn trong suốt quá trình chơi. Các công năng khác cần được phát triển thêm. Bạn có thể góp ý cho người phát triển sau khi đăng xuất]
[Chúc bạn học Nguyễn Quốc có những phút giây vui vẻ]
Đến đây, hệ thống sủi, để lại một mình Nguyễn Quốc giữa một thế giới hoàn toàn xa lạ không biết phải đi đâu về đâu.
Cậu đứng dậy, duỗi vai một cái rồi thử dùng mọi giác quan cảm nhận sự vật xung quanh. Sau một lúc, cậu khẽ cảm thán: "Quá mức chân thực, làm mình không tin nổi thế giới này có thực sự là game hay không..."
Nói xong, Quốc cất bước, lên đường đi làm nhiệm vụ đầu tiên.
"Tìm kiếm nơi trú ẩn của phe Nhân Loại à... Điều này có nghĩa họ không phải là bá chủ của mặt đất giống như thế giới thực. Mình thực sự hiếu kỳ liệu các chủng tộc khác họ sẽ trông như thế nào-"
Chưa kịp nói dứt lời thì đột nhiên, lông tóc của Quốc dựng đứng hết cả lên. Mọi giác quan, mọi tế bào và cả bản năng nguyên thủy của đều đang phát tín hiệu nguy hiểm.
Phạch~ phạch~ phạch~
Những cơn gió mạnh thổi đến từ phía sau cùng tiếng đập cánh của một sinh vật nào đó vô cùng to lớn truyền thẳng vào tai cậu. Cậu khẽ quay đầu lại, chỉ để nhận ra mình đã rơi vào tầm mắt của một con rồng.
[Chủng tộc: Phi Long]
Giao diện hệ thống xuất hiện kèm theo một chút thông tin... Cơ mà có vẻ như Quốc hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của hệ thống vì quá sợ hãi.
"Ực~"
Đang lúc định kiểm tra xem liệu đối phương có thân thiện hay không thì con Phi Long đã gầm lên một tiếng đầy hung bạo, sau đó lập tức điều chỉnh đường bay lao thẳng đến vị trí của Nguyễn Quốc dưới mặt đất.
Rất rõ nàng, sinh vật này không hề thân thiện với con người.
Nhưng điều đó không phải điều quan trọng nhất lúc này.

Đối đầu với một con rồng... Cậu phải làm gì bây giờ?
Phản kháng có vẻ là một phương án không hề khả thi. Cậu không có cửa để làm tróc vảy nó chứ đừng nói đến chuyện chém g·iết.
Chạy?
Càng không khả thi. Làm gì có chuyện cậu chạy nhanh hơn thứ sinh vật khổng lồ lại còn biết bay này cơ chứ?
Vì vậy, kết luận sau cùng là...
"Chờ c·hết thôi"
Từ trên bầu trời, con Phi Long nhanh chóng hạ cánh, một chân nặng nề đạp xuống cơ thể mỏng manh của Quốc giống như cái cách mà cậu đạp một con kiến, thậm chí là còn kinh khủng hơn khi móng vuốt sắt nhọn của nó cắt lìa hai tay cậu, mang đến cho cậu cảm giác có một không hai.
"Aaaaaaaaaaaaa!!!!!!"
Không hổ danh là game giả lập du hành dị giới siêu chân thực, cảm giác đau đớn khi mất chi và gãy xương mang lại cũng là chân thực đến độ tàn khốc.
Máu tươi từ cơ thể cậu chảy xuống như con thác nhỏ, cả mắt mũi miệng của cậu đều đang không ngừng xuất huyết do c·hấn t·hương quá nghiêm trọng.
Đau đớn. Thống khổ đến tột cùng. Cảm giác này kinh khủng hơn bất kì cơn đau tim bất chợt nào mà cậu đã từng phải gánh chịu trong quá khứ!
Tuy vậy, nhiêu đó chỉ mới là màn dạo đầu cho c·ái c·hết thảm khốc của cậu mà thôi.
Cảm nhận được hương vị máu tươi cùng sự tuyệt vọng của Nguyễn Quốc, con ác long cười lên một cách khoái trá. Cuối cùng, để nâng khoái cảm lên mức cực đại, nó há miệng gắp cơ thể cậu lên khỏi mặt đất, nhai nát và nuốt cậu vào trong bụng.
[Xác nhận người chơi đ·ã c·hết, quay về điểm lưu trước đó]
"..."
"..."
Trên thảm cỏ yên bình quen thuộc ấy, Quốc đột ngột ngồi bật dậy với vẻ mặt kinh hoàng đến tột cùng, cơ thể run lẩy bẩy, tâm tình xao động không cách nào bình tĩnh lại nổi.
Phải rồi. Cậu vừa c·hết một lần mà. C·hết một cách cực kì thảm khốc là đằng khác. Làm sao cậu có thể bình tĩnh đón nhận sự thật đó cho được?
Nguyễn Quốc hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía đôi bàn tay co giật của mình: "Cả đời mình chưa bao giờ... Sợ hãi đến mức độ này... Thật đáng sợ, thật đau đớn... Mình không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa..."

"Hệ thống, cho tôi ra ngoài, nhanh lên!"
[Xác nhận đăng xuất khỏi Vũ Trụ Mô Phỏng?]
Nguyễn Quốc hơi do dự một chút nhưng vẫn lựa chọn đồng ý.
Không lâu sau đó, ý thức của cậu quay về thế giới thực. Cậu nhìn thấy Himiko lúc này đã tỉnh lại và đang tỉ thí võ công với thầy Liêm, trong khi cậu thì nằm gọn trên băng ghế dưới mái che.
"Ồ? Tỉnh rồi? Lẹ vậy? Mới có năm phút đồng hồ thôi mà?"
"Thầy ném em vào nơi quái quỷ nào vậy hả!?" Quốc hét lớn như thể xả hết mọi uất ức trong lòng.
"Thì nơi thích hợp để em rèn luyện đấy thôi? Làm sao? Khó khăn quá hả?"
Vừa chống đỡ những đòn t·ấn c·ông của Himiko bằng tay không, Trần Quân vừa duỗi tay thu hồi khối lập phương cửu sắc từ khoảng cách xa: "Có vẻ như quyết tâm thay đổi số mệnh của em chỉ đến vậy thôi. Về đi, hôm nay em được nghỉ"
Quốc lặng lẽ nhìn Trần Quân tiếp tục giao đấu với Himiko, ánh mắt lộ vẻ thất thần, đâu có còn có chút cảm giác không cam lòng.
Rõ ràng, lão giáo viên đó thậm chí còn chẳng tỏ vẻ thất vọng... Hay nói đúng hơn là ngay từ đầu, ông ta đã không đặt một chút niềm tin nào vào sự thể hiện của cậu...
Hay nói đúng hơn, ông ta biết rõ rằng cậu sẽ bỏ cuộc ngay trong lần thất bại đầu tiên.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Quốc một mình rời khỏi sân tập, lưng vác cặp sách ra về.
Tuy nhiên, khi vừa bước qua cổng trường được vài bước thì ngực trái của cậu xuất hiện cảm giác đau nhói quen thuộc... Cơn đau tim đó lại ập tới, mãnh liệt và triền miên khiến cậu ngã quỵ, tay chân run rẩy tìm kiếm thuốc uống khẩn cấp.
"Em kia! Em có sao không đấy!?"
Các chú bảo vệ thấy Quốc ngã gục liền mau chóng chạy ra, chỉ thấy cậu ta chân tay lóng ngóng làm rơi hết thuốc xuống mặt đất, chẳng còn biết rõ cái nào cần uống cái nào không cần.
"Hộc... Hộc..."
"Mau gọi c·ấp c·ứu! Gọi cả phòng y tế đến đây sơ cứu khẩn cấp nữa! Thằng nhóc này sắp sửa không xong đến nơi rồi!"
Nguyễn Quốc liên tục thở dốc, mồ hôi ướt sũng cả người, cơ thể vô lực ngã xuống mặt đất, tầm mắt mờ dần, như thể đã đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Chỉ khoảng nửa phút sau, giáo viên phụ trách y tế đến nơi.
"Thằng nhóc này bị sao vậy? A? Quốc?"
"Thằng bé hình như b·ị đ·au tim, thuốc thang đều rơi hết xuống mặt đất rồi"
Người trông giống như bác sĩ dùng tay vỗ vỗ lên mặt Quốc, hét to: "Cố lên em! Không được ngủ! Cố gắng chịu đau, đừng từ bỏ hi vọng dễ dàng như vậy!"
"Từ bỏ... Hi vọng..."
Đó là những gì còn sót lại trước khi Quốc mất ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.